Trở lại hậu viện, Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm, may mà Hi Nhi đã đi cùng
sư phụ, nếu đụng mặt Quản Lạc, tất cả mọi chuyện đều sẽ bị bại lộ.
"Hồng Tiêu, lấy kim chỉ cho ta." Trong lòng Nam Cung Đệ có chút nhớ nhung nhi tử, nàng nhớ ra chiếc áo lông cừu vẫn chưa làm xong, nhân lúc nhi tử
không ở đây, nàng phải mau chóng hoàn thành, có lẽ lúc gặp lại thì Hi
Nhi có thể mặc nó.
Đột nhiên, dưới ánh nến chập chờn trên bàn,
phản chiếu một bóng đen, tay Nam Cung Đệ dừng lại, nàng lập tức bắn cây
kim đang cầm trong tay về phía xà nhà, bóng đen trên xà nhà lóe lên, phá cửa sổ thoát ra ngoài.
Mặt Nam Cung Đệ trầm xuống, thầm oán hận đôi chân vô dụng này, ngay cả một người cũng không bắt được.
Nhìn cửa sổ mở lớn, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, nàng mới trở về không
bao lâu, hoàn toàn không có kẻ thù mạnh nào, rốt cuộc kẻ đó là người của ai?
Hồng Tiêu bước vào cửa, thấy cửa sổ mở toang, nàng giật
mình, miệng lẩm nhẩm: "Rõ ràng mình đã đóng kỹ cửa sổ, tại sao nó lại
mở?" Nếu chủ tử bị cảm lạnh thì phải làm sao?
Nàng nhớ ra nếu chủ tử bị cảm lạnh, sẽ khiến độc tố phát tác, sắc mặt của Hồng Tiêu có chút trắng bệch, thầm trách mình quá sơ suất.
"Không sao, có một tiểu tặc." Hình như nhìn thấu suy nghĩ của Hồng Tiêu, Nam Cung Đệ thả lỏng
người, nói: "Ngươi sai người đi điều tra một chút."
"Chủ tử có bị thương không?" Nghe vậy, sắc mặt Hồng Tiêu thay đổi, trong lòng nghĩ
nhất định không được để bên cạnh chủ tử không có ai, Quản Lạc gặp ngày
hôm nay, cũng không phải là nhân vật đơn giản.
"Không." Nam Cung Đệ lắc đầu, người tới không có ác ý, nếu không nàng đã sớm nhận ra.
"Là Mộ Vân sao?" Hồng Tiêu nghĩ tới các mối quan hệ trong mấy năm gần đây, chỉ có Mộ Vân là kẻ tình nghi lớn nhất.
"Không phải." Bên cạnh Mộ Vân không có người giỏi như vậy, vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh, toát ra sát khí nồng đậm, dường như là hắn đã giết
người rồi mới tới đây, chắc chắn chủ nhân sau lưng không tầm thường.
Hồng Tiêu cau mày, nàng thận trọng xoay người đi ra ngoài tìm tỷ tỷ bàn bạc.
. . . . . .
Người áo đen chạy ra xa khỏi vương phủ, thấy đã cắt đuôi được ám vệ, hắn quay đầu lại nhìn về hướng hậu viện, hắn âm thầm kinh hãi, không ngờ một nữ
nhân tàn phế lại có được sự ưu ái của con ma ốm Chu Vương, có thể nói ám vệ trong ngôi nhà kia nhiều đến mức gió thổi không lọt.
Kỳ lạ, làm thế nào mà hắn bị nữ nhân kia phát hiện ra?
Hắn vò đầu suy nghĩ một lát, nhưng không tìm ra manh mối, trên đời chỉ có
vài người có thể phát hiện ra hơi thở của hắn, hôm nay bị một nữ nhân
tàn phế phát giác, trong lòng hắn có chút không cam lòng, muốn thử đi dò xét một lần nữa.
