Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc đã mười ngày trôi qua, đã kiểm soát được bệnh dịch ở thành Mẫu Đan, không đến nửa tháng, tất cả mọi người sẽ
được chữa khỏi.
Một vài thương nhân phải đi qua thành Mẫu Đan,
nhưng bởi vì cửa thành bị đóng, nên xảy ra bạo động, Thái Thụy đã mang
theo thị vệ tới đó trước, để một mình Vũ Nghê Thường ở lại phủ công
chúa.
Không biết làm thế nào mà tin tức Thủy Minh Hách không phải là long tử đã bị truyền ra ngoài, Thủy Minh Hách xin thánh chỉ, nhận tổ quy tông, đổi lại thành họ Đào, còn tên thì không thay đổi, được phong
lại Vương với một họ khác, hoàn toàn rút khỏi cuộc chiến giành ngôi vị
Hoàng đế.
Mặc dù Phó Thành được ra khỏi nhà giam, nhưng bị bệnh
phải nằm trên giường, không có một chút động tĩnh nào, được Thái hậu rửa sạch tội, phủ Thái phó khôi phục sự náo nhiệt thường ngày, không ít
người mang quà tới cửa thăm hỏi.
Phó Thiển Hà cũng bởi vì vụ đồn
đại thông dâm nên bị các thiên kim xa cách, nhưng vì có thân phận Nhàn
Vương phi, nên lại trở thành nhân vật quyền thế ở Vương Đô, Tuyên Vương
bị loại bỏ, Hoàng thượng chỉ có một nhi tử và một nữ nhi, ngôi vị Hoàng
đế không phải là của Nhàn Vương Thủy Mặc thì chẳng còn ai, sau này Phó
Thiển Hà chính là Hoàng hậu, có mối quan hệ tốt với nàng ta, nói không
chừng còn có thể thơm lây, xin làm một Quý phi, vẻ vang cho gia tộc.
Phó Thiển Hà nhìn đám người xúm lại thành một nhóm líu ríu nói chuyện bát
quái, đáy mắt thoáng qua chán ghét, nàng ngồi ở trên ghế mây, ra hiệu
cho Thúy Bình xoa trán.
"Tiểu thư, ngày thường yên tĩnh, còn có
thể rảnh rỗi đánh đàn vẽ tranh, hôm nay, thân phận nước lên thì thuyền
lên (1), những người này gió chiều nào xoay chiều đó, tất cả đều đỏ mắt
mong chờ được trở nên thân thiết, giống như ruồi bọ, ghê tởm chết
người." Thúy Bình tức tối bất bình, lúc trước tiểu thư gặp nạn, thật sự
là đã được thể nghiệm cảm giác của giậu đổ bìm leo, tất cả đều thêm dầu
vào lửa, thừa dịp đả kích; tiểu thư đổi đời, liền tha thiết gọi tỷ tỷ
muội muội, giống như thật sự là tỷ muội ruột thịt.
(1) Nước lên
thì thuyền lên: Ý nói Phó Thiển Hà được gả làm chính phi của Thủy Mặc
thì thân phận cũng trở nên tôn quý, được coi trọng.
Khóe miệng
Phó Thiển Hà nở nụ cười châm chọc, khinh thường nhìn đám người trong
đình, nàng cười lạnh nói: "Vùi hoa dập liễu thì sao? Ta vẫn có thể ngồi
lên ghế Vương phi, mặc dù Mặc Nhi là biểu đệ của ta, nhưng với địa vị
của Phó gia, càng không thể bạc đãi ta, sau này, người nào dám làm phật ý ta." Hiện giờ Phó gia của nàng có Thái hậu chống lưng, Hoàng thượng còn không ngoan ngoãn làm theo lời nói của Thái hậu ư?
"Tiểu thư có
mệnh Hoàng hậu, sau này là mẫu nghi thiên hạ, lấy lòng còn không kịp,
làm sao dám làm phật ý ngài?" Thúy Bình nghĩ đến sau này nàng sẽ là
người quan trọng bên cạnh Hoàng hậu, chẳng lẽ những người đó sẽ không
nịnh bợ nàng sao? Thúy Bình nhớ tới những tháng ngày chịu khổ, đáy mắt
trở nên dữ tợn.
Trong mấy nha đầu, Phó Thiển Hà thích Thúy Bình
nhất, cho dù nàng ta tốt hay xấu, thì vẫn luôn trung thành tận tâm đi
theo nàng, lại biết nói chút lời nói vừa ý nàng, mấy câu nịnh nọt làm
trong lòng cảm thấy vui sướng hài lòng.
"Không còn bị tiện nhân
kia chèn ép phải không? Mặc dù Thái hậu là mẫu thân của Hoàng thượng,
nhưng cũng chịu không ít bực bội vì tiện nhân kia." Phó Thiển Hà nghĩ
đến vẻ mặt khiêu khích trào phúng của Thủy Khanh Y, móng tay bấu chặt
vào bàn đá, ‘tách’, móng tay dài bị gãy vang lên một tiếng chói tai, Phó Thiển Hà vẫn không cảm thấy đau đớn, cơn đau mười ngón tay liền với
lòng bàn tay kia, không thể so sánh với sự thù hận như hồng thủy đang
tuôn trào trong lòng.
"Tiểu thư, trước tiên ngài nhẫn nhịn một
chút, đợi đến khi cô gia ngồi lên ngai vàng, còn sợ tiện nhân kia sao, ả ta sẽ ngoan ngoãn mặc cho ngài xâu xé." Sao Thúy Bình lại không hận
Thủy Khanh Y chứ, nếu không phải do ả ta, Phó phủ sẽ không sa sút, không sa sút, nàng cũng sẽ không bị khắp nơi xem thường.
"Dù gì sau
này cũng là đại cô tỷ (2) của ta, có nên tới hỏi thăm một chút hay
không?" Phó Thiển Hà rất vất vả mới có được quyền thế, hận không thể lập tức đi tới đi lui ở trước mặt Thủy Khanh Y, làm ả ta tức chết.
(2) Đại cô tỷ: có nghĩa là chị chồng.
Dốc hết tâm tư, cũng không thể lật đổ ả ta, có phải đã hận đến nỗi đào góc tường ở trong cung hay không?
"Tiểu thư. . ." Thúy Bình nhìn sắc mặt dữ tợn của Phó Thiển Hà, thì biết rõ không thể can ngăn được nữa nên đành ngậm miệng lại.
Phó Thiển Hà liếc mắt nhìn đám người trong đình, đứng dậy phất tay áo nói:
"Ngươi đi thông báo cho các nàng ấy, Thái phi nương nương triệu kiến ta, nên phải vào cung trước, mời các nàng ấy ở lại chơi vui vẻ."
Thúy Bình ngẩn ra, không phải là đi gặp công chúa sao? Tại sao lại tới gặp Thái phi?
"Thái phi có ân với chúng ta, có thể có được những thứ này, đều là công lao
của Thái phi nương nương." Dứt lời, Phó Thiển Hà trở về khuê phòng thay
cung trang trang trọng rồi vào cung.
Phó Thiển Hà đi thẳng vào
điện, thấy Hoắc Ánh Dung quỳ gối ở trên bồ đoàn, đang gõ mõ, nàng lẳng
lặng đứng ở một bên, trong mắt thoáng bối rối, bà ấy đang?
"Ai
gia sống ở trong miếu đường đã lâu, tụng kinh niệm Phật thành thói
quen." Dường như Hoắc Ánh Dung đoán được tâm tư của Phó Thiển Hà, giọng
khàn khàn nói ra.
Phó Thiển Hà nhíu mày lại, giọng nói của Hoắc Ánh Dung quá mức chói tai.
Từ từ đến gần, nhìn kinh văn đang mở, mí mắt Phó Thiển Hà khẽ động, cung
kính nói: "Hôm nay vào cung hỏi thăm sức khỏe Thái phi nương nương, nếu
nương nương có việc bận, A Hà sẽ không quấy rầy."
Hoắc Ánh Dung đột nhiên mở mắt ra, đặt dùi gỗ xuống, đứng dậy nói: "Ngồi một chút đã."
Cung nữ rất nhanh trí châm trà.
Phó Thiển Hà rủ mắt thu lại vẻ không kiên nhẫn trong mắt, thầm trách bản
thân làm bộ làm tịch, nếu không phải muốn giữ hình tượng ở trước mặt các vị thiên kim, nàng vội vàng rời đi, bị lan truyền là giả bộ thanh cao,
thì sẽ phá hủy tu dưỡng của nàng, chỉ có thể lấy cớ Thái phi cho mời, mà các vị thiên kim trong nhà cũng có địa vị không tầm thường, nếu biết
được nàng vốn không tới gặp Thái phi, chẳng phải là bị lộ tẩy sao?
Phó Thiển Hà chăm chú nhìn chén trà đang tỏa hơi nước lượn lờ, nàng đành
ngồi xuống ghế dựa, bưng chén trà lên rồi đặt vào lòng bàn tay để sưởi
ấm: "Thái phi nương nương, đây là trà gì vậy? Thật là thơm!"
Hoắc Ánh Dung tháo khăn che mặt xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn, bưng chén trà uống cạn một hơi, bà nói: "Trà hoa lài."
Phó Thiển Hà ngước mắt, vết sẹo dữ tợn lọt vào trong mắt, nàng sợ đến mức
tim chợt co rút nhanh, chén trà trong tay rơi xuống đất, tiếng vang
trong trẻo thu hút ánh mắt của mọi người.
Hoắc Ánh Dung nhìn vẻ
sợ hãi trong mắt Phó Thiển Hà, bà thu lại nụ cười trên mặt, siết chặt
chén sứ ở trong tay, mắt khép hờ, bà nói: "Thời gian không còn sớm nữa,
ngươi đi đi."
Phó Thiển Hà thoáng chốc đã khôi phục lại tinh
thần, trong lòng hoảng sợ, không thể đắc tội với Thái phi: "Nương nương, A Hà đau lòng cho ngài, là ai tàn nhẫn như vậy?" Mắt hạnh ẩn chứa hơi
nước, tràn đầy tức giận.
Hoắc Ánh Dung nhìn chằm chằm Phó Thiển
Hà, thấy nàng ta thật lòng, bà cười một tiếng rồi nói: "Đứa bé ngốc, dọa ngươi thôi." Nói xong, Hoắc Ánh Dung đặt chén trà xuống, lau vết sẹo
trên mặt, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: "Cái này là trừng phạt, cảnh cáo ai gia
giữ đúng bổn phận."
Phó Thiển Hà thấy Hoắc Ánh Dung như vậy,
trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt lấp lánh nói: "Nương nương, A Hà vừa
trông thấy ngài, đã cảm thấy đặc biệt thân thiết, thì ra là vì cảnh ngộ
của chúng ta giống nhau." Nói xong, Phó Thiển Hà có chút nghẹn ngào,
nước mắt lăn xuống.
"Hửm?"
"A Hà được phụ thân triệu hồi
kinh, trên đường gặp phải lưu manh, được phò mã cứu, lúc ấy không biết
thân phận của hắn, cảm phục phong thái của hắn, sinh lòng ngưỡng mộ,
nhưng công chúa Trường Nhạc quá ngang ngược, gây khó dễ khắp nơi, ở
Thương Minh Đại lục này, ai không tam thê tứ thiếp chứ? Mà số mệnh A Hà
không tốt, nhìn trúng phò mã, bị hãm hại mất thân. . ." Phó Thiển Hà
khóc không thành tiếng, tràn ngập đau thương, khổ sở nhìn Thái phi: "May mà ông trời có mắt, để cho A Hà gặp được quý nhân Thái phi nương
nương."
Hoắc Ánh Dung thâm trầm nhìn Phó Thiển Hà, bà đứng dậy,
lấy khăn ra lau hết nước mắt cho Phó Thiển Hà, cảm thông nói: "Đứa bé
đáng thương, không sao, gọi ai gia là Hoàng nãi nãi."
Phó Thiển
Hà ngẩn ra, sau đó vui mừng mà khóc: "Có thể gọi Thái phi là Hoàng nãi
nãi, là phúc phận kiếp trước đã tu luyện được của A Hà, cảm tạ không còn kịp, làm sao có thể ghét bỏ?" Dứt lời, nàng mở miệng gọi: "Hoàng nãi
nãi."
"Ồ!" Trên gương mặt tang thương của Hoắc Ánh Dung hiện đầy
nụ cười, chỉ là gương mặt chi chít vết sẹo cực kỳ dữ tợn kia, giống như
mở ra một cái miệng lớn, muốn cắn nuốt cả bầu trời, cực kỳ khiếp người.
Phó Thiển Hà rất vui sướng, cho dù chán ghét Hoắc Ánh Dung như thế nào, rốt cuộc cũng là một chỗ dựa của nàng, ở trong cung cũng không đến nỗi
không có người nào.
"Hoàng nãi nãi." Phó Thiển Hà gọi liền mấy tiếng.
Hoắc Ánh Dung cười tới nỗi không khép miệng lại được, không ngừng khen ngợi, đau lòng kéo tay của Phó Thiển Hà nói: "Hài nhi, dù sao mệnh của Hoàng
nãi nãi cũng không dài, có một số việc ngươi gặp khó khăn, Hoàng nãi nãi sẽ giúp ngươi làm, ngươi yên tâm, làm cho ngươi không vui, Hoàng nãi
nãi cũng sẽ giúp ngươi quét dọn sạch sẽ." Đáy mắt bình tĩnh không gợn
sóng của Hoắc Ánh Dung tràn ngập vẻ hung ác.
Trong lòng Phó Thiển Hà phấn khích, nàng biết hàm ý bên trong, không ngờ tới đây một lát, có thể thu hoạch nhiều hơn ngoài dự đoán như vậy.
Tâm tình của Phó
Thiển Hà vô cùng tốt, ngồi cùng Thái phi một hồi lâu, rồi ở lại dùng
bữa, mắt thấy sắc trời không còn sớm, nàng đứng dậy cáo từ: "Hoàng nãi
nãi, đã vào cung rồi, tôn nữ muốn đi thăm công chúa Trường Nhạc."
"Cẩn thận một chút."
"Dạ, về sau nàng ta là đại cô tỷ của tôn nữ, chắc chắn sẽ có dịp gặp mặt,
không bằng tôn nữ đi thăm dò, sau này sống chung thì sẽ dễ dàng đề
phòng." Phó Thiển Hà thầm đoán thứ mà Hoắc Ánh Dung vừa nhét vào trong
lòng bàn tay của mình, dịu dàng nói cảm ơn, rồi đi tới Điện Tử Uyển.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thủy Khanh Y đang dùng bữa, nàng nâng cằm nhìn Bách Lý Ngọc đang thong thả
dùng thức ăn, nàng chỉ cảm thấy dạ dày no căng, lại có hơi nhớ những
ngày giành ăn với Thủy Minh Hách.
Mặc dù ban đầu không bằng lòng, nhưng sau đó nàng lại chấp nhận, trái lại còn bị Thủy Minh Hách tính kế.
Nhớ ra từ sau khi Thủy Minh Hách công bố thân phận, sau đó không biết hắn đã trốn đi đâu, đã nhiều ngày không trông thấy.
"Cạch" một tiếng, Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng gõ bát đĩa, phát ra tiếng vang trong
trẻo, thấy Thủy Khanh Y ngước mắt nhìn, Bách Lý Ngọc đặt đũa xuống, hắn
nói: "Có chuyện phiền lòng à?" Từ lúc bắt đầu ăn cho tới bây giờ, ước
chừng nàng đã thất thần được khoảng thời gian một nén nhang.
Thủy Khanh Y lắc đầu, nhìn dung nhan như ngọc của hắn, là tác phẩm nghệ
thuật mà thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng hoàn mỹ không có một chút tì vết, nước da sáng như ngọc trai, còn nhẵn mịn
hơn so với nữ nhân, thật sự là hâm mộ chết người.
Thủy Khanh Y nháy mắt, tỏ ra nhiệt tình, nàng nói: "Ta đang nghĩ vì sao dáng dấp của huynh lại đẹp như vậy."
"Hử?" Bách Lý Ngọc yên lặng lắng nghe, chờ nàng nói nửa câu sau.
"Vì sao lại coi trọng ta, một người chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn,
dung mạo như thiên tiên người gặp người thích, ông trời nhìn thấy cũng
phải phun nước miếng." Mặt Thủy Khanh Y buồn rầu, nhưng vì nói quá kích
động, cho nên lúc nói đến chữ ‘phun’ thì có chất lỏng trong suốt bay
theo đường vòng cung rơi vào trong bát.
Mặt Bách Lý Ngọc tối sầm
lại, không còn muốn ăn nữa, mặt không biến sắc đặt đũa xuống, hắn nhìn
trời một lát, rồi rời tầm mắt nhìn sang Thủy Khanh Y, hắn nói: "Ừ, vậy
là vì sao nhỉ?"
Thủy Khanh Y gật đầu nói: "Đúng vậy, là vì cái gì chứ?"
"Đó là vì ngày ngày thấy nàng phun nước miếng." Bách Lý Ngọc chế nhạo nói.
Ngày ngày thấy nàng phun nước miếng. . . Ngày ngày. . .
Gương mặt của Thủy Khanh Y từ hồng biến thành màu đen, chuyển sang trắng, rồi chuyển sang xanh mét, cuối cùng chuyển thành màu đỏ tím, nàng nhìn theo ánh mắt Bách Lý Ngọc, tầm mắt rơi trên đĩa vịt sốt cay.
Một lát
sau, nàng mở miệng nói: "Chuyện này. . . Không phải gần đây lúc nào ta
đi ra ngoài thì trời cũng mưa sao. . . Chắc chắn là do ông trời ghen tỵ
với gương mặt xinh đẹp của ta, sau đó mới phun nước miếng, gào thét ở
nơi nào đó: ‘Tại sao dáng dấp của ngươi lại xinh đẹp như vậy, cho dù
xinh đẹp như vậy thì cũng thôi đi, tại sao cứ đi qua đi lại khắp nơi, để cho người khác một con đường sống, cầu xin ngươi đừng đi nữa, hãy ở yên trong nhà đi.’ Ta vừa vào nhà, quả nhiên bầu trời lập tức sáng lên."
Bách Lý Ngọc lặng lẽ lau một giọt mồ hôi lạnh, hôm nay hắn mới biết trời mưa là do ông trời ghen tỵ với nhan sắc của nàng, cho nên. . . Phun nước
miếng.
"Vì sao không phải là vận số của nàng không tốt?" Bách Lý
Ngọc thấy bộ dạng hả hê của Thủy Khanh Y, quả thực là không dám nhìn
thẳng, vì vậy, hắn không nhịn được mở miệng xem thường.
Mặt Thủy
Khanh Y tối sầm, dựng thẳng ngón tay cái lên chỉ vào mặt của mình rồi
nói: "Huynh xem mặt của ta có tướng xui xẻo. . ." Sao. . . Thủy Khanh Y
còn chưa nói hết một chữ cuối cùng, thì một cây nến treo ngược ở trên
đỉnh đầu rơi trúng đầu nàng.
"Đây là. . ." Trong lúc Bách Lý Ngọc đau lòng, thì khóe miệng của hắn cũng không nhịn được cong lên.
Thủy Khanh Y lúng túng một hồi, giận dữ đá văng cây nến trên đất ra, ôm đỉnh đầu, cười ha ha: "Khoan hãy nói, có lẽ nó đang sùng bái ta, cảm phục
dung mạo xinh đẹp của ta."
Bách Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, quay
mặt đi, hắn đứng dậy, ôm ngang Thủy Khanh Y, thay đổi tính tình thường
ngày, tà tứ nói: "Nương tử, vi phu cũng cảm phục nương tử, sùng bái một
chút." Dứt lời, bước chân của hắn sinh ra gió chạy thẳng tới nội điện.
Thủy Khanh Y khóc không ra nước mắt, nàng nắm vạt áo của Bách Lý Ngọc, nước
mắt ròng ròng nói: "Đừng, lão nương quỳ lạy huynh ——" Giằng co một đêm,
cái eo già của nàng cũng sắp gãy rồi, được hắn sùng bái, đoán chừng phải mất nửa cái mạng.
"Ừ, vi phu sùng bái xong rồi, sẽ đổi lại nương tử quỳ lạy vi phu." Bách Lý Ngọc nghiêm túc nói, trong mắt tràn đầy ý
cười không thể che giấu.
". . . . . ." Trong lòng Thủy Khanh Y
đang gào thét, quá vô liêm sỉ, nhưng nàng không dám nói ra, nếu gào lên, sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi, nhưng. . . Không gào cũng phải chết. . .
Ông trời, ngài hãy làm chuyện tốt, thu thập tên này đi.
"Chủ tử, Phó tiểu thư cầu kiến." Trong lúc Thủy Khanh Y đang tuyệt vọng mặc
cho Bách Lý Ngọc xâu xé thì giọng nói tuyệt mỹ như tiếng trời của Lãnh
Vụ vang dội bên tai nàng.
Thủy Khanh Y giật mình, lật người một
cái như cá chép lăn rồi nhảy từ trên giường xuống, sửa lại y phục một
chút, nàng liếc xéo Bách Lý Ngọc mặt đen sì ở trên giường, cười gian
nói: "Thì ra huynh mới có tướng xui xẻo, lão nương bị huynh liên lụy
rồi."
Dứt lời, bàn chân nàng như bôi dầu, ra khỏi nội điện như
một làn khói, xuyên qua bức rèm che, nhìn thấy Phó Thiển Hà đoan trang
đang ngồi ở trên ghế trong đại điện, bước chân nàng chậm lại, tao nhã đi ra ngoài, ngồi lên ghế ở trên cao, nàng nói: "Vì sao hôm nay Phó tiểu
thư lại rảnh rỗi tới gặp Bổn cung?"
Phó Thiển Hà kinh ngạc nhìn
nữ tử mặc y phục đỏ rực kia, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát tỉ mỉ diện mạo của Thủy Khanh Y, không thể không nói, ả ta thật sự có khả năng làm cho nam nhân điên cuồng, ngay cả Thủy Thiên Diên có danh xưng là mỹ
nhân đệ nhất thiên hạ, cũng không thể sánh với ả ta.
Nhưng một nữ nhân như vậy, bề ngoài xinh đẹp che giấu lòng dạ độc ác bên trong, nàng muốn ả ta chết, muốn nam nhân của ả, nhưng chưa từng lường trước được, ả ta lại ném nàng và đại ca ruột thịt vào một chỗ, để hai người thông dâm với nhau, chịu sự chỉ trỏ của hàng ngàn người.
"A Hà xảy ra
chuyện như vậy, không dám vào cung gặp công chúa, sợ làm cho xui xẻo."
Nụ cười của Phó Thiển Hà có giấu đao, dịu dàng mở miệng.
Ngay từ
lúc Phó Thiển Hà vào cung thì đã có mật thám báo cho Thủy Khanh Y, nàng
không thể đoán ra Thái phi kia có quan hệ như thế nào cùng với nàng ta,
hai người cực kỳ thân thiết, nhưng nàng nghe nói kể từ lúc mất con, tính tình của Thái phi trở nên lập dị, ngoại trừ Thái hậu, bà ta không dễ
dàng tiếp xúc với người khác.
Vốn định điều tra tin tức về Hoắc
Ánh Dung, nhưng không có tung tích gì, tựa như bà ta tự nhiên xuất hiện, hoàn toàn không có tin tức gì về nhân vật số một này.
"Nói đến
chuyện này thì trong lòng Bổn cung cũng áy náy, mấy nô tài kia làm việc, người này so với người kia càng không được ích lợi gì, nhiều người xuất cung như vậy thì cũng không quản lý hết được, nếu như Bổn cung đích
thân tiễn ngươi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Thủy Khanh Y tự
trách, vô cùng hối hận đối với chuyện lúc trước.
Thấy vậy, Phó
Thiển Hà hận không thể cắn nát hàm răng, nàng nào dám trách tội Thủy
Khanh Y? Đây không phải rõ ràng là đang chế giễu nàng sao, đâu có con
cái của vị đại thần nào cần công chúa của một nước đích thân tiễn đến
cửa cung?
"Công chúa không cần tự trách mình, là số mệnh của A Hà không tốt." Phó Thiển Hà không ngừng nắm chặt khăn gấm trong tay, cố
nén cơn oán hận đang sôi trào trong lòng, lo sợ không chú ý một cái, sẽ
bị chọc tức mà phát tiết ra, làm lộ nhược điểm.
"Ừm, là một khuôn mặt có tướng xui xẻo. . ." Thủy Khanh Y thuận miệng nói, ngay sau đó,
nàng phản ứng kịp, cảm thấy không ổn, ngước mắt lên thì trông thấy gương mặt cứng nhắc của Phó Thiển Hà, nàng ngượng ngùng nói: "Bổn cung nói,
Phó tiểu thư biết Kỳ môn độn thuật, vì sao không thay đổi vận mệnh của
bản thân?"
Phó Thiển Hà có chút không ngồi yên, dường như trong
mắt sắp phun ra quả cầu lửa, vội vàng cúi thấp đầu, sau khi khôi phục
lại thái độ bình thường, mới miễn cưỡng nở một nụ cười, nàng nói: "Đó
đều là lời đồn đại, không thể tin tưởng được."
Phó Thiển Hà coi
khăn gấm trong lòng bàn tay là Thủy Khanh Y, làm cho nó biến thành mảnh
vụn, nhìn gương mặt tươi cười của Thủy Khanh Y, nàng nóng lòng muốn
nghiền xương ả ta thành tro.
Ngày tế thần đó, nàng vốn có thể
thành công, nhưng không biết là ai đang âm thầm trợ giúp Thủy Khanh Y,
dứt khoát ngăn chặn sự thay đổi của thời tiết ngay sau đó, trời không đổ mưa máu, nếu như mưa máu rơi xuống, dân chúng Vương Đô đều sẽ được
chứng kiến tận mắt, chắc chắn Thủy Khanh Y bị gán danh hiệu yêu nghiệt,
đâu còn có thể sống sờ sờ ngồi ở đây châm chọc nàng?
"Trái lại,
nghe nói công chúa quen biết cao nhân, không biết là. . ." Phó Thiển Hà
không kìm nén được nữa, rốt cuộc cũng mở miệng dò hỏi.
"Xem trí
nhớ của Phó tiểu thư ngươi kìa, không phải Bản công chúa đã nói được kế
thừa lão nhân Hỗ Ưu núi Lục Bình sao?" Lần trước Thủy Khanh Y lừa Phó
Thiển Hà, lại không ngờ rằng bị nàng ta hiểu lầm, sau đó nàng hỏi Bách
Lý Ngọc, thực sự có một thế ngoại cao nhân (3), tên là Hỗ Ưu.
(3) Thế ngoại cao nhân: thường được dùng để miêu tả người được xem là rất
lợi hại, phi thường, kỳ diệu, tinh anh, uyên bác. Người được miêu tả
thường làm cho người ta kinh ngạc, ấn tượng hay ngưỡng mộ ở một số
phương diện nào đó.
"Thật đáng đánh ". Nói xong, Phó Thiển Hà tát nhẹ vào miệng, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác nham hiểm, chẳng lẽ lúc đó là Hỗ Ưu ngăn cản chuyện tốt của nàng?
Thủy Khanh Y giơ tay vỗ
miệng ngáp, nhìn Phó Thiển Hà ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không
cười, trong lòng nàng cực kỳ buồn bực, nếu không phải trốn tránh Bách Lý Ngọc, nàng cũng không muốn gặp nàng ta.
Nghĩ vậy, Thủy Khanh Y giật mình, tên Bách Lý Ngọc kia vẫn đang nằm ở trên giường đợi nàng!
"Phó tiểu thư tới Vương Đô chưa được bao lâu, còn chưa dạo chơi ở trong
cung, đúng lúc hôm nay Bổn cung cũng đang rảnh rỗi, chúng ta tới Hà đình tản bộ, xem xem hoa sen trong cung so với Phó phủ, liệu có gì khác
nhau." Trên mặt Thủy Khanh Y nở nụ cười thân thiện, nóng lòng giữ Phó
Thiển Hà lại.
"Được." Phó Thiển Hà cười đồng ý.
Hai người
cùng nhau ra khỏi cung điện, đi về phía Hà đình, Hà đình nằm ở phía Nam
của hoàng cung, một dòng sông nhỏ thông với hào bên ngoài cung, một
chiếc cầu gồm trăm ván gỗ được bắc sang bờ bên kia của đình, trong con
sông nhỏ mọc đầy hoa sen, lá sen như mâm ngọc, giọt nước nhỏ màu trắng
như viên trân châu lăn ở phía trên, đụng vào nhau, gió thổi đong đưa,
phân tán ra thành nhiều giọt nước nhỏ hơn, hoa sen nở rộ như một nữ tử
duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ thướt tha mềm mại, hoa sen quấn lại giống
như nữ tử thẹn thùng, núp ở trong lá sen.
"Thật đẹp." Phó Thiển
Hà hít sâu một hơi, nhìn hoa sen xung quanh, trong mắt có ý cười, tuy
hoa sen ở Phó phủ đẹp, nhưng không nhiều giống như ở trong cung, hoa sen mọc thành mảng, nhìn xung quanh, tất cả đều là lá sen xanh mướt cùng
với hoa sen đủ mọi hình dáng đang đung đưa đón gió.
Thủy Khanh Y cũng cảm thấy được mở rộng tầm mắt, nhìn phong cảnh đầy sắc xuân, tâm tình cũng vui vẻ hơn.
"Đáng tiếc, mặc dù trong cung nhiều hoa sen, nhưng chỉ là màu sắc đơn thuần,
chỉ có hai màu hồng và trắng." Thủy Khanh Y nghĩ đến hoa sen màu tím,
màu đỏ ở trong hồ của Phó phủ, nàng nghĩ nếu như nhổ tới đây trồng thì
tốt biết bao!?
"Công chúa có thể tới núi Lục Bình, lấy vài nhánh
hoa sen bảy màu trồng vào trong này, năm sau hoa sen nở, chắc chắn sẽ
rất đẹp." Phó Thiển Hà nói, nàng rất yêu hoa sen, trong lòng luôn nhớ
tới hoa sen bảy màu ở chân núi Lục Bình.
"Vật hiếm có mới là quý, hoa sen bảy màu rất khó trồng." Thủy Khanh Y nghĩ lại, hoa sen bảy màu
chỉ ở núi Lục Bình mới có, như vậy nhất định là rất khó sống, hoặc là
vấn đề nằm ở vùng đất, chất lượng nước.
Trong lòng tính toán, nếu nàng có duyên với lão nhân Hộ Ư núi Lục Bình như vậy, sau này rảnh rỗi, nhất định phải tới núi Lục Bình du ngoạn một chuyến!
"Ồ. . . Vì
sao trong này lại có người hái đài sen?" Phó Thiển Hà nhìn chính giữa
sông có một chiếc thuyền gỗ nhỏ, một vị cung nữ đang đẩy mái chèo, còn
một vị cung nữ khác đang ngồi hái đài sen.
Thủy Khanh Y giật
mình, trong cung cấm hái đài sen, nàng đang định lên tiếng, thì thấy
thuyền hơi chao đảo, cung nữ hái đài sen nghiêng người rơi xuống sông,
‘bùm’ một tiếng, bọt nước văng lên.
Thủy Khanh Y sửng sốt, nghe
thấy Phó Thiển Hà kêu cứu mạng, Thủy Khanh Y nhìn bốn phía xung quanh,
hoàn toàn không có người, chờ gọi người đến, thì cung nữ kia cũng đã
chết đuối, nàng không chút nghĩ ngợi, cởi giày ra, nhảy ‘bùm’ một tiếng
vào trong lòng sông, bơi về phía cung nữ kia.
Phó Thiển Hà sững
sờ, không ngờ tới Thủy Khanh Y sẽ nhảy xuống cứu người, thấy Thủy Khanh Y cách thuyền càng ngày càng gần, nàng vung tay ném thứ mà Thái phi đưa
cho, được nàng giấu ở trong tay áo, vào trong sông, mặt nước lập tức
biến thành màu đỏ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT