Editor: linglink

"Huynh. . . Hết giận rồi?"

Bách Lý Ngọc mím môi không nói, hắn đặt tay lên mạch đập của Thủy Khanh Y, mạch đập yếu ớt, đúng là không được nghỉ ngơi tử tế, dẫn đến lo âu, trong lòng hắn cũng hơi mất mát, nghe thấy lời mô tả của nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên vui mừng, quả thực hắn đã cho rằng nàng mang thai.

"Ta sai rồi." Thủy Khanh Y ủ rũ cúi đầu, vậy là nàng đã biết được lòng dạ của nam nhân này sắt đá bao nhiêu, nếu như lần này thân thể của nàng không khó chịu, thì không biết còn chiến tranh lạnh bao lâu.

"Ta không muốn lo lắng, sợ hãi." Nửa tháng qua, lần đầu tiên Bách Lý Ngọc mở miệng nói chuyện với Thủy Khanh Y, mấy ngày gần đây, mỗi lần hắn đều mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy nàng máu me đầy người, trôi lơ lửng ở trong hồ sen, giật mình tỉnh lại, khắp người hắn toát mồ hôi lạnh, chỉ có ôm nàng thật chặt, mới có thể xóa tan cơn ác mộng làm cho hắn khiếp sợ.

"Sẽ không tùy hứng nữa, nếu lần sau tái phạm, tùy huynh trừng trị, cho dù huynh bỏ đi, trừng phạt ta mười năm, năm năm không gặp ta cũng được." Thủy Khanh Y nhõng nhẽo ôm cánh tay của Bách Lý Ngọc, vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Ôm huynh thì sẽ không mệt nữa."

Bách Lý Ngọc bật cười, đây rốt cuộc là trừng phạt nàng hay là hành hạ hắn?

"Lần sau tái phạm, ta sẽ làm một cái lồng vàng tinh xảo, mang nàng trở về Bắc Thương, nhốt ở bên trong." Sắc mặt Bách Lý Ngọc lạnh lùng, lấy một cái lồng chim nhỏ từ trong tay áo ra, "Nàng đeo nó ở trên người, mỗi ngày nhìn nó để tự kiểm điểm, sẽ không phạm lỗi nữa."

Trái tim Thủy Khanh Y run lên, cắn răng nghiến lợi nhận lấy, trong lòng mắng thầm: Huynh lợi hại!

Cho dù hắn không do dự đưa nàng trở vể Bắc Thương, thì đó cũng là sự trừng phạt tốt nhất, chứ đừng nói đến việc làm cho nàng trở thành hoàng yến bị nhốt ở trong lồng son, quả thực đó là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trên đời.

Thủy Khanh Y không sợ chết, không sợ bị thương, không sợ đau, chỉ sợ cô đơn.

Nàng sợ không được tự do bay lượn trên bầu trời bao la, bị bỏ tù ở trong chiếc lồng son một tấc đất, nàng sẽ cảm thấy nghẹt thở, dần dần khô héo.

Có lẽ hắn hiểu rõ nàng nhất, nên mới có thể nắm chắc nhược điểm của nàng.

"Kim ốc tàng kiều? (1)" Mặc dù trong lòng phẫn hận, nhưng Thủy Khanh Y không hề biểu lộ ra, trên mặt toát ra vẻ quyến rũ, hai tay mềm mại vòng quanh cổ Bách Lý Ngọc, cắn nhẹ khóe môi hắn: "Đây là ước muốn của ta."

(1) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất giấu người đẹp.

Bách Lý Ngọc bị Thủy Khanh Y trêu chọc, trong lòng rung động, đổi bị động thành chủ động càng hôn nồng nhiệt hơn, răng môi chạm nhau, hắn gian tà nói: "Vậy sao?"

"Phân thắng bại ở trên giường." Tay Thủy Khanh Y linh hoạt dò vào trong vạt áo của Bách Lý Ngọc, ngửi thấy hương sen thanh nhã của hắn, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, có khao khát.

Bách Lý Ngọc thanh nhã cười một tiếng, như tuyết liên nở rộ, trên gương mặt trắng như ánh sáng ngọc trai hiện lên sự nóng vội và hoang dại, thậm chí có chút thô bạo, hắn nâng bàn tay lên, y phục của Thủy Khanh Y rơi xuống đất.