"Thôi, vẫn nên quay về bẩm báo nhiệm vụ mà chủ
tử giao." Bóng dáng của hắn lóe lên, hòa vào trong bóng đêm, chỉ mất một ngày, hắn đã đến hoàng cung Bắc Thương, tốc độ kia có thể so sánh với
máy bay ở hiện đại, nếu như Nam Cung Đệ biết được, nhất định nàng sẽ
ngưỡng mộ và ghen tị.
Mạc Vấn đã canh giữ ở cửa Ngự Thư Phòng từ
lâu, thấy người Mạc Vũ đầy gió bụi, hắn vội vàng hỏi: “Đã điều tra rõ
ràng chưa?" Hắn thầm trách bản thân tạm thời còn có việc, nên mới giao
nhiệm vụ này cho Mạc Vũ.
"Ừ, chân của nữ nhân kia bị tàn phế,
trông như là một phụ nhân bình thường, nhưng biết võ công, hơn nữa còn
phát hiện ra ta. . ." dI3ndanLeQuYdOn. Mạc Vũ vẫn canh cánh trong lòng
việc Nam Cung Đệ phát hiện ra hắn.
Mạc Vấn nôn nóng cắt ngang:
"Nói vấn đề chính." Thật là làm người ta sốt ruột, hắn hận không thể tát chết Mạc Vũ đang nói lảm nhảm.
"Không phải." Mạc Vũ miêu tả đại
khái hình dáng của Nam Cung Đệ, rất bình thường, không đẹp mắt hay liếc
mắt nhìn một cái là bị rung động từ đáy lòng, thậm chí cả đời không thể
quên như chủ mẫu.
Mạc Vấn rất thất vọng, băn khoăn không biết có
nên nói cho chủ tử biết hay không, nếu như không nói, chủ tử tức giận,
hắn lại phải chịu tội, nếu nói ra, nhất định chủ tử sẽ đau lòng.
"Ngươi đi bẩm báo, ta đi ngủ đây." Tròng mắt Mạc Vũ quay tít một vòng, chỉ sợ
Mạc Vấn toan tính thêm điều gì với hắn nên chạy nhanh như làn khói.
Mạc Vấn nhìn thấy cảnh này, vuốt vuốt mũi, trong lòng có chút phiền muộn,
năm đó ở Tuyết Lâm quốc, hắn với Mạc Ưu cũng như vậy, nhưng cái chết của chủ mẫu, nguyên nhân chủ yếu là vì Mạc Ưu.
Đẩy cửa ra, hắn nhìn
thấy Quân Mặc U đang nằm nghiêng ở trên ghế rồng nhắm mắt ngủ, hắn bước
tới mà không phát ra tiếng động, đứng chờ ở bên cạnh.
"Mạc Vũ về
rồi à?" Quân Mặc U chỉ đang lim dim ngủ, đại khái đều nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài, trong lòng hắn đau nhói, bực bội đẩy đống tấu
chương chồng chất ra. "Soạt soạt" tấu chương lập tức rơi tán loạn trên
đất.
Mạc Vấn mím môi, hắn biết nói hay không nói, đã không còn quan trọng nữa, chủ tử đã nghe thấy.
"Chủ tử, có thể là chủ mẫu dịch dung? Nếu không, thuộc hạ sẽ đích thân đi
một chuyến? Mạc Vũ không quen biết chủ mẫu, cũng không hiểu rõ thói quen của chủ mẫu." Trong lòng Mạc Vấn ôm một tia hi vọng, bọn họ đã lật tung lên hết, đều không tìm được, mà Chu Vương là mối nghi ngờ lớn nhất.
Nhưng mà, số tuổi của đứa bé kia không nhỏ!?
Thật đúng là làm khổ Mạc Vấn, nếu như tìm được di hài của chủ mẫu, sẽ có thể cắt đứt kỳ vọng của bọn hắn.
Có lẽ, chủ tử cũng sẽ không khổ sở như vậy?
