Bầu không khí trong Cung Ngưng Hòa rất áp lực, tất cả Ngự lâm quân đều cúi đầu đứng trong đại điện, chờ sự sắp xếp của Quân Mặc U.

Quân Mặc U liếc mắt về phía An Linh đã chỉnh trang lại dung nhan, đang ôm Quân Trần Kiêu ngồi ngay ngắn trên giường, trong con mắt thâm độc của bà ta hiện lên vẻ đắc ý, hắn nặng nề nói: “Lục soát kỹ chưa?”

Nghe thấy vậy, ý cười trong đáy mắt An Linh càng thêm nồng đậm, trong lòng hận đứa con hoang kia sao không chết luôn đi, để cho Quân Mặc U lại thất bại thảm hại một lần nữa, sự trừng phạt tốt nhất đối với hắn chính là nội tâm bị hành hạ giày vò.

“Hoàng thượng, việc gì mà phải gây khó dễ cho Tạ thống lĩnh, cho dù có đào sâu ba thước đất ở Cung Ngưng Hòa, lật đáy lên trời thì cũng không thể tìm ra Hi Nhi đâu.” Cánh môi đỏ tươi của Thái Hậu lúc đóng lúc mở, tràn đầy vẻ châm chọc. “Hay là nên tranh thủ thời gian đến chỗ khác mà tìm, nếu như kéo dài thời gian thì có lẽ Hi Nhi đã có thể gặp nguy hiểm rồi.”

Lời nói quan tâm lo lắng của bà lọt vào trong tai Quân Mặc U lại càng chói tai hơn, hắn cười lạnh nói: “Thái hậu nương nương, người không muốn giao Hi Nhi ra đây phải không? Đừng trách Trẫm không nhắc đến tình cảm hay thể diện!”

Quân Mặc U vung tay một cái, Tạ gia đang đứng nhận tội ngay lập tức tinh thần hăng hái hẳn lên, chỉ hai ba bước đã tiến sát đến bên cạnh Thái hậu, ôm lấy Quân Trần Kiêu rồi đi đến bên cạnh Quân Mặc U.

“Hoàng thượng, xử lý Tiểu vương gia ra sao?” Tạ gia ghét nhất là vị Thái hậu lỗ mãng lăng loàn này, không cam lòng sống yên ổn trong hậu cung mà lại âm thầm cấu kết với rất nhiều thị vệ. Hoàng thượng đã có hiếu tâm, hoàn toàn không xử lý gì những hành vi của bà ta, nhưng không ngờ rằng bà ta lại dám có tâm tư khác, hận không thể diệt trừ Hoàng thượng, cướp lấy ngôi vị rồi để cho Tiểu vương gia thay thế.

Tạ gia liếc mắt nhìn Quân Trần Kiêu trong tay, trong mắt có sự khinh miệt, Tiên đế đã mất từ lâu, Thái hậu già rồi còn sinh nhi tử, không cần nghĩ cũng biết đó là một đứa con hoang, vậy mà bà ta vẫn còn muốn làm xáo trộn huyết mạch của hoàng thất.

Có thể nói Hoàng thượng bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp, nếu là người bình thường thì đã sớm nhét Thái hậu với đứa con hoang này vào lồng heo rồi dìm xuống nước, hoặc là đã treo cổ, nhưng Hoàng thượng vẫn còn giữ bà ta lại, cho ngồi trên ngôi vị Thái hậu, vậy mà bà ta còn dám đối chọi gay gắt với Hoàng thượng?

Nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Thái hậu đang trợn mắt nhìn Hoàng thượng, Tạ gia không khỏi cảm thấy thông cảm với Hoàng thượng. Có một mẫu hậu như vậy, cứ dứt khoát mà ban chết, còn ai dám dị nghị?

“Mẫu hậu…” Nước mắt đã tràn đầy trong con mắt tròn tròn của Quân Trần Kiêu, cậu hoảng sợ gọi Thái hậu.

Thái hậu cảm giác như tim bà vừa bị khoét mất một miếng, trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ tràn đầy oán hận, bà lạnh lùng quát tháo Quân Mặc U: “Quân Mặc U, ngươi định làm gì? Mau trả Trần Nhi lại cho ai gia, nếu như Trần Nhi có mệnh hệ gì thì ai gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Nhìn vết máu bầm trên cổ Quân Trần Kiêu, Thái hậu đỏ mắt, tức giận đến mức run rẩy khắp thân thể.

Phản rồi! Phản rồi mà!

Hắn muốn bức tử bà sao?!

“Thái hậu, làm sao Trẫm có thể làm hại Trần Nhi? Chỉ là thường ngày Hi Nhi vẫn luôn nhắc tới Trần Nhi, bây giờ Trẫm để cho Trần Nhi đi theo làm bạn với Hi Nhi.” Quân Mặc U cười hời hợt, có chút bất mãn với Thái hậu đang gào thét ầm ĩ, đánh mất đi uy nghiêm của Thái hậu: “Thái hậu, chớ làm mất uy nghiêm của Hoàng gia.”

Cổ họng Thái hậu hơi tanh tanh, súc sinh đáng chết này dám lấy Trần Nhi để uy hiếp bà!

Hình như đứa con hoang kia đang gặp nguy hiểm, nên hắn muốn giết Trần Nhi để xuống đó bầu bạn với nó hả!

“Quân Mặc U, ngươi dám! Nếu như ngươi động đến một sợi lông của Trần Nhi, ai gia sẽ vạch trần tất cả những chuyện dơ bẩn mà ngươi đã làm, để cho dân chúng Bắc Thương cùng toàn bộ người trong thiên hạ xem xem Hoàng thượng của bọn họ, Hoàng đế Bắc Thương lại là một nam nhân đê tiện ai ai cũng có thể cưỡi lên mình! Ngươi nói xem, đến lúc đó bọn họ vẫn sẽ ủng hộ ngươi nữa sao?” Tâm tình An Linh kích động, hai tay khua khoắng, dường như đang xé rách vết thương đã lành sẹo của Quân Mặc U rồi tàn nhẫn vảy muối lên: “Đôi tay này của ngươi còn dơ bẩn hơn cả của ai gia, là ngươi đã giết chết một đứa trẻ sơ sinh mới chỉ chui ra khỏi bụng mẹ được nửa cái đầu, hiện nay, đứa con hoang mà ngươi yêu thương như viên ngọc trong mắt kia xảy ra chuyện, âu cũng là báo ứng mà thôi!”

Gương mặt An Linh hung dữ đến mức vặn vẹo, trông giống như ác quỷ chui lên từ địa ngục, cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt trắng bệch của Quân Mặc U bỗng chốc bị quét sạch, hắn cố gắng giữ bình tĩnh như bàn thạch, vững vàng trụ lại, lạnh lùng cương quyết nói: “Thái hậu, có câu phụ mẫu nợ thì nhi nữ trả, nếu như người đã nhắc nhở Trẫm, Trẫm mà không làm gì đó thì thật có lỗi với ơn giáo dưỡng của người.”

Sau khi An Linh phát tiết hết oán giận, bà lấy lại lý trí, thấy vẻ mặt nham hiểm mờ mịt của Quân Mặc U, khắp người lộ ra sát khí, vẻ mặt bà tái nhợt rồi đột nhiên cao giọng hỏi: “Ngươi định làm gì?” Trong lòng bà có chút hối hận, vì nhất thời khoe khoang mà chọc giận tên hung thần ác sát này!

Trong lòng Quân Mặc U biết rõ An Linh đang phô trương thanh thế, chỉ cần bà ta có điểm yếu thì còn sợ gì không đối phó được bà ta?

“Thái hậu, năm đó Trẫm đã có khả năng giết chết hết tất cả những người xem thường mình. Hiện tại, Thái hậu ‘tuổi tác đã cao’, lực bất tòng tâm không thể dạy bảo được cho Hoàng đế nên Trẫm đành đích thân dạy dỗ, đưa Trần Nhi đến quân doanh, xem nó có thể trò giỏi hơn thầy, giết chết mười vạn đại quân hay không, nếu nó có năng lực này, Trẫm sẽ ngay lập tức thoái vị nhường lại cho người có tài có đức!” Giọng nói dịu dàng của Quân Mặc U thốt ra nhưng lại mang đầy vẻ tàn nhẫn đẫm máu.

Đương nhiên An Linh có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, năm đó bà tìm những người đó đến coi hắn là nam kỹ mà phục dịch, nhưng bà không thể ngờ rằng hắn mới chỉ có mấy tuổi mà đã có bản lĩnh giết chết toàn bộ những người đó, hiện nay hắn lại trả thù bà, đẩy Trần Nhi đến quân doanh. Trần Nhi chưa bao giờ nếm trải khổ cực thì làm sao có khả năng giết chết mấy vạn đại quân? Ngay cả một người nó còn chẳng xuống tay nổi!

“Ngươi… Ngươi điên rồi… Ngươi không thể làm như vậy, nó là đệ đệ của ngươi.” An Linh khó tin trừng mắt nhìn Quân Mặc U, mấy năm gần đây bà đều chứng kiến mối quan hệ của hắn và Trần Nhi, thế nào mà giờ lại trở mặt quyết tâm xuống tay tàn nhẫn với Trần Nhi đây? Nhưng nhìn thấy một tia vằn đỏ khát máu trong đáy mắt hắn, trong cơn hoảng loạn bà lại nghĩ đến lời của Tiểu Chiêu, nàng ta nói Hoàng thượng đối xử với bà vẫn còn lưu lại một chút tình mẫu tử.

Bà ngã ngồi “bộp” một tiếng xuống đất, sắc mặt làm ra vẻ nhu hòa nói: “U Nhi, là lỗi của mẫu hậu, năm đó mẫu hậu hồ đồ nên bị kẻ gian xui khiến rồi gây ra chuyện không thể tha thứ như vậy. Trần Nhi vẫn còn nhỏ, nó không chỉ là nhi tử của mẫu hậu mà còn là đệ đệ của con, mấy năm nay con sống chung với nó rất tốt, cho nên mẫu hậu tin rằng con sẽ không ra tay với Trần Nhi. Chẳng phải đứa trẻ kia không hề có quan hệ gì với chúng ta sao? Con cần gì phải vì nó mà phá vỡ tình huynh đệ giữa con và Trần Nhi, chúng ta có gì từ từ rồi nói.”

Quân Mặc U nhìn Thái hậu cố ý giả bộ làm một mẫu thân hiền lành mà vẻ mặt bà ta lại cứng đờ, chỉ cười một cái thôi mà trông méo mó vặn vẹo cực kỳ buồn cười.

“U Nhi, ngươi cũng nói tuổi tác mẫu hậu lớn rồi, chẳng còn sống được mấy năm nữa, hiện giờ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, may mà vẫn chưa muộn, vẫn có thể bù đắp lại rất nhiều sai lầm, mẫu hậu không hy vọng sau này con hối hận, làm việc gì nhất định cũng phải thận trọng.” An Linh cúi đầu vỗ vỗ lên khuôn mặt căng thẳng, ngước mắt thấy Quân Mặc U hơi thả lỏng, trong lòng lập tức vui vẻ. Tiểu Chiêu nói đúng, dù sao đi nữa thì bà vẫn là mẫu thân ruột thịt của hắn, làm gì có mối thù hận nào mà không hóa giải được đây? “Ôi, năm đó nhìn thấy con sống không bằng chết, mẫu hậu cũng nhất thời suy nghĩ không thông suốt nên mới nhờ ngoại tổ phụ của con hạ Mẫu tử cổ, nếu như con không sống nổi thì mẫu hậu cũng không thiết sống nữa. Mà nay thời gian của mẫu hậu không còn nhiều nên không muốn liên lụy đến con, đợi có dịp sẽ soạn một phong thư gửi cho ngoại tổ phụ, nói người giải cổ trùng trên người chúng ta.”

Quân Mặc U không biết mình nên phản ứng thế nào, bà ta cho rằng chỉ một câu nói là có thể xóa sạch hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ sao?

Những ký ức đã chôn chặt trong đầu, cả đời cũng không muốn nhắc tới lại bị bà ta liên tiếp xé tan niêm phong, từng cảnh tượng ghê tởm lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu hắn. Hắn không bị thù hận làm ăn mòn lý trí mà lấy mạng bà ta đã là giới hạn lớn nhất rồi, vậy mà bà ta còn muốn hắn quên đi toàn bộ, cùng diễn trò mẫu hiền lành – nhi tử hiếu với bà ta sao?

Quân Mặc U nhếch môi nở nụ cười buốt giá, thờ ơ nhìn An Linh tự biên tự diễn, nghĩ rằng bà ta muốn chứng tỏ mình có lòng ăn năn hối cải, thì cũng phải làm cho giống một chút, hắn sẽ cân nhắc không để cho bà ta chịu đựng chuyện quá khó khăn.

“Thái hậu, Hi Nhi không còn nữa thì Trẫm cũng chẳng còn thiết tha điều gì nữa, đi theo người thì Trẫm còn tiện thể giữ lại được một cái mỹ danh hiếu nghĩa, như vậy thì cớ gì mà không theo? Càng không cần quấy rầy ngoại tổ phụ, lão nhân gia người tuổi đã ngoài bảy mươi, nên thanh tĩnh mới tốt.”

Trong lời nói của Quân Mặc U có gai, thành công khiến cho Thái hậu không giả bộ nổi nữa, vẻ mặt cứng đờ thay đổi mấy lần, như một phụ nhân chanh chua xông về phía Tạ gia, muốn đoạt lại Quân Trần Kiêu từ trong tay hắn, nhưng lại bị Tạ gia ‘không đành lòng’ đạp cho một cước bay sang bên cạnh.

“Phản rồi, phản rồi, tất cả đều cưỡi lên đầu ai gia rồi. Người đâu, kéo tên cẩu nô tài này xuống đánh chết!” Ngón tay Thái hậu rỉ máu đỏ tươi chỉ thẳng vào Tạ gia, liên tục kêu gào.

“Thái hậu phát điên (1) rồi, dám tập kích Trẫm, đem nhốt vào thủy lao.” Dứt lời, Quân Mặc U xoay người rời đi.

(1) Nguyên gốc là “thất tâm phong”, một loại bệnh chỉ xảy ra ở người già, gần giống với chứng mất trí tuổi già, gần giống với tâm thần phân liệt, phát điên.

An Linh há có thể cam chịu số phận? Cố nhẫn nhịn cơn đau buốt ở lồng ngực, lớn tiếng gào thét: “Quân Mặc U, ngươi không bằng đám súc sinh, ai gia phải để cho người trong thiên hạ biết ngươi là đồ lòng lang dạ sói, dám đối xử với thân mẫu như vậy, bất trung bất hiếu, làm sao đảm đương được đại nghiệp… Á, các ngươi mau buông ai gia ra, cẩn thận ta lấy tính mạng của các ngươi… Quân Mặc U, ngươi mau thả ai gia ra, nếu không ai gia sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!”

Một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ kẽ tay Quân Mặc U rơi xuống đất, sắc mặt xanh đen dày đặc mây mù, lồng ngực chất chứa lửa giận gần như đã đến giới hạn bùng nổ, gân xanh nổi đầy trên cổ: “Thái hậu muốn dìm trong lồng heo sao?”

Chỉ một câu nói đã thành công chặn được miệng của Thái hậu.

An Linh căm hận trừng mắt phía sau lưng Quân Mặc U, trừng đến nỗi tròng mắt tựa như sắp rơi cả ra ngoài.

Sắc mặt của Tạ gia tràn đầy vẻ kính trọng và khâm phục, nhanh nhẹn kéo người đi.

Quân Mặc U thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đẹp đẽ trắng bệch không có chút huyết sắc nào, không chịu nổi những hình ảnh ghê tởm cứ nườm nượp kéo tới, suýt nữa thì hắn không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

Hắn giỏi trong việc làm lẫn lộn nhận thức của Thái hậu hơn, khiến bà ta cho rằng hắn không sợ chết, nhưng trong giây phút hắn tìm lại được Thiển Thiển của hắn, không ai có thể biết rằng hắn đã sợ hãi cái chết đến thế nào.

Cũng may Thái hậu tràn đầy dã tâm, độc ác không nương tay với bất cứ ai kia lại có quá nhiều khuyết điểm, không những sợ chết mà lại càng quý trọng thanh danh. Nếu như dìm lồng heo thì bà ta sẽ để lại ‘hiền danh’ ở bên ngoài, sẽ bị người người thóa mạ, hủy hoại trong chốc lát.

“Hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức của tiểu công tử, nhưng bên Cung Trường Nhạc báo tin tới, đã tìm được thuốc cho Nam Cung cô nương.” Tiểu Lý Tử quan sát sắc mặt của Quân Mặc U, vẫn trắng xanh như cũ nên bạo gan bẩm báo.

Quả thực, Quân Mặc U không nhận được tin tức về tiểu công tử thì sắc mặt ủ dột, rồi sau đó nghe thấy tìm được giải dược thì đáy mắt mới hiện lên một chút ấm áp.

“Quay về Cung Trường Nhạc!” Quân Mặc U mệt mỏi dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi đại điện, vẫn chưa tìm được Hi Nhi, không phải bị Thái hậu giấu đi mà là một người hoàn toàn khác.

Từ rất xa đã nhìn thấy cánh cửa đóng chặt của Cung Trường Nhạc, mà thuộc hạ của hắn lại bị đẩy hết ra ngoài cửa, trong đó có hiện lên một bóng dáng màu trắng thấp thoáng, liếc một cái đã nhận ra đó là nữ tử, mà lại không tầm thường.

Nhưng giờ phút này hắn không có tâm tư để ý đến sự tồn tại của nàng ta mà bước nhanh đến cửa. Hắc y nhân thấy chủ tử đã đến, nhao nhao quỳ một gối xuống đất hành lễ.

Quân Mặc U mím chặt môi, hắn biết nhất định là mấy người này đã làm sai chuyện gì đó nên mới có thể khiến cho Thiển Thiển đóng cửa không tiếp, nên hắn không ra lệnh cho bọn họ đứng dậy.

“Chủ tử, đây là giải dược của chủ mẫu.” Mạc Vũ rất nhanh nhẹn giải thích, hắn không ngờ rằng chủ mẫu lại phản ứng mạnh như vậy, chủ mẫu biết mỹ nữ này là giải dược của mình mà ngay lúc nữ tử này hành lễ đã không chút khách khí mà đóng cửa đại điện “Rầm” một cái.

Quân Mặc U nhíu mày, vị thuốc đó là nữ nhân sao?

“Mạc Vũ, thu lại những suy nghĩ đó của các ngươi đi.” Vị thuốc Bạch Tử hoa này sinh trưởng ở nơi cực lạnh, mà phải đợi đến khi nó ra hoa mới được hái, nhưng thời gian nở hoa của nó cực kỳ ngắn, chỉ có mấy canh giờ. Nếu như không gặp đúng lúc thì phải chờ hơn một năm, chính vì vậy mà rất khó có được nó.

Mạc Vũ có chỗ khổ khó nói, lúc bọn hắn nảy ra suy nghĩ đó đã là từ cả vạn năm trước rồi, hiện tại chủ mẫu cũng đã đến đây, bọn hắn nào dám lại đi tìm nữ nhân cho chủ tử?

Nhưng Mạc Vũ không dám phản bác trắng trợn, chỉ có thể oán thầm mấy câu.

“Chủ tử, vị thuốc chúng ta hái về là một cây hoa, ai ngờ vừa lên đến sườn dốc thì hoa đã rụng rồi, Thế tử Bắc Viên nói phải giữ được hoa lúc còn tươi, nhưng bây giờ trở về thì đã héo rũ rồi.” Mạc Vũ lấy từ trong ngực ra một cây hoa mà bọn hắn phải canh chừng suốt một đêm mới nở ra Bạch Tử hoa, nó khô héo giống như dây leo bị phơi nắng.

Quân Mặc U lườm một cái, trong lòng hơi nôn nóng. Tính tình Thái hậu bỗng nhiên dễ dàng nóng nảy hấp tấp là bởi vì hắn đã sai người bỏ thuốc vào trong đồ ăn thức uống của bà ta, nhang đốt cũng là loại khiến cho người ta dễ dàng nổi cáu, nhưng gần đây hắn cũng rất dễ nổi giận, là ăn nhầm phải thuốc của Thái hậu hay là do người khác hạ dược ngược lại hắn?

“Nàng ta thì sao?” Nghe giải thích xong Quân Mặc U liền hiểu rằng nữ nhân kia có ích.

“Chủ tử, nàng ta có Bạch Tử hoa, còn có thần vật bảo vệ khiến cho Bạch Tử hoa không tàn.” Mạc Vũ nói xong thì vẻ mặt phấn chấn hẳn lên, nữ nhân này đúng là đã để cho bọn hắn thấy được công dụng kỳ diệu của vật kia, cho nên mới đem nàng ta về đây.

Thần vật?

Quân Mặc U nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Dường như nhìn ra tâm tư của Quân Mặc U, nữ tử nhẹ nhàng cúi đầu, lấy một cái hộp gỗ từ trong tay áo rồi mở ra ngay trước mặt, bên trong là một cây hoa toàn thân màu xanh biếc, trên đỉnh phát ra hình cánh hoa bằng ánh sáng vàng kim, tầng tầng lớp lớp cánh hoa trông rất đẹp mắt.

“Đây là Bạch Tử hoa?” Quân Mặc U đưa tay muốn cầm lên nhìn thật kỹ, nhưng động tác của nữ tử này lại càng nhanh hơn, ‘bộp’ một tiếng, đóng chặt hộp gỗ lại rồi nhét vào trong tay áo.

Ánh mắt Quân Mặc U lộ vẻ không vui, mở miệng nói: “Điều kiện!”

Nữ tử cười khanh khách, giọng nói nhẹ nhàng réo rắt như chim Hoàng oanh: “Vị thuốc này của nô gia ngàn vàng khó cầu, chỉ tặng cho người hữu duyên.”

Quân Mặc U mím môi không nói, yên lặng nghe nàng ta nói tiếp.

“Ngay cái nhìn đầu tiên nô gia đã cảm thấy có duyên với ngài, mà cây thuốc này tặng cho ngài cũng không phải là không thể, thế nhưng ngày trước bà bà của nô gia đã nói kẻ được tặng thuốc này phải kết làm phu thê với nô gia. Ngài, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Khăn che trên mặt nữ tử kia không giống với loại lụa mỏng có thể thấy thấp thoáng bên trong mà mọi người vẫn hay sử dụng. Nàng dùng loại khăn trắng mịn như sa-tanh, vừa nhẹ nhàng vừa mỏng manh nhưng lại không nhìn được rõ dung nhan bên trong, chỉ lộ ra một cặp mắt sáng đầy vẻ giảo hoạt.

“Trẫm đã có thê nhi.” Gương mặt Quân Mặc U căng thẳng, bất ngờ với điều kiện này của nàng ta, hắn liếc mắt đánh giá nàng ta thật tỉ mỉ, tóc đen không buộc không tết, thả tự do ở sau gáy, chỉ dùng hai dải tóc mai tết lại thành bím tóc nhỏ rồi vòng ra trước trán, váy lụa trắng đơn giản làm tôn lên dáng người hoạt bát nhanh nhẹn nhưng vẫn mềm mại thướt tha.

Toàn thân trắng trong thuần khiết không dính lấy một hại bụi trần, cũng có thể nhìn ra khí chất qua từng cái giơ tay nhấc chân của nàng ta, thân phận không hề tầm thường.

Mà hình tượng đẹp đẽ phong trần hiện tại của nàng ta lại giống như đang cố gắng xây dựng nên, còn bản chất trong cốt tủy vẫn là lạnh lùng cao ngạo.

“Địa vị Hoàng thượng là đấng chí tôn của một nước, đừng nói là tam thê tứ thiếp, mà ngay cả ba nghìn mỹ nữ cũng là chuyện bình thường. Huống chi chỉ nhiều hơn một người là ta thôi!” Cặp mắt sáng ngời đảo qua mọi người, che miệng cười nham nhở: “Càng đừng nói đến, trên đường nô gia đi đến đây đã sớm nghe thấy rằng Hoàng thượng là người si tình, từ lúc thê tử quy tiên thì hậu cung liền bỏ trống, vừa đúng lúc nô gia có thể bổ sung vào ngôi vị Hoàng hậu kia!”

Trâng tráo không biết ngượng!

Sắc mặt Quân Mặc U như phủ một tầng sương, khẩu vị của nữ nhân này đúng là không phải dạng vừa mà!

“Hoàng hậu của Trẫm chỉ giành cho một mình Thiển Thiển mà thôi.” Quân Mặc U không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta, đi thẳng vào vấn đề nói: “Trừ chuyện này ra thì có thể có điều kiện khác không?”

Nữ tử áo trắng lắc đầu, hờn dỗi: “Ngay từ đầu nô gia đã nói có duyên với Hoàng thượng, vừa hay khuê danh của nô gia là A Thiển, cũng cùng chữ Thiển với Thiển Thiển của ngài. Đây là ý trời, ngài không thuận theo ý trời sao?”

Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, vì cái gì mà Hoàng thượng của bọn hắn lại có diễm phúc như vậy? Mấy người bọn hắn làm thủ hạ, đau khổ bức bách như vậy mà không có nổi một người để vào trong mắt sao?

“Cô nương, trong lòng Hoàng thượng chứa đựng một mình chủ mẫu. Tại hạ đã từng xem qua vận mạng, thầy tướng số nói rằng thê tử của tại hạ tên là A Thiển, nàng xem có phải chúng ta rất có duyên hay không? Chi bằng nàng tặng thuốc này cho ta, rồi thành thân với ta thì thế nào?” Trong lòng Mạc Vũ tính toán rất nhanh, người là do hắn mang đến, nếu như không thay chủ mẫu và chủ tử thuyết phục nàng ta thì chưa hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu cứ để như thế mà thành công, chủ tử phải kết hôn với nữ tử này thì đến lúc đó chủ mẫu chắc chắn sẽ tóm lấy hắn đem đi thử đao.

Vậy thì lối thoát duy nhất chính là hắn cưới nữ tử này làm thê, một mũi tên trúng ba con chim.

Thế nhưng nữ tử này lại cực kỳ không vừa mắt Mạc Vũ, ra sức bĩu môi, mất hứng nói: “Thê tử của ngươi có phải tên là Nô A Thiển hay không?” (2)

(2) Từ ‘Nô’ này vừa có nghĩa là nô tỳ, mà vừa là từ nô trong nô gia.

Mạc Vũ gật đầu mừng rỡ.

“Thật ngại quá, nô gia tên là Khúc A Thiển.” Nữ tử áo trắng nở nụ cười duyên dáng, một nụ cười tự mãn mà u sầu.

Ánh mắt Quân Mặc U lóe lên, nghe thấy động tĩnh bên trong, trong giây lát cánh cửa bị mở tung ra, Nam Cung Đệ được Tử Tâm đẩy ra ngoài, ánh mắt đảo qua Quân Mặc U, Mạc Vũ rồi cuối cùng dừng lại trên người nữ tử áo trắng.

Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Cô nương vẫn còn điều kiện thứ hai?” Nam Cung Đệ khẽ thở dài, hóa ra nam nhân của nàng lại có giá thị trường đến như vậy, vì sao trước kia nàng không phát hiện ra nhỉ?

“Cô nương quả là có con mắt tinh tường, nô gia vẫn còn muốn một vật trên người cô nương.” Khúc Tam Nương đưa ngón tay tạo thành dáng lan hoa chỉ, chỉ vào bên hông Nam Cung Đệ: “Ta muốn ngọc bội bên hông của cô nương.”

Nam Cung Đệ sửng sốt, tìm kiếm ngọc bội bên hông theo bản năng. Cái này không phải do Quân Mặc U tặng mà là ba năm trước tại Thúy Trúc Lâu, nàng đã lấy từ trên người của Mạch Đình Thường, nàng ta muốn cái này để làm gì?

“Cô nương quen biết chủ nhân của ngọc bội này?” Nam Cung Đệ kéo ngọc bội xuống, đặt trên bàn tay ngọc ngà trắng hơn tuyết lạnh hơn sương của mình, càng làm tôn lên ngọc bội trắng noãn như phát quang.

Khúc Tam Nương nhìn đến chính giữa ngọc bội có khắc chữ “Thường”, ánh mắt long lanh, gật đầu nói: “Ngọc bội này vốn là tín vật định tình của ta, không ngờ rằng hắn ta lại không xem ra gì mà đem tặng cho cô nương, âu cũng là duyên phận. Cây thuốc này là Hoàng thượng thay cô nương đi tìm, vậy thì cô nương hãy tặng ngọc bội cho Hoàng thượng, xem như là định tình với ta, chọn ngày tốt thành thân.”

Phân vượn? (3)

(3) Trong tiếng trung từ ‘duyên phận’ và ‘phân vượn’ đồng âm.

Trong lòng Nam Cung Đệ âm thầm dựng thẳng ngón tay giữa, nheo mắt mỉm cười: “Vậy thì phải nói Mạch Đình Thường có duyên với ta, thôi được rồi, ta sẽ thành toàn cho cô nương gả cho Hoàng thượng. Đợi hôm nào chân ta khỏi rồi, để cảm tạ ân tình ngọc bội của Mạch Đình Thường, ta sẽ lấy thân báo đáp cho hắn.”

Nam Cung Đệ rủ mắt xuống, khóe mắt chợt bắt được vẻ hoảng sợ, chính xác là vẻ khác thường thoáng hiện lên rồi biến mất trong đáy mắt của Khúc Tam Nương, nó đã xác minh suy nghĩ trong lòng nàng, e rằng nàng ta là vì ngọc bội mà tới, rồi lại tức giận vì ngọc bội tùy thân của Mạch Đình Thường lạc vào trong tay nàng nên nhân tiện nói gả cho Quân Mặc U để trút giận lên nàng.

Trong lòng Khúc Tam Nương lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thế nhưng nét mặt lại không hề thay đổi, nàng cười yếu ớt rồi kéo tay Nam Cung Đệ nói: “Tính tình mọi người ở chỗ bọn ta rất ngay thẳng, nô gia rất thích tính nết của cô nương, nhất định phải áp giải cái tên trác táng kia tới đây cho cô nương dạy dỗ hắn.”

Nam Cung Đệ toát mồ hôi, Mạch Đình Thường – tên trác táng?

Thật sự là nhìn không ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play