Thủy Khanh Y không chịu yếu thế, đột nhiên lật người, đè Bách Lý Ngọc ở phía dưới, đôi tay mảnh khảnh xé ý phục của Bách Lý Ngọc, thấy hắn vui vẻ cười, đáy mắt Thủy Khanh Y thoáng qua vẻ giảo hoạt, kéo tay áo bào của Bách Lý Ngọc xuống, trói hai tay hắn, nhặt đai lưng trên đất lên, quấn quanh hai mắt của hắn.

"Không được phép giãy giụa." Thủy Khanh Y suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, nàng điểm huyệt đạo, cúi người, hôn nhẹ lên trán, chóp mũi, đôi môi mỏng, cằm, cuối cùng cắn thêm yết hầu của Bách Lý Ngọc.

Bách Lý Ngọc khẽ rủa một tiếng, đôi mắt bị che kín, rơi vào trong bóng tối, giác quan rất là nhạy cảm, trở nên nhạy bén hơn gấp mấy lần khi mở mắt, Thủy Khanh Y dịu dàng hôn nhẹ như lông vũ phất qua ở trên người, trong lòng hắn giống như có móng chân mèo gãi, ngứa ngáy khó nhịn.

"Đừng dừng lại." Giọng nói trầm khàn của Bách Lý Ngọc mang theo gợi cảm.

Trên mặt Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười gian, ai bảo khoảng thời gian này huynh lên mặt, nàng giơ móng vuốt không an phận sờ loạn khắp nơi, nghe thấy hô hấp của Bách Lý Ngọc càng ngày càng nặng nề, nhất định là chưa làm cho hắn thỏa mãn.

Nàng lật người xuống giường, lục lấy y phục trên đất rồi mặc vào, nằng bưng đĩa trái cây, nằm ở trên nhuyễn tháp bắt chéo hai chân nhìn gương mặt Bách Lý Ngọc ửng hồng, hô hấp hỗn loạn nằm ở trên giường không nhúc nhích.

"Ta thắng rồi." Thủy Khanh Y ném hột trái cây, chùi miệng nói: "Ngày mai ta sẽ sai người ta xây một tòa kim ốc, giấu huynh đi."

"Hử?"

"Kim ốc tàng kiều, ngoại trừ ta ra, không người nào được ngắm nhìn gương mặt đẹp của huynh." Thủy Khanh Y dương dương tự đắc nói, không hề phát hiện ra người trên giường đã giải được huyệt đạo, thoát khỏi sự trói buộc.

"Cho nên. . ."

"Được ta giấu đi là vinh. . ." Đang nói, thì tiếng nói im bặt, Thủy Khanh Y nhìn nam nhân mặt đen sì trước mắt, ‘bịch’ một tiếng, quả táo trong tay rơi xuống đất. "Huynh. . . Tại sao huynh lại ở đây?"

"Còn chưa phân thắng bại. . ." Bách Lý Ngọc ôm ngang Thủy Khanh Y, thô lỗ ném nàng lên trên giường, lột sạch y phục của nàng, không biết hắn lấy được sợi tơ thiên tằm từ nơi nào, buộc chặt hai tay nàng, rồi cầm khăn tơ lụa màu đỏ phủ lên, mị hoặc nói: "Nương tử, vi phu nhất định sẽ hầu hạ nàng cẩn thận."

Dứt lời, hắn khiêu khích cọ xát, đùa giỡn với chỗ mẫn cảm của Thủy Khanh Y, đầu lưỡi liếm hai tai của nàng, nghe thấy tiếng rên rỉ gợi tình của nàng, Bách Lý Ngọc cười xấu xa ngồi ở một bên, không biết hắn biến lông vũ từ đâu ra, lướt ở trên thân thể nõn nà của Thủy Khanh Y, những nơi đi qua mang theo một cơn run rẩy, da thịt màu hồng của Thủy Khanh Y nổi da gà.

Thủy Khanh Y cảm thấy mình muốn chết, nàng nắm thật chặt khăn trải giường, kềm chế dục vọng đang kêu gào trong người, thầm mắng Bách Lý Ngọc là một tên biến thái, có đủ mọi thủ đoạn chỉnh người.

Con ngươi của Bách Lý Ngọc tối tăm, nhìn dáng người quyến rũ của nàng, hắn bỏ lông vũ trong tay xuống, nghiêng người đè lên. . .

. . . . . .

Thủy Khanh Y giống như bị nấu ở trong nước sôi, vừa giống như đang chịu thử thách ở trong cơn sóng biển lớn, vừa giống như đang trôi dạt giữa những đám mây.

Toàn thân đau nhức giống như bị chèn qua, nàng khẽ mở mắt ra, nhìn nội điện sáng choang, động đậy người, chỉ cảm thấy giữa hai chân có một dòng chảy ấm áp tràn ra, nàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, lập tức ngồi dậy, nhìn vệt đỏ thẫm trên khăn trải giường màu trắng kia, như mai vàng nở rộ trong tuyết, cực kỳ xinh đẹp chói mắt.

Dì cả của nàng mấy ngày nữa mới tới, tại sao bây giờ đã có lạc hồng (2) vậy?

(2) Lạc hồng: Nghĩa gốc là hoa rụng, nhưng trong cổ đại dùng để chỉ máu của xử nữ, máu trinh chảy ra khi động phòng, đại biểu cho trinh tiết của người con gái.

Lẽ nào là đến sớm?

Thủy Khanh Y nhíu mày, không quan tâm đến nó nữa, nàng nằm nghỉ ngơi ở trên giường một hồi lâu, dặn dò Lãnh Vụ chuẩn bị nước nóng tắm rửa, thay quần áo, Thủy Khanh Y nhìn trên quần nhỏ có dính một vết máu nhỏ, nàng bèn ném chiếc quần vào trong thùng đựng rác.

Dùng bữa xong, sắc mặt nàng mệt mỏi nằm ở trên ghế quý phi, sai Hồng Nhi đứng ở một bên quạt, rồi nhắm mắt dưỡng thần.

"Hồng Nhi, ngươi vào cung lúc mấy tuổi?" Thủy Khanh Y đột nhiên hỏi.

"Nô tỳ vào cung lúc tám tuổi." Hồng Nhi quan sát vẻ mặt của Thủy Khanh Y, thấy không có gì khác thường, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Là người nơi nào, năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Nô tỳ là người An Hương, năm nay hai mươi tư." Hồng Nhi không hiểu vì sao Thủy Khanh Y hỏi như vậy, mặc dù đến khi hai mươi lăm tuổi thì cung nữ đều được thả ra khỏi cung, nhưng phần lớn mười tám tuổi đã được thả ra, nhưng nàng lại ở lại, vẫn chưa ra khỏi cung.

Người An Hương?

"Ngươi vào cung cùng với ai, bây giờ nàng ta đang ở cung nào?" Giọng nói Thủy Khanh Y dần dần lạnh đi.

‘Bịch’ một tiếng, Hồng Nhi hoang mang quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Công chúa, người cùng nô tỳ vào cung chính là Loan Nguyệt, nàng ta cũng là người An Hương, gia cảnh nghèo khổ nên mới vào cung, bởi vì tính tình không được yêu thích, được phân đến Hoán y cục, chính là cung nữ hái sen lần trước đã tự vẫn."

Sắc mặt Hồng Nhi trắng bệch, vì chuyện này, ban đầu nàng cũng lo sợ, chỉ sợ công chúa hiểu lầm nàng là đồng phạm với Loan Nguyệt, thấy chuyện đã qua hơn nửa tháng, trái tim lơ lửng đã buông xuống, không ngờ tới hôm nay lại bị công chúa phát hiện.

"Vì sao không được yêu thích?" Thủy Khanh Y nghi ngờ, tính tình nhu nhược, trái lại càng dễ khống chế hơn mới đúng.

"Vừa mới vào cung, dung mạo của Loan Nguyệt xinh đẹp, được Thái hậu nương nương chọn, sau đó được sắp xếp ở bên cạnh Dung phi nương nương, khi đó Dung phi nương nương cực kỳ được sủng ái, nhưng không biết tại sao trong cung xảy ra hoả hoạn, tất cả cung nữ đều bị chết cháy, chỉ có Loan Nguyệt được Dung phi nương nương sai đi mua đồ là còn sống, nhưng lúc đó nàng ta ỷ vào sự ân sủng của chủ tử, tính cách sống chung với người khác không được tốt, sau khi thất sủng, thì bị ném tới Hoán y cục." Hồng Nhi cắn răng, nhìn sát ý lóe lên rồi biến mất của công chúa, nàng nói ra những lời chôn ở trong lòng.

Thủy Khanh Y hơi ngạc nhiên, quá nhiều chuyện trùng hợp, thậm chí nàng còn nghi ngờ là do Thái phi cố tình phóng hỏa, điều động tâm phúc Loan Nguyệt đi, ở lại Hoán y cục làm tai mắt của bà ta.

Nếu không, vì sao tính cách của Loan Nguyệt so với lúc trước lại có thay đổi lớn như vậy? Nếu không phải nàng cố ý tới Hoán y cục thăm dò, thì cũng không có người nào phát hiện ra sự tồn tại của Loan Nguyệt.

Loan Nguyệt vào cung chưa từng chịu khổ, đột nhiên mất chỗ dựa bị đày đến Hoán y cục, làm sao nàng ta chịu được cay đắng như thế? Chắc chắn là sẽ không cam lòng, sẽ làm ầm ĩ, nhưng nàng ta vào Hoán y cục, tính cách kia hoàn toàn biến mất, làm một người vô hình, nhất định là Thái phi cố ý sắp đặt.

Đột nhiên, ánh sáng lóe lên trong đầu Thủy Khanh Y, chẳng lẽ chuyện kia có liên quan đến Thái phi?

"Quan hệ giữa ngươi và nàng ta như thế nào?" Thủy Khanh Y nhíu mày hỏi.

"Không tốt, mặc dù nô tỳ là đồng hương với nàng ta, nhưng nàng ta mắt mọc trên đỉnh đầu, xem thường nô tỳ, cho tới gần đây, nàng ta đột nhiên tới tìm nô tỳ, hỏi tính cách và sinh hoạt của công chúa, lúc ấy nô tỳ nổi lên lòng nghi ngờ, nàng ta nói cung nữ ở Hoán y cục chắc là sẽ không được thả ra khỏi cung, nàng ta và Lưu ngự trù đã xác định cả đời với nhau, không muốn phụ lòng, cho nên phải chuẩn bị một chút để lấy lòng ngài, đi theo bên cạnh ngài làm cung nữ, năm sau theo nô tỳ cùng nhau ra khỏi cung. Vài ngày sau, thì xảy ra chuyện lớn, làm nô tỳ khiếp sợ, nô tỳ sợ công chúa trách tội, nên che giấu." Mỗi khi Hồng Nhi hồi tưởng lại, hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng đã xanh lè.

Thủy Khanh Y không ngờ lại có chuyện như vậy, xem ra chắc chắn Thái phi không thoát khỏi liên quan đến chuyện này, nàng với Thái phi không thù không oán, có lẽ Thái phi ra tay trừ khử nàng vì Phó Thiển Hà.

"Ngươi lui xuống đi." Thủy Khanh Y phất tay, đột nhiên, bụng dưới quặn đau, một dòng chảy ấm áp tràn ra, Thủy Khanh Y cũng không dám động đậy.

Nghỉ ngơi một lát, Thủy Khanh Y xuống khỏi ghế quý phi, cảm giác đau đớn mãnh liệt ở bụng lan ra, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, bước chân hơi lảo đảo đi vào bên trong, nàng ngồi ở trên giường, tự mình bắt mạch, nhưng mạch đập hỗn loạn, nàng không thể xem được gì.

Nàng muốn rót ly nước ấm làm dịu chỗ đau ở bụng, nhưng cơn đau giống nhau kim châm khiến cho cái ly Thủy Khanh Y cầm trong tay rơi xuống đất. Tiếng vỡ vụn vang lên trong trẻo làm Thủy Thiên Diên ở ngoài cửa hốt hoảng.

"Y Nhi, con làm sao vậy?" Thủy Thiên Diên mang cống phẩm tới cho Thủy Khanh Y, vừa vào cửa, thì trông thấy nữ nhi khom người ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như giấy Tuyên Thành.

Thận trọng dìu Thủy Khanh Y nằm xuống giường, Thủy Thiên Diên lo lắng hỏi: "Thân thể bị làm sao vậy?"

Thủy Khanh Y lắc đầu, sau đó nàng nghĩ Thủy Thiên Diên cũng là nữ nhân, chắc chắn bà biết nàng bị làm sao: "Mẫu thân, mấy ngày trước khẩu vị của nhi thần không được tốt, cả người không động dậy nổi, gọi thái y tới bắt mạch, ông ấy nói là do kiệt sức, nhưng hôm nay thấy lạc. . . Ngày hai mươi ba tháng trước quý thủy của nhi thần tới, hôm nay mới là ngày hai mươi, vốn tưởng rằng là đến sớm, nên không để ý, đang nghỉ ngơi ở trên giường thì bụng bắt đầu đau."

Trong lòng Thủy Thiên Diên lo lắng, người tự nhiên có lạc hồng, trước đây nàng cũng đã từng thấy vài người như vậy, nhưng đều không tìm ra căn bệnh, cuối cùng cũng đã chết, nghĩ đến nữ nhi cũng bị như vậy, cộng thêm trước đây không lâu bị sảy thai, nàng hoảng sợ cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Y Nhi, trước tiên con hãy nghỉ ngơi thật tốt, mẫu thân sai người ra ngoài cung tìm đại phu, dù thế nào cũng phải tìm ra nguyên nhân." Thủy Thiên Diên trấn an nói. Trong lòng áy náy, Y Nhi nói sợ lây vận đen cho nàng, cho dù như thế nào cũng không cho nàng chăm sóc, hôm nay, nữ nhi còn chưa hết tháng cữ, đã xảy ra chuyện như vậy.

Trong lòng Thủy Khanh Y biết Thủy Thiên Diên đang an ủi nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ gật đầu.

"Mẫu thân, có lẽ là quý thủy, tháng trước quý thủy tới, nhi thần cũng đau đến chết đi sống lại, có lẽ thuốc của Bách Lý Ngọc đã làm giảm cơn đau." Sắc mặt Thủy Khanh Y trắng bệch, nàng mỉm cười, nhưng trên bụng chợt truyền đến từng cơn đau thắt, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu nàng lộ ra một chút vẻ mặt đau đớn, e rằng Thủy Thiên Diên sẽ gọi phụ hoàng tới.

Thủy Thiên Diên giật mình, cảm thấy có chỗ không bình thường, ngay sau đó chợt nhớ ra, ngơ ngác hỏi: "Lần trước không phải là bị sảy thai? Mà là quý thủy sao?" Lúc trước trong lòng quá sốt ruột nên mới sơ xuất.

Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y cứng đờ, xong rồi, đã bị lộ.

"Mẫu thân, không phải nhi thần cố ý lừa gạt, đợi sau khi chuyện thành công, nhi thần sẽ bẩm báo chi tiết." Thủy Khanh Y tạm thời xoa dịu Thủy Thiên Diên, thấy bà còn muốn nói tiếp, nàng mệt mỏi xoa trán.

Thủy Thiên Diên thấy dáng vẻ buồn ngủ của nữ nhi, thì cũng không nỡ, nàng thở dài, sai người đi đón lão thái y ở bên ngoài cung rồi rời khỏi.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ước chừng được nửa canh giờ, cả người Thủy Khanh Y đã đau đến mê man, lão thái y mới vác hòm thuốc chạy tới.

"Dư thái y, đã vất vả cho ngài phải tới đây một chuyến." Thủy Thiên Diên nhìn Dư thái y, người đã chín mươi tuổi, tóc trắng như tuyết, chòm râu dài và lông mày đều là màu tuyết trắng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, xương cốt vẫn cứng cáp khỏe mạnh.

"Nương nương, chỉ cần là khẩu dụ của ngài, chỉ cần thảo dân có thể đi, cho dù là phải khiêng thì cũng nhất định phải khiêng tới." Trong con ngươi vẩn đục của Dư thái y tràn đầy vẻ cảm kích.

Thủy Thiên Diên vội vàng tránh ra, cầm cổ tay Thủy Khanh Y đưa cho Dư thái y, thấy chân mày trắng như tuyết của ông nhíu chặt, nàng lo lắng hỏi: "Dư thái y, thân thể Y Nhi như thế nào?"

"Nương nương, tình trạng không quá lạc quan, có dấu hiệu sảy thai, e rằng khó mà giữ được." Lời nói của Dư thái y, như sét đánh, nổ vang dội ở trong tai mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play