Thương Hoán rất thức thời, thấy mình bị chặn lại trong lòng liền biết đối phương đã nắm được tình hình, cho nên không kháng cự, đưa đứa bé cho Thủy Minh Hách rồi cùng đi với bọn hắn đến Cung Trường Nhạc.

Nam Cung Đệ nhìn nhi tử trong lòng Thủy Minh Hách, trong mắt có một tầng sương che phủ, đưa tay đỡ lấy rồi dịu dàng vuốt ve bộ mặt đang ngủ của cậu, trong lòng khẽ thở dài.

“Tam công chúa không có lời giải thích nào sao?” Nam Cung Đệ ôm chặt lấy Nam Cung Hi, nhìn thẳng vào Thương Hoán với ánh mắt lạnh lùng như băng, thấy mặt nàng ta không có chút biểu cảm nào, tự nhiên trong lòng dâng lên một cơn thịnh nộ.

Năm lần bảy lượt hãm hại nhi tử của nàng, lần đầu tiên muốn lấy mạng Hi Nhi, nên phải trả giá là mất thai nhi trong bụng. Thế nhưng nàng ta vẫn không rút ra bài học mà lại bắt cóc Hi Nhi một lần nữa, làm sao mà nàng không nổi cơn thịnh nộ cơ chứ?

Thương Hoán nhắm mắt, cất giọng lạnh lùng: “Đúng như ngươi suy đoán, ta mượn nhi tử của ngươi chỉ vì khiến cho các ngươi ra tay trừng trị lão bà tiện nhân, hiện tại đã đạt được mục đích rồi nên ta mang nhi tử ngươi đến trả, hoàn hảo không thiếu một sợi tóc, suất diễn này cũng nên kết thúc rồi.”

“Ta muốn biết làm sao ngươi có thể sai khiến bất tử nhân?” Nam Cung Đệ muốn biết rốt cuộc là nàng ta biết được bao nhiêu bí mật của An Linh và Thương Chất.

“Ta chỉ có thể nói là đừng có cho rằng lòng người là tuyệt mỹ mà giảm bớt phòng ngự đối với người không có khả năng uy hiếp, đừng có nuôi dưỡng ra một kẻ vong ơn phụ nghĩa ở bên cạnh.” Nói xong, Thương Hoán bèn xoay người rời đi.

Lòng Nam Cung Đệ nặng trĩu, Thương Hoán nói có như vẻ không liên quan gì nhưng câu nào cũng giống như nhắc nhở.

Người mà bọn họ không đề phòng chỉ có thể là người thân bên ngoài, càng có thể là một đứa bé, vậy thì kẻ vong ơn phụ nghĩa đó chẳng phải chính là Quân Trần Kiêu sao?

Đứa nhỏ này xưa nay đều bênh vực Quân Mặc U, lẽ nào lại có lòng lang dạ sói? Hoặc là trên người nó có bí mật mà không muốn người khác biết?

“Thủy Minh Hách, các ngươi nghe được cái gì?” Nam Cung Đệ nghĩ tới lúc Thủy Minh Hách tìm được nhi tử là ở trong gian phòng tối giam giữ An Linh, như vậy chắc sẽ nghe được một chút chuyện gì đó hữu dụng chứ?

“Thương Tiệp Ảnh biết cái gì thì Thương Hoán đều biết cái đó.” Trong lòng Thủy Minh Hách hừ lạnh một tiếng, nỗi căm hận đối với hành động của Thương Hoán dâng lên đến cực điểm. Ả ta dám cướp nhi tử ngay từ trong tay bọn họ, phá hỏng ấn tượng của bọn họ ở trong lòng Nam Cung Đệ, đương nhiên là không thể tha thứ được. Nhưng xem ra ả ta cũng có một chút hữu dụng nên trước tiên cứ tạm thời để cho ả ta ung dung tự tại một phen.

Nam Cung Đệ gật đầu hiểu rõ, nghe xong lời của Thủy Minh Hách thì trong lòng lại thấy tội nghiệp thay cho Thương Hoán. Ban đầu nàng ta bị Thương Tiệp Ảnh lợi dụng làm cho mất cả con, tỉnh ngộ lại rồi mà vẫn còn bị Thương Tiệp Ảnh sắp đặt rơi vào bẫy, khiến nàng ta đẩy trách nhiệm cho Thái hậu, một lòng muốn ép Thái hậu vào chỗ chết, nhưng thật ra lại là báo thù thay cho Thương Tiệp Ảnh.

“Ta cảm thấy Thương Hoán có chút không bình thường, nàng ta chỉ một lòng nghĩ đến chuyện sinh con để thực hiện hiệp ước đã ký kết trước đây với Quân Mặc U, vì cái gì lại bỏ qua cho Hi Nhi?” Nam Cung Đệ nhíu chặt chân mày, lúc trước đúng là vì lý do này nên nàng ta mới nảy ra tâm tư, mới mất đi đứa con, lần này đã bắt được Hi Nhi đi một cách chắc chắn như vậy thì tại sao nàng ta lại không gây tổn hại gì cho nó?

Rất là vô lý mà!

“Có lẽ là nàng ta nghĩ thông suốt rồi, một tờ hiệp ước kia cũng chỉ là một tờ giấy lộn thôi, nếu Quân Mặc U không muốn thì nàng ta có sinh ra một đống nhi tử cũng đều vô dụng. Nếu như nàng ta an phận thủ thường thì chắc chắn cả nửa đời sau không phải lo đến phú quý.” Thủy Minh Hách khẽ cười, Quân Mặc U kia là kẻ không chịu được thiệt thòi, thích đánh nhanh thắng nhanh, giảm bớt phiền hà mà lại đạt được kết quả như ý muốn, nếu có thể lợi dụng thì sẽ lợi dụng một cách triệt để, mà vận mệnh của Thương Hoán lại quá bất hạnh, trở thành quân cờ trong tay Quân Mặc U. Nếu ả ta không chạm đến giới hạn của hắn ta thì không sao, nhưng một khi đã động phải vảy ngược của hắn ta thì hắn ta sẽ không chút lưu tình nào mà một chưởng đánh chết.

Nam Cung Đệ chỉ cười mà không nói gì, dịu dàng nhìn chăm chú vào hình hài bé nhỏ trong lòng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt đỏ bừng, nàng nói với Hồng Tiêu: “Gọi Bắc Viên Trần tới đây một chuyến.” Có một số việc càng giải quyết nhanh chóng thì càng tốt, sợ là Thái hậu sẽ chẳng còn sống được mấy ngày, nàng không thể chịu được bất kỳ biến cố nào.

Hồng Tiêu tuân lệnh rồi vội vàng rời đi.

Ánh mắt của Thủy Minh Hách lóe lên, sóng gió nổi lên trong đôi mắt đào hoa, hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào Nam Cung Đệ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Nàng, khi nào quay về Nam Chiếu?”

Nam Cung Đệ ngẩn ra, mới chỉ một thời gian ngắn mà nhiều chuyện đã lũ lượt kéo đến, trong lòng rối tung rối mù, ngay từ đầu nàng đã không nghĩ đến Nam Chiếu, một câu nhắc nhở thông thường thôi cũng khiến nàng tỉnh ngộ, nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu, vẻ mặt lại u sầu hẳn xuống.

“Tạm thời đừng nói gì cả.” Nếu như những người đó biết nàng còn sống thì không biết sẽ lại gây ra sóng gió gì nữa. “Ngươi cứ về Nam Chiếu trước, có lẽ Nam Chiếu cũng đã không còn yên ổn nữa rồi.”

Thủy Minh Hách bình tĩnh nhìn vào mắt Nam Cung Đệ rồi tức giận phất tay áo rời đi.

Nam Cung Đệ hơi ngỡ ngàng, không biết lại chọc phải chỗ nào khiến hắn buồn bực rồi. Nhưng nàng cũng chẳng hơi đâu quan tâm hắn, gọi Tử Tâm đẩy nàng vào trong nội điện thì trông thấy Quân Mặc U đã mặc y phục chỉnh tề.

Quân Mặc U sợ nhi tử đè nặng Nam Cung Đệ nên tự ý ôm vào ngực, đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cẩn thận, còn chưa kịp nói lời uất ức nào thì đã bị Bắc Viên Trần vội vàng xông tới cắt ngang.

“Nhi tử bị thương sao?” Bắc Viên Trần long đong vất vả, trước đó hắn còn chưa nhận được thông báo là đã tìm được nhi tử, đang có chuyện cần đến tìm Nam Cung Đệ thương lượng thì đúng lúc đi được nửa đường thì gặp Hồng Tiêu, thấy vẻ mặt nàng nôn nóng nên tưởng lầm rằng nhi tử đã xảy ra chuyện.

Hiện giờ nhìn thấy nhi tử đang ngủ say trên giường, gương mặt đỏ bừng, cực kỳ bình thường, hắn thấy hơi xấu hổ vì ban đầu mình đã luống cuống.

“Ngươi bắt mạch cho nhi tử, vì sao ồn ào như vậy mà nó vẫn không tỉnh?” Nam Cung Đệ cất lời giải vây cho Bắc Viên Trần, tránh để Quân Mặc U giành trước kích động hắn mấy câu khiến hắn xù lông, lúc đó việc giải cổ độc sẽ trở nên khó khăn.

Trong lòng Quân Mặc U vốn đã khó chịu, càng nhìn Bắc Viên Trần lại càng thấy khó chịu hơn, vô duyên vô cớ phá hoại tình cảm phu thê của bọn hắn.

Khóe môi Bắc Viên Trần nở nụ cười yếu ớt hiền lành, vén tay áo lên rồi bắt mạch cho Nam Cung Hi, “Đừng lo, chỉ là uống phải thuốc an thần, không có tổn hại gì về thân thể.”

Quân Mặc U thở phào nhẹ nhõm, Thương Hoán muốn thoát khỏi chuyện này nên không gây ra chuyện gì hồ đồ, hắn sẽ không truy cứu nàng ta.

“Ngươi điều trị chân cho Thiển Thiển.” Quân Mặc U đưa hộp gỗ cho Bắc Viên Trần rồi nhìn xuống chân Nam Cung Đệ, không khỏi nghĩ lại chuyện trước đây, ngực lại đau đớn âm ỉ.

Bắc Viên Trần nhìn hộp gỗ trong tay, mở ra thì nhìn thấy Bạch Tử hoa màu xanh lưu ly, hắn thận trọng lấy ra rồi kê đơn thuốc đưa cho Quân Mặc U, “Sai người đun một thùng nước nóng, rồi thả thuốc vào đun, đến khi nào thùng nước sôi sùng sục mới ngừng lại.”

Quân Mặc U nghĩ đến chuyện để cho hai người bọn họ ở chung thì có chút không vừa ý, nhưng nếu giao cho người khác đi làm thì hắn không yên lòng nên phải đích thân đi.

Bắc Viên Trần tìm thấy một chén sứ màu trắng muốt, lấy Bạch Tử hoa ra rồi móc một lọ nước thuốc từ trong ngực ra đổ vào trong chén, thả bông hoa vào rồi giã nát, đưa cho Nam Cung Đệ: “Uống hết đi.”

Nam Cung Đệ nhìn chất lỏng đậm đặc màu xanh biếc lại còn bốc mùi, nàng đưa tay bóp chặt mũi rồi ngửa cổ uống cạn.

“Nước!” Nàng đau khổ nhìn về phía Bắc Viên Trần gào lên.

“Không thể uống nước.” Bắc Viên Trần ngăn lại.

Mùi vị xông lên trong miệng Nam Cung Đệ khó chịu đến mức muốn hôn mê bất tỉnh. Vốn cho là một bông hoa đẹp đẽ như vậy thì mùi phải rất dễ chịu mới đúng, vậy mà lại cực kỳ hôi thối!

Không qua bao nhiêu lâu mà toàn thân Nam Cung Đệ đã nóng lên, dù chỉ mặc phong phanh vài cái áo mỏng nhưng lại giống như đang được bọc trong chăn bông vừa dày vừa nặng giữa mùa hè. Gương mặt trắng xanh trở nên đỏ hồng, từ từ chảy ra mồ hôi, nhưng khi Nam Cung Đệ nhìn đến thì thấy mồ hôi màu xanh đen liền bị dọa sợ giật mình một cái.

“Bắc Viên Trần, mồ hôi của ta sao lại màu đen?”

“Đó là bởi vì đang bài tiết ra chất độc.” Bắc Viên Trần nhìn vạt áo màu trắng của nàng nay đã bị mồ hôi nhuộm thành từng mảng màu đen, ẩm ướt dính chặt vào cánh tay, hắn nhíu chặt chân mày, điều này còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Nam Cung Đệ nhíu mày, toàn thân đều bốc mùi hôi thối, chắc là Bạch Tử hoa phát ra tác dụng.

“Năm đó ở Mân thành ta đã từng với Quân Mặc U, nếu như hắn ta không có năng lực bảo vệ nàng thì ta sẽ dẫn nàng đi.” Bắc Viên Trần trầm ngâm nói, hắn đã chứng kiến tất cả những lúc nàng và Quân Mặc U cùng nhau chịu khổ, cùng đắc tội rất nhiều người. “Quân Mặc U không phù hợp với nàng, trong mắt hắn ta có đại nghiệp thiên thu, có nàng, có quá nhiều thứ. So sánh với đại nghiệp thiên thu thì phân lượng của nàng nhẹ hơn, vì thế mới khiến cho nàng lâm vào nguy khốn. Nếu nàng theo ta đi, chúng ta sẽ ẩn cư vào chốn rừng núi, tiêu sái tự tại, tránh xa tranh chấp, có phải sẽ tốt hơn không?”

Tâm tư Nam Cung Đệ rối như tơ vò, lời nói của hắn đã phá vỡ kết cấu tốt đẹp của nàng. Trong lòng mỗi nữ nhân đều có một giấc mộng hoàn mỹ, hy vọng mình là bảo bối trong tim của nam nhân, luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên, nàng vẫn luôn cho là như vậy. Song, có một ngày, có người nói tồn tại một cái gì đó trong lòng nam nhân mà nàng quan tâm, có phân lượng nặng hơn nàng, nên nàng cảm thấy có chút không cam lòng, có chút mất mát.

Nàng biết Quân Mặc U có dã tâm thống nhất thiên hạ nên nàng liền kề vai sát cánh cùng hắn đấu tranh để giành thiên hạ. Sau khi thành công rồi, bản thân nàng sẽ chiếm giữ một vị trí không ai có thể lay động được trong lòng hắn. Thế nhưng thật sự sẽ như vậy sao?

Nàng có chút không thể xác định được nữa rồi!

“Cuộc sống luôn luôn không chiều theo lòng người, nếu bản thân ta chọn con đường chính nghĩa, mà nửa đường không vứt bỏ nguyên tắc sống, chưa đến cuối cùng thì cũng chẳng ai biết được kết quả có quanh co khúc khuỷu hay không?” Nam Cung Đệ cười tự tin, nàng và Quân Mặc U từ hai kẻ ích kỷ không hiểu thế nào là yêu, đến lúc hiểu được ái tình, biết thông cảm cho nhau, biết cách giao tiếp, từng chút từng chút thay đổi. Tất cả những gì nàng đã chứng kiến, không hề nghi ngờ tình cảm sâu sắc khắc vào tận xương tủy của hắn, cho dù hiện nay giang sơn đứng thứ nhất trong lòng hắn, nàng đứng thứ hai thì có làm sao?

Nàng vẫn chưa quên suốt ba năm qua không có nàng bên cạnh thì Quân Mặc U sống như thế nào để qua ngày, nếu như quả thật phân lượng của nàng không nặng hơn đại nghiệp thiên thu của hắn, thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ được giang sơn mà không muốn sống như vậy.

Nghĩ đến đây Nam Cung Đệ đã thông suốt, cảm thấy vừa rồi nàng quá không phải rồi, mới bị Bắc Viên Trần nói một câu mà đã rơi vào trong ngõ cụt.

Bắc Viên Trần không ngờ rằng một câu nói của hắn lại làm thay đổi Nam Cung Đệ, cởi bỏ khúc mắc mà bấy lâu nay nàng chôn giấu dưới đáy lòng, nên nhất thời hắn hơi buồn bực.

Quả nhiên là không dễ gì mà đào chân tường mà!

“Quản Lạc và Thủy Dật đã thành thân rồi.” Nhưng mà nàng không có ở đó.

Trong lòng nàng lại phiền muộn, nàng nợ Thủy Dật quá nhiều, kiếp này đã không thể báo đáp được rồi.

Lão phu nhân không ưa nàng cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng vì cứu nàng mà tôn tử nhà người ta đã phải dùng cả tính mạng, thân thể xương cốt càng ngày càng kém đi.

“Bọn họ cực kỳ xứng đôi.” Bắc Viên Trần nói thản nhiên, đáy mắt có ý cười, Quản Lạc có thể nghĩ thông suốt cũng là chuyện tốt, hi vọng bọn họ có thể bình yên hạnh phúc.

“Thủy Dật còn sống không quá ba năm nữa.” Nam Cung Đệ sắc sảo nhìn thẳng vào Bắc Viên Trần, hắn thật sự không thèm để ý đến Quản Lạc sao?

Nàng rất vui vẻ khi thấy Thủy Dật thành thân với Quản Lạc, tất nhiên nàng biết Quản Lạc là nữ tử tốt, sẽ đối xử tốt với Thủy Dật, nàng thật lòng hy vọng đôi phu thê bọn họ có thể vui vẻ mà sống, nếu như có thể sinh con thì không còn gì tốt hơn nữa, Thủy Dật cũng không cần tiếc nuối quá nhiều nữa.

Hay giả sử, bọn họ may mắn tìm được linh dược có thể cứu được Thủy Dật thì tất cả đều vui… Nhưng chung quy lại, điều này vẫn chỉ là giả thiết.

Thân thể của Thủy Dật đã trống rỗng, dường như tinh huyết cũng đã tiêu hao hết. Nếu như ở hiện đại được cấy ghép tủy thì có thể còn có cơ hội sống sót.

Bắc Viên Trần ngẩn ra, ba năm sao…

“Quản Lạc thật lòng muốn gả đi?” Bắc Viên Trần hy vọng Quản Lạc được hạnh phúc, nhưng nàng lại gả cho một kẻ chỉ còn sống được không đến ba năm thì làm sao có hạnh phúc được chứ?

“Hôn sự là do ta thúc đẩy.” Nam Cung Đệ nhẹ nhàng mở lời, trong lòng nàng vẫn có chút ích kỷ, vì hạnh phúc của Thủy Dật nên đành hy sinh Quản Lạc. Cho dù Quản Lạc có tốt đến đâu thì cuối cùng phân lượng của nàng vẫn không thắng được vị trí của Thủy Dật trong lòng Nam Cung Đệ.

“Nếu như nàng ấy không muốn thì nàng có thúc ép cũng không được.” Bắc Viên Trần không muốn nói đến vấn đề này nữa, hắn nghĩ đến còn có chuyện chưa bàn bạc với nàng, bèn nhắc nhở: “Kiều Phi đã bí mật đến Bắc Thương này rồi, hắn ta liên lạc với Thái hậu thì bị người của bọn ta chặn đường, đã điều động người của nàng mai phục ở trên đường.”

“Ừ, chờ sau khi huynh giải cổ trên người Quân Mặc U sẽ thả Thái hậu ra dưỡng dục thật tốt.” Nam Cung Đệ gật đầu, cuối cùng thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc trọn vẹn sao?

Nấu thuốc xong xuôi, chờ cho nguội bớt rồi Quân Mặc U ôm Nam Cung Đệ vào ngâm mình, Nam Cung Đệ cảm thấy có luồng khí lạnh nhập vào thân thể, xua tan đi hơi nóng, sau đó dường như lại có cái gì đó đang gặm cắn hai chân nàng, không đau đớn mà lại hơi khoan khoái dễ chịu.

Khoảng chừng mấy canh giờ sau, Nam Cung Đệ mơ màng buồn ngủ thì được Quân Mặc U ôm ra ngoài, lau chùi xong cơ thể rồi thay y phục, nằm trên giường để Bắc Viên Trần châm cứu cho nàng.

Sau khi rút hết châm, Nam Cung Đệ cảm thấy có dòng nước ấm chảy toán loạn dưới hai chân, nàng định dịch chuyển thử hai chân, không ngờ nó lại thực sự nhúc nhích. Nàng thử đứng lên nhưng khi hai chân vừa chạm đất thì ngay lập tức nhũn ra khiến nàng ngã ngồi ở trên giường.

“Chân của nàng đã mấy năm nay không sử dụng, kinh mạch không thông, nên không thể hồi phục nhanh như vậy, vẫn phải rèn luyện nhiều hơn.” Bắc Viên Trần cười yếu ớt nhìn cái người đang phồng mang trợn má, theo bản năng muốn đưa tay nhéo một cái, nhưng ngay lập tức cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào gáy của mình, hắn đành hậm hực dừng tay lại, “Sau này châm cứu thêm vài lần nữa thì sẽ tốt hơn.”

Nam Cung Đệ gật đầu, trong lòng vui mừng nhảy nhót, vốn cho rằng mình sẽ bị bại liệt suốt đời, không ngờ giờ đã khỏi rồi.

“Quân Mặc U, thật tốt quá đi, chân của ta khỏi rồi, khỏi rồi.” Nam Cung Đệ kích động nhìn về phía Quân Mặc U hô lên với giọng phấn khởi, đáy mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn thấy Quân Mặc U vui vẻ tiến lại gần, nàng lập tức nhào vào trong lòng hắn, vui mừng khóc lên: “Khỏi rồi, khỏi rồi, cuối cùng cũng khỏi rồi, ta nằm mơ cũng muốn được chữa khỏi, bây giờ thật sự đã khỏi rồi…” Nam Cung Đệ nói năng hơi lộn xộn, đã có quá nhiều trường hợp thất bại khiến cho nàng không còn ôm ấp nhiều hy vọng nữa, không ngờ rằng lần này thật sự thành công, một miếng bánh lớn đã rơi thẳng xuống đầu nàng (1).

(1) Ý chỉ sự may mắn.

“Ừ, tốt rồi.” Con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U ẩn chứa hào quang, hắn dịu dàng ôm lấy lưng Nam Cung Đệ.

Nhìn hai người ôm nhau, ánh mắt Bắc Viên Trần ảm đạm, cho dù hắn có cố gắng đến đâu thì từ đầu đến cuối hắn vẫn chỉ là người ngoài cuộc, bất kể thế nào thì cũng không có biện pháp chen chân vào giữa, hắn lặng lẽ xoay người rời đi.

Nhìn Bắc Viên Trần rời đi với vẻ vắng lặng và cô đơn, đôi mắt Quân Mặc U hơi trầm xuống.

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

--

Nháy mắt đã đến thời hạn ba ngày, Nam Cung Đệ và Quân Mặc U cũng không hề thất hứa, sắc phong cho Khúc Tam Nương làm quận chúa Văn Đình, ban thưởng một tòa phủ đệ, lo liệu hôn sự một cách phung phí, dán cả hoàng bảng. Bách tính cực kỳ tò mò với vị quận chúa này, tới tấp đến vây quanh phủ quận chúa để xem náo nhiệt.

Mà lúc Thủy Minh Hách đang ngủ lại bị người ta cưỡng chế thay hỉ phục của tân lang, trói gô cổ áp tải lên ngồi trên xe hoa trang trí lụa mỏng xung quanh, hắn trừng mắt nhìn người đánh ngựa phía trước, khẽ gầm nói: “Bắc Viên Trần, ngươi mau buông Bổn vương ra.”

Trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn đã sớm biết nếu không có việc gì mà tự nhiên xum xoe nịnh bợ thì không phải gian trá cũng là phường trộm cắp, nhưng thấy Nam Cung Đệ hiếm khi có ý tốt với mình nên con bà nó, hắn không thể cự tuyệt nàng, uống ừng ực một hơi hết cái bát canh chết tiệt mà nàng nói là chính tay mình vừa mới nấu ra.

Kết quả… hắn trực tiếp ngã xuống, sau đó… tỉnh lại đã bị trói gô cổ thế này, bị áp tải đi nghênh đón tân nương.

Đối phương tròn méo thế nào hắn còn không hề hay biết, lỡ như nàng ta độc ác muốn chỉnh đốn hắn, gả hắn cho một mụ dạ xoa thì cuộc đời này của hắn coi như xong rồi!

“Đây là một mối tốt, nghe nói tân nương tử là một giai nhân xinh đẹp, chắc hẳn ngươi sẽ không bị thiệt thòi.” Bắc Viên Trần nói không nhanh không chậm, nhìn hai hàng bách tính đang đứng vây lại đây xem, ý cười trên mặt càng ngày càng sâu. Ngày thường đã để cho tên tiểu tử này lên mặt, giờ có giáo huấn hắn ta một trận cũng là điều nên làm mà.

“Mối tốt? Sao ngươi không lao vào đi?” Thủy Minh Hách hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Bắc Viên Trần từ trên xuống dưới rồi mỉa mai nói: “Tài tử giai nhân, vẫn xứng đôi hơn.”

Thầm nghĩ: Hôm nay xem ra gia đã kết thù kết oán với cái tên này rồi!

“Lời đó sai rồi, Trần đã lập lời thề với trời rằng kiếp này ngoài Y Nhi ra thì không lấy ai khác, nếu như nàng ấy không chịu gả thì ta sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Thiên hạ đều biết Tuyên Vương yêu mỹ nhân, trong phủ mỹ nhân đã hợp thành đàn, có thêm một người thì cũng không nhiều, bớt một người thì… không thể!” Bắc Viên Trần dùng lời nói hùng hồn năm đó của Thủy Minh Hách mà chế nhạo hắn ta, nhìn Thủy Minh Hách bị chọc tức đến mức đỏ mặt tía tai, hắn cười lên vài tiếng sảng khoái, xua tan hết những buồn phiền ấm ức tích tụ trong mấy ngày qua.

Đến phủ quận chúa, dẫn tân nương ra từ trong tân phòng rồi đi thẳng đến tiền đường để bái đường, mặt Thủy Minh Hách đen như mực, đây là đang toan tính chuyện gì? Muốn bắt hắn ở rể sao?

“Kháng nghị, gia muốn kháng nghị.” Thủy Minh Hách hắng giọng rồi gào lên hai tiếng, tất cả khách khứa đến dự lễ đều yên lặng, nhìn tân lang nổi điên.

Ngay cả Khúc Tam Nương đang yên lặng ở bên cạnh hắn cũng hơi ngẩn ra, vén khăn che đầu lên, đôi môi tô son đỏ thẫm mấp máy: “Kháng nghị không có hiệu quả!”

“Gia… gia là lấy thê tử, chứ không phải là gả cho thê tử, nếu muốn gia thành thân thì phải đến phủ đệ của gia!” Thủy Minh Hách nhìn rõ ràng dung mạo tinh tế đẹp như tranh vẽ kia liền sửng sốt, lập tức biến lời nói cự tuyệt kia thành ra uyển chuyển hơn một chút.

Khuôn mặt trái xoan chỉ to cỡ bàn tay, một đôi mắt sáng như ánh sao đêm, đôi môi đỏ như lửa xinh đẹp như đóa hồng hơi cong lên, lúc này không hờn không giận. Thế nhưng, khiến cho Thủy Minh Hách ngây người không phải vì dung nhan tinh tế quyến rũ của nàng, mà là bộ dạng kia có vài phần tương tự với Nam Cung Đệ.

Nam Cung Đệ ở bên cạnh nhìn thấy Khúc Tam Nương cũng sửng sốt, không ngờ được rằng nàng ta lại có vài nét tương tự với bản thân mình, chẳng lẽ giữa các nàng có mối quan hệ gì hay sao?

“Phủ đệ của ngươi ở Nam Chiếu, chẳng lẽ tất cả đoàn người đều phải đi qua đó theo ngươi sao?” Trong lòng Khúc Tam Nương lo lắng, sắp bái đường đến nơi rồi mà sao tên nam nhân đáng chết kia vẫn chưa tới?

Đôi mắt sắc bén như hùng ưng của Thủy Minh Hách nhìn thẳng vào đáy mắt Khúc Tam Nương, nàng căn bản là không muốn thành thân với hắn, mà lại kéo hắn đến thành thân, bên trong có âm mưu gì đó hay sao? Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt nàng, luôn luôn nhìn ra ngoài cửa thì trong lòng hắn đã hiểu rõ.

“Nói vậy cũng đúng, gia hồ đồ rồi, vậy thì chúng ta mau tranh thủ thời gian mà bái đường thành thân thôi, đừng có bỏ lỡ thời cơ.” Thủy Minh Hách xoay người, ra hiệu cho người chủ trì bắt đầu.

Chứng kiến thái độ thay đổi như chong chóng của Thủy Minh Hách, thần trí mọi người hơi theo không kịp, nhất là Nam Cung Đệ, nàng không bỏ lỡ nụ cười nham hiểm nơi khóe miệng hắn, không khỏi có chút lo lắng cho Khúc Tam Nương.

“Nhất bái thiên địa!”

Thủy Minh Hách ngoan ngoãn xoay người bái thiên địa, nhưng nhìn thấy tân nương đang đứng sững sờ thì khóe mắt hắn thoáng hiện lên vẻ ám muội, đưa mắt ra hiệu về một góc, ám vệ của hắn chợt xuất hiện ấn đầu Khúc Tam Nương xuống hành lễ.

Nam Cung Đệ thầm than không ổn, tên này đã nhìn thấu vở diễn này rồi nên mới cố tình diễn trang nghiêm như thật. Đến lúc Mạch Đình Thường xuất hiện, có lẽ mọi chuyện cũng chẳng tốt đẹp nhanh như dự kiến đâu.

Ánh mắt Khúc Tam Nương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một kẻ đang lau vết xanh trên mặt trong đám người, mãi đến lúc bị ép bái thiên địa nàng mới như tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên tránh khỏi tay của nữ ám vệ rồi đi thẳng vào trong đám người, đứng lại bên cạnh Mạch Đình Thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play