Khóe miệng hắn nở nụ cười khổ, lời nói trấn an như vậy, chính hắn cũng không tin, nói chi là chủ tử?
"Không cần." Con ngươi đỏ ngầu của Quân Mặc U lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương,
hắn nhấc bút lên viết rất nhanh. "Trần Nhi thế nào?"
Trong lòng
Mạc Vấn rơi ‘lộp bộp’, mấy năm gần đây, chủ tử vẫn sai người dạy Đế
Vương thuật cho Quân Trần Kiêu gần năm tuổi, trong lòng hắn có dự cảm
xấu, chẳng lẽ chủ tử muốn giao ngôi vị Hoàng đế cho Quân Trần Kiêu, rồi
sau đó đi tìm chủ mẫu ư?
Trong bụng run lên, Mạc Vấn vội vàng bật thốt lên: "Chủ tử, Tiểu Vương gia còn nhỏ, nhiệm vụ học tập quá nặng
nề, có phải người muốn giảm nhẹ một chút?"
Quân Mặc U kinh ngạc
nhìn ba bức vẽ trong tay, đều là ba khuôn mặt khác nhau của Nam Cung Đệ, hắn lẩm bẩm: " Có lẽ ta không có thời gian."
. . . Không có thời gian?
Mạc Vấn không dám nghĩ tới ý nghĩa trong câu nói kia, hắn không khỏi trách móc Nam Cung Đệ.
"Chủ tử. . ." Mạc Vấn còn chưa nói xong, thì nghe thấy giọng nói truyền từ
ngoài cửa vào: "Ơ, vị tiểu nương tử này, nàng tới đưa đồ ăn cho ta sao?"
Mạc Vấn khẽ cau mày, giọng nói của Mạc Vũ. . . Hắn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt
của chủ tử, thấy chủ tử không nổi giận, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Nô tài ti tiện to gan, bổn cung đưa đồ ăn cho Hoàng thượng, còn dám nói
bậy, bổn cung sẽ lấy đầu ngươi." Tiếng Thương Tiệp Ảnh thở phì phì giận
dữ hét, tên nô tài kia lại dám đùa giỡn nàng, thật to gan lớn mật.
Trong mắt Mạc Vũ trở nên lạnh lẽo, nhưng gương mặt vẫn tươi cười: "Tiểu nương tử, nàng là bổn cung của nhà nào? Hoàng thượng chỉ có một Hoàng hậu
thôi mà."
Thương Tiệp Ảnh hung dữ, nghĩ đến kẻ đã chết kia, nàng không kìm nén được cơn tức giận.
Nàng có thể đào người chết từ trong quan tài ra không?
"Ngươi. . . Cẩu nô tài, bổn cung nhất định phải tới chỗ Hoàng thượng tố cáo
ngươi." Nói xong, Thương Tiếp Ảnh lập tức trở nên dịu dàng nói với công
công Tiểu Lý Tử đang đứng làm bức tường ở bên cạnh: "Lý công công, phiền ngài đi thông báo một chuyến, bổn cung nấu thuốc bổ cho Hoàng thượng."
Trên mặt công công Tiểu Lý Tử đã vặn vẹo thành bánh quai chèo, ngươi nói
xem, đi lại kiếm sống ở trong cung, làm sao có thể không mang theo não
mà ra khỏi cửa chứ?
Làm ầm ĩ ở trước mặt Hoàng thượng, mắng cận vệ của Hoàng thượng là ‘nô tài ti tiện’, không phải là tự tìm cái chết sao?
Mặc dù hắn thích bạc, nhưng không nhất thiết phải vác mặt đi vào vì một
người không có đầu óc, có bạc cũng không còn mạng để xài.
"Hoàng
thượng có khẩu dụ, không gặp bất kỳ người nào." D-d-LeQuyDon. Công công
Tiểu Lý Tử cũng lúng túng, Thương Tiệp Ảnh là công chúa tiền triều, ở
đây cũng không có phong hào, hắn thật sự không biết xưng hô như thế nào.
Thương Tiệp Ảnh siết chặt bàn tay đang bưng khay, nàng quay người lại, đá vào
chân của Mạc Vũ, kẻ làm hỏng chuyện. Mắt thấy mình sắp ngã vào hành lang bên trái, Thương Tiệp Ảnh thường ngày đã rèn luyện cho phần eo trở nên
dẻo dai, nàng lập tức xoay người một cái, quay về phía bên phải, ngã
thẳng xuống trước cửa Ngự Thư Phòng, va vào cánh cửa khép chặt làm nó mở ra, nàng không kiểm soát được cơ thể nên bị trượt vào trong điện, ngã
sõng soài trước mặt Quân Mặc U.
Con ngươi của Quân Mặc U càng lạnh lẽo hơn.
Khóe miệng Mạc Vấn hơi co rút, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Mạc Vũ, Mạc Vấn đổ mồ hôi lạnh thay hắn ta.
Ngẩn người một lúc, Thương Tiệp Ảnh mới tỉnh táo lại, nàng hận không thể
chui xuống đất, nhưng vừa nghĩ tới việc cần làm hiện giờ của mình, nàng
quên mất lúng túng, nhớ đến lời nói của đại tỷ, đáy mắt hiện lên ánh
sáng. Thương Tiệp Ảnh di chuyển dáng người xinh đẹp, bày tư thế, chống
cùi chỏ xuống đất, đẩy cằm, nghiêng người tạo thành tư thế nằm nghiêng.
Nàng tự nhận thấy đây là một góc độ rất tốt, phơi bày sự quyến rũ động
lòng người của mình một cách hoàn hảo.
Trán Mạc Vấn toát mồ hôi
lạnh lớn chừng hạt đậu, không dám nhìn thẳng vào hành động của Thương
Tiệp Ảnh, hắn quay đầu nhìn về phía chủ tử đang tản ra áp suất thấp, tim gan hắn run rẩy, đang định mở miệng xoa dịu thì cái người không biết
cảm kích kia lại vượt lên nói trước hắn.
"Hoàng thượng, eo của
Ảnh Nhi rất đau, cẩu nô tài kia dám dùng chân ngáng đường Ảnh Nhi."
Thương Tiệp Ảnh nũng nịu nói, mắt to long lanh đầy hơi nước, nàng cắn
môi, giống như đang phải chịu đựng cơn đau đớn tột cùng.
Mạc Vấn
thật sự muốn bịt kín lỗ tai lại, Thương Tiệp Ảnh ngu xuẩn hơn trước kia, trước đây nàng ta còn biết giả bộ, bây giờ ngay cả giả bộ cũng làm cho
người ta không thể nào chịu được như vậy, quả thực muốn đánh cho nàng ta một trận nhừ tử.
Ngươi nói xem, ngã thì ngã, bò dậy là xong,
nhưng vẫn cứ muốn sĩ diện, nằm tư thế Quý phi say rượu, sau đó lại nũng
nịu tố cáo, khốn khiếp, nàng ta muốn gây ồn ào ra sao?
"Ném ra ngoài." Quân Mặc U lạnh lùng nói, Mạc Vấn rùng mình, chủ tử tức giận rồi.
"Ném đi đâu ạ?"
"Kỹ viện." Đây là giới hạn mà hắn có thể tha thứ cho Thương Tiệp Ảnh, nếu còn dám gây chuyện. . . Đáy mắt hắn hiện lên sát khí.
Thương Tiệp Ảnh trợn tròn mắt, chẳng phải đại tỷ nói như vậy sẽ làm cho nam nhân đau lòng, sinh lòng thương tiếc sao?
Vốn dĩ Thương Tiệp Ảnh muốn giãy giụa kêu cứu, nhưng khi nhìn thấy sát khí
trong đáy mắt của Quân Mặc U, thì nàng cứng họng, bị xách tới cửa thì
nàng chợt nhớ ra mục đích của mình, nàng nói vọng vào bên trong phòng:
"Hoàng thượng, tam muội mang thai, đứa bé có phải là của ngài hay
không?"
Tay Quân Mặc U dừng lại, mang thai sao?
Mạc Vũ như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn chằm chằm Quân Mặc U, thấy bộ dạng của chủ
tử giống như đang suy nghĩ điều gì, hắn nghĩ thầm: Xong đời rồi, không
phải là sự thật chứ?
"Ngươi đi trông chừng Thương Tiệp Ảnh." Quân Mặc U thấy Mạc Vũ đang suy nghĩ lung tung, bèn phất tay đuổi hắn ta đi, đại điện trống không, cảm giác mệt mỏi kéo tới, Quân Mặc U đứng dậy, đi ra ngoài hoàng cung.
Mỗi lần nhớ nàng thì hắn sẽ tới Linh Lung Các, chỉ cần nàng còn sống, tới Bắc Thương, chắc hẳn sẽ trở về Linh Lung Các?
Truyện được linglink edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Mà ở một nơi khác, lão nhân Hộ Ưu ôm Nam Cung Hi tới con phố phồn hoa,
giọng nói non nớt cất lên: "Thái sư phụ, nơi này nhiều người hơn chỗ của phụ thân."
Đáy mắt của Lão nhân Hộ Ưu sáng lấp lánh, tươi cười
nói: "Đương nhiên, mấy năm nay Bắc Thương ngày càng phồn hoa, đều là
công lao của Ma quân, quốc chủ của bọn họ. . ."
"Ma quân là ai?"
Đôi mắt to của Nam Cung Hi chợt sáng lên, tràn đầy nghi ngờ, cậu kéo
chòm râu của lão nhân Hộ Ưu: "Lợi hại hơn thái sư phụ ạ?"
Trong
lòng lão nhân Hộ Ưu vui mừng, trẻ con không biết nói dối, ở trong cảm
nhận của cậu bé thì ông là người lợi hại nhất, có thể thỏa mãn chút ‘hư
vinh’ nhỏ của ông.
"Có sở trường riêng." Lão nhân Hộ Ưu gật gù
đắc ý nói: "Ma quân là người rất lợi hại, làm cho người ta sợ hãi, mấy
năm ngắn ngủi đã phục hưng một quốc gia đang dần dần sụp đổ, trở nên
phồn hoa thịnh thế, thật không dễ dàng, làm cho người ta tôn sùng, đáng
tiếc, sát khí của hắn quá nặng." Ông dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn với đôi mắt như được khảm nạm bằng hai viên đá quý của Nam Cung Hi, ông nói tiếp: "Con có muốn trở thành người lợi hại như hắn ta
không?"
Nam Cung Hi nghiêng đầu suy nghĩ, một hồi lâu sau, cậu mới mím môi nói: "Có thể chữa khỏi chân của nương không ạ?"
Lão nhân Hộ Ưu sững sờ, ngay sau đó, ông buồn bã thở dài, trong mắt có ánh nhìn trìu mến.
"Có thể!" Ông gật đầu.
Một đứa bé nhà nghèo sẽ sớm biết lo liệu việc nhà, nhưng cậu bé này đang
sống trong một gia đình phú quý, vì sao có thể hiểu chuyện mà làm cho
người ta thương yêu như vậy chứ?
"Vậy con muốn trở thành Ma
quân." Đôi mắt tròn trong suốt của Nam Cung Hi tràn đầy kiên định, lắc
lắc cánh tay của lão nhân Hộ Ưu: "Thái sư phụ, người dạy cho con trở
thành Ma quân đi."
Đầu lão nhân Hộ Ưu bị lắc đến mức hoa mắt,
nhưng khi trông thấy bóng lưng nam tử mặc cẩm bào màu xanh nhạt thì ông
chợt dừng lại một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười bí ẩn.
Đột nhiên, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu kia, lão nhân Hộ Ưu thản nhiên nâng Nam Cung Hi lên cao để cho nam tử kia nhìn thấy.
Quân Mặc U nhướng mày, hắn cảm thấy lão nhân này thật kỳ lạ, nhưng lời nói
của đứa bé kia, lại làm cho trái tim tĩnh lặng của hắn có một chút dao
động, rời mắt khỏi đứa bé bình thường kia, vẻ mặt hắn không thay đổi,
bước chân rời đi.
"Thái sư phụ, người thả con xuống." Nam Cung Hi không phát hiện ra kế hoạch của lão nhân Hộ Ưu, chân ngắn đạp một cước, cậu nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
"Trên người thái sư phụ không có
tiền rượu." Lão nhân Hộ Ưu liếc nhìn Linh Lung Các cách đó không xa, đáy mắt đục ngầu sáng lấp lánh.
Đôi tay nhỏ bé của Nam Cung Hi ôm thắt lưng nhỏ, cảnh giác lui về sau một bước.
"Đi, con đứng ở bên ngoài chờ thái sư phụ, thái sư phụ đi kiếm chút tiền
rượu." Lão nhân Hộ Ưu ôm Nam Cung Hi đặt ở cửa Linh Lung Các, dặn dò
xong, ông lập tức đi vào.
Bạn nhỏ Nam Cung Hi rất buồn chán, đôi
tay nhỏ bé béo mập đỡ cằm, ngồi xổm xuống đất, đếm kiến nhỏ, cậu lẩm
bẩm: "Thái sư phụ thật là xấu, để Hi Nhi ở cửa, một mình đi uống rượu có người hầu hạ bên cạnh."
Kiến nhỏ không quan tâm đến Nam Cung Hi, chúng vẫn đang chậm chầm đi về phía trước.
"Ta không có bạn, ngươi làm bạn ta có được hay không. Ta sẽ nói cho ngươi
biết thái sư phụ có bao nhiêu tình nhân, lúc đánh nhau thì họ sẽ túm lấy mặt của thái sư phụ." Người bạn nhỏ nhặt chiếc lá trên đất lên, để cho
con kiến bò lên trên, rồi giơ ở trước mặt: "Ta cũng sẽ nói cho ngươi
biết, thái sư phụ làm chuyện xấu, vẽ rùa lên mặt ta, ta len lén nói cho
tình nhân của thái sư phụ chuyện ông ấy đã đưa tranh vẽ bọn họ khỏa thân cho lão hòa thượng, sau đó tình nhân của thái sư phụ đã vẽ con rùa lên
cả người thái sư phụ. . ."
Lão nhân Hộ Ưu trốn ở góc phòng trông
thấy tất cả, ông chết đứng, nhất thời lệ rơi đầy mặt, ông muốn ngửa mặt
lên trời gào to, đứa nhỏ này có phải là kẻ phản nghịch hay không?
Ông nghĩ đến chuyện của mình, đều là tác phẩm của một nhóc con ba tuổi, lão nhân Hộ Ưu cảm thấy ông đã sống vô ích, bị con nít tính kế.
Còn
có một người nữa đang nghe người bạn nhỏ kia thao thao bất tuyệt nói bí
mật nhỏ, là Quân Mặc U, hắn ngồi gần cửa sổ trong căn phòng ở tầng hai.
Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé kia, hắn rất tò mò, hắn nhớ cậu bé đã nói
muốn làm Ma quân, kỳ lạ là hắn lại nhớ rất rõ, lần thứ hai gặp lại, thì
nghe thấy cậu bé mấp máy nói cái gì đó, hắn sử dụng nội lực, nghe rõ lời nói trong miệng cậu bé, đáy mắt hắn tràn ngập vẻ thích thú.
Khi hắn nhìn thấy thứ mà cậu bé lấy từ trong ngực ra, ‘phụt’, hắn phun hết rượu trong miệng ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT