"Phụ thân, vẫn là chiêu này của người cao minh." Phó Thiển Hà nhận được tin tức trong cung truyền đến, đáy mắt hiện lên vẻ hung dữ, rất nhanh, Bách Lý Ngọc sẽ là của nàng.
Trên mặt Phó Thành không gợn sóng, không vì ly gián thành công, mà lộ ra vẻ vui mừng, trầm giọng dạy bảo: "Đây mới chỉ là bắt đầu, đừng nên quá đắc ý."
Nụ cười trên mặt Phó Thiển Hà cứng đờ, còn hai ngày nữa là tế thần, mà hiện giờ, chia rẽ thành công hai người bọn họ, mình thừa dịp lúc họ rạn nứt mà nhảy vào, còn sợ không thể thành công sao?
"Phụ thân, nữ nhi lấy được một tin tốt, mặc dù Bách Lý Ngọc thành thân với Thủy Khanh Y, nhưng bọn họ không sinh hoạt vợ chồng." Đáy mắt của Phó Thiển Hà hiện lên vẻ cần phải nói: "Nam nhân nào mà không háo sắc, huống chi thân phận là Bắc Thương Ám Đế cao quý, mấy lần cầu hoan bị cự tuyệt, làm sao có thể chịu được? Nếu như là nữ nhi mê hoặc hắn, chắc chắn sẽ thành công."
Phó Thành gật đầu: "Nam nhân tam thê tứ thiếp là rất bình thường, nghe nói lúc trước Bách Lý Ngọc bị ép phải cưới Thủy Khanh Y, thậm chí còn bắt hắn thề cả đời chỉ cưới một mình nàng ta, hôm nay, quan hệ của bọn họ rạn nứt, chúng ta cũng có thể thử một lần, nói không chừng, một lần là con đã mang thai, muốn đuổi Thủy Khanh Y đi, cũng không phải là không thể."
Nghe vậy, đáy mắt Phó Thiển Hà lộ ra tia sáng, nếu như thật sự có thể ngồi lên ghế Vương Hậu, nàng còn bị lão thất phu (1) này khống chế ư?
(1) Lão thất phu: Ý chỉ người đàn ông là dân thường; người (đàn ông) dốt nát, tầm thường (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ).
"Phụ thân, theo kế hoạch mà làm!" Phó Thiển Hà nghĩ đến việc sau này nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, không kiềm chế được để lộ ra sắc mặt vui mừng. "Nếu nữ nhi thành công, nhất định sẽ giúp phụ thân ngồi lên ngai vàng."
"A Hà có lòng, phụ thân chỉ muốn lúc sinh thời giẫm đám tiện nhân kia ở dưới lòng bàn chân, nhìn bọn chúng không được chết tử tế, về phần ngôi vị Hoàng đế, tùy duyên." Phó Thành thu lại một chút tham lam ở nơi tối tăm trong đáy mắt, phất tay ra hiệu cho Phó Thiển Hà lui ra.
"Phụ thân, người định xử lý tiện nhân Thủy Khanh Y kia như thế nào?" Phó Thiển Hà nghĩ đến chuyện mấy lần Thủy Khanh Y làm cho nàng mất thể diện, hận không thể nôn ra một ngụm máu, tại sao đời này nàng phải chịu nhục như vậy? "Nhất định việc ở trong yến tiệc là do nàng ta cố ý, để cho chúng ta đợi ở cửa ra vào, nàng ta lại phá trận rồi đi vào từ hậu viện, muốn ra oai phủ đầu với nữ nhi, đánh vào mặt của Phó gia chúng ta."
Phó Thành Âm cười âm hiểm: "A Hà chớ nóng vội, đương nhiên phụ thân sẽ không để cho nàng ta sống tốt, đến khi Thủy Triệt rơi đài, trói nàng ta tới cho A Hà trút giận, được không?"
"Đa tạ phụ thân." Phó Thiển Hà lấy được câu nói này của Phó Thành, hài lòng rời đi.
Nhìn cánh cửa khép chặt, Phó Hằng đi từ trong ám thất của thư phòng ra, vẻ ôn hòa nhã nhặn trong mắt thoáng lay động: "Phụ thân thật sự muốn giao Thủy Khanh Y cho tiểu muội giải quyết?"
Phó Thành nhìn ánh sáng trong đáy mắt của nhi tử, cười nham hiểm: "Ngươi phải biết rằng, là muội muội ngươi lót đường giúp ngươi, vi phụ chỉ dỗ dành nó, trước khi thành công, không được xích mích với muội muội ngươi."
Đáy mắt Phó Hằng thoáng qua vẻ không cam lòng, hắn cũng tràn đầy chí khí, nhưng vì sao phụ thân coi trọng muội muội, còn với hắn thì yêu cầu phải nhẫn nhịn mọi việc? Cho dù không có Phó Thiển Hà, hắn cũng có thể giúp đỡ phụ thân thành công giống như vậy, nhưng. . . Nhìn gương mặt âm trầm của Phó Thành, lời vừa tới miệng liền nuốt xuống.
"Phụ thân, nhi tử cũng có thể giúp người." Phó Hằng nhớ tới một thoáng kinh hồng (2) kia, trong đầu đều là hình dáng của Thủy Khanh Y, khó trách Bách Lý Ngọc lập lời thề chỉ cưới một mình nàng ấy làm thê tử, nếu như Thủy Khanh Y đồng ý đi theo hắn, đời này hắn cũng nguyện không nạp thiếp.
(2) Một thoáng kinh hồng: Ý nói người chỉ nhìn thoáng qua mà để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.
"Hằng Nhi, đến khi ngươi trở thành cửu ngũ chí tôn (3), sợ gì không có nữ nhân?" Dường như Phó Thành nhìn ra tâm tư của Phó Hằng, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng cuối cùng kiềm chế được, Phó Thành ông đời này chỉ có độc nhất một nhi tử, mặc dù có không ít nữ nhi, nhưng phần lớn đều bị ông ném ra khỏi phủ, chỉ giữ lại Phó Hằng và Phó Thiển Hà thiên tư thông minh.
(3) Cửu ngũ chí tôn: dùng để gọi Hoàng đế, các bậc Đế vương cổ đại.
"Phụ thân, nhi tử chỉ muốn nàng ấy." Ánh mắt Phó Hằng lóe lên, cúi đầu nói.
"Xằng bậy, loại tiện nhân kia, tuyệt đối không thể vào cửa phủ Phó gia ta, nếu ngươi khăng khăng muốn nàng ta, Phó Thành ta không có người nhi tử này!" Đáy mắt Phó Thành hiện lên vẻ khát máu, phát ra sát khí nồng nặc, khiến cho Phó Hằng không chịu nổi phải quỳ trên mặt đất.
"Phụ thân, chỉ là nhi tử muốn nàng ấy, không hề nói cưới nàng ấy, người hận Thủy Triệt và Thủy Thiên Diên như vậy, để cho nhi tử chà đạp nữ nhi mà bọn họ coi trọng, không phải là sự trả thù tốt hơn sao?" Trong lòng Phó Hằng nghĩ ra biện pháp, bất kể như thế nào, hắn đều phải có được Thủy Khanh Y, không phải là yêu, mà là hắn thích tất cả những thứ xinh đẹp, không chừa thủ đoạn nào để nhốt ở bên cạnh!
"Ngươi thực sự muốn nàng ta?" Phó Thành bớt giận, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Hằng, muốn nhìn ra vẻ nói dối từ trong con ngươi của hắn. "Nếu ngươi có thể có được tài năng như muội muội ngươi, thu nàng ta vào tay, ta không phản đối."
Phó Thành cười âm lệ một tiếng, tiểu tiện nhân này quả thực có vẻ thùy mị của tiện nhân kia, ông vuốt chân tàn phế của mình, đáy mắt tràn đầy hung dữ.
. . . . . .
Hôm sau, Bách Lý Ngọc đứng ở trước Cung Càn Thanh từ rất sớm, Thủy Khanh Y vẫn trốn tránh không gặp, nghe thấy Mạc Vấn thông báo trời chưa sáng Thủy Khanh Y đã tới Đài Quan Tinh, hắn khẽ cau mày, xoay người rời đi.
Đứng ở Đài Quan Tinh, nhìn bóng dáng màu đỏ trên đài, con ngươi của Bách Lý Ngọc hơi khép, phóng người lên, nhìn bóng lưng kia ở cự ly gần, nụ cười trên mặt dần dần lạnh đi.
"Ngươi là ai?" Đáy mắt của Bách Lý Ngọc hiện lên sát ý, dám ngụy trang thành Thiển Thiển, lừa hắn đến.
Bóng lưng mềm mại nhỏ nhắn chợt cứng đờ, ngay sau đó, chậm rãi xoay người, lộ ra dung nhan thanh lệ, cười nói: "Bách Lý công tử, Thiển Hà mạo muội quấy rầy." Bước nhẹ nhàng, đi tới ghế đá rồi ngồi xuống, rót rượu giúp Bách Lý Ngọc. "Nếu Thiển Hà không lấy danh nghĩa của tỷ tỷ, sợ là Bách Lý công tử sẽ không bằng lòng gặp Thiển Hà."
Bách Lý Ngọc mím môi, xoay người rời đi.
"Bách Lý công tử, hôm qua tỷ tỷ hiểu lầm, ta có thể giải thích với tỷ ấy." Phó Thiển Hà thấy Bách Lý Ngọc rời đi, vội vàng gọi: "Thiển Hà thật lòng muốn giải thích với tỷ tỷ, vốn nên tìm tỷ tỷ, nhưng. . . Tỷ ấy có rất nhiều hiểu lầm với Thiển Hà, nhất định không muốn gặp ta, cho nên mới tìm công tử thương lượng, hóa giải hiểu lầm."
Bách Lý Ngọc nhếch môi cười lạnh, xoay người ngồi đối diện với Phó Thiển Hà. "Phó tiểu thư có diệu kế gì?"
"Bách Lý công tử đừng vội, chúng ta từ từ nói." Phó Thiển Hà nhìn dung mạo như tiên của Bách Lý Ngọc không chớp mắt, nhịp tim như đánh trống, nghĩ đến tối nay nam nhân này là của nàng, không thể kìm lòng liếm cánh môi. "Hôm đó Bách Lý công tử e ngại uy nghi của tỷ tỷ, từ chối chuyện cứu Thiển Hà, lúc Thiển Hà mới trở về Vương Đô, đã nghe nói về tính tình của tỷ tỷ, trong lòng càng thêm cảm kích đối với công tử, hôm nay để Thiển Hà kính công tử một ly rượu, cảm tạ ân cứu mạng."
Bách Lý Ngọc lập tức bưng ly rượu lên, đặt trên cánh môi, đột nhiên hơi dừng lại, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Thấy Bách Lý Ngọc không để lại giọt rượu nào, nụ cười trên môi Phó Thiển Hà càng lúc càng sâu, "Công tử, từ khi mới gặp công tử, Thiển Hà đã xiêu lòng ngưỡng mộ huynh, mặc dù Thiển Hà theo sư phụ lên núi học nghệ từ nhỏ, nhưng không lơ là nữ giới, nữ nhi phải hiền lương thục đức, tam tòng tứ đức, nam nhi được tam thê tứ thiếp, công tử thương hại tỷ tỷ, chỉ cưới một mình tỷ tỷ, Thiển Hà cực kỳ ngưỡng mộ." Nói xong, gương mặt mỉm cười có phần hơi cô đơn, nhìn dáng vẻ yên lặng lắng nghe của Bách Lý Ngọc, đáy mắt Phó Thiển Hà hiện lên vẻ vui mừng, siết thật chặt ly rượu, nói: "Công tử yêu thương tỷ tỷ, cũng không nên làm mình ủy khuất, Thiển Hà đau lòng cho công tử, nếu trong lòng tỷ tỷ có công tử, chắc chắn sẽ không cáu kỉnh với công tử."
Bách Lý Ngọc gật đầu, phụ họa: "Phó tiểu thư cho là nên làm như thế nào?"
"Nếu công tử không chê, Thiển Hà bằng lòng cùng tỷ tỷ phục vụ công tử." Phó Thiển Hà biết lời nói lần này của nàng quá rõ ràng, nữ nhi lại nói ra câu thương phong bại đức (4), nhưng ngày đó Thủy Khanh Y hôn hắn ở trước mặt mọi người, hắn còn cưng chiều ôm cả hông của Thủy Khanh Y, không hề có một chút trách cứ hay không vui nào, nghĩ rằng hắn nhất định không phải là người câu nệ thế tục, nên nàng mạnh dạn tỏ rõ tâm ý.
(4) Thương phong bại đức: chỉ những lời nói, hành động có tác động xấu đến phong tục, giáo dục xã hội.
"Hử?" Bách Lý Ngọc cười như không cười nhìn Phó Thiển Hà, ung dung nói: "Cô nương định giải thích với Thiển Thiển về chuyện hiểu lầm này như thế nào?"
Phó Thiển Hà sững sờ, không phải là hắn nên do dự đồng ý sao? Tại sao lại chuyển hướng chủ đề câu chuyện chứ?
"Tỷ tỷ là người có tấm lòng quảng đại, ta sinh lòng ngưỡng mộ với công tử, dây dưa với công tử, thỉnh cầu tỷ tỷ tác thành." Phó Thiển Hà cắn răng, nuốt nỗi không cam lòng xuống đáy lòng, dịu dàng như nước nhìn Bách Lý Ngọc: "Nếu tỷ tỷ không đồng ý, Thiển Hà cả đời không xuất giá, cho đến khi tỷ tỷ đồng ý mới thôi."
"Tại hạ không hiểu ý của Phó tiểu thư, nếu người ngưỡng mộ ta đều muốn gả cho ta, chẳng phải là nữ nhân xếp thành đống ở trong phủ ư?" Lời nói của Bách Lý Ngọc lạnh nhạt, lộ ra giọng điệu mỉa mai: "Phó tiểu thư là cô nương mẫu mực của kinh đô, nhưng so sánh với Thiển Thiển, chung quy là không sánh bằng một cây sợi tóc của nàng ấy, hôm nay coi như ta nghe được truyện cười, lần sau chớ nói ra lời khiến cho Thiển Thiển hiểu lầm."
"Công tử. . ." Phó Thiển Hà khó có thể tin, nàng không thể so sánh với tiện nhân kia ở điểm nào? Nhan sắc sao? Nhưng hắn không phải là người nông cạn như vậy, nghe nói Thủy Khanh Y ở Tuyết Lâm, cũng chính là một nữ tử tầm thường, không thể so sánh với nhan sắc của nàng, nàng đều đã hạ mình, ném liêm sỉ đi như thế, vì sao lại không chấp nhận?
"Cô nương cần danh dự hay không thì chẳng liên quan tới ta, nếu để cho ta nghe thấy cô nương khiến cho Thiển Thiển hiểu lầm. . ." Bách Lý Ngọc đặt ly rượu cầm trong tay xuống bàn đá, ly rượu hóa thành bột.
Trong lòng Phó Thiển Hà cả kinh, nàng thực sự cảm nhận được sát khí chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong lòng Phó Thiển Hà khó có thể tin, vì sao hắn đã trúng thuốc nhưng vẫn không bị nàng mê hoặc? Chẳng phải sư phụ đã nói chỉ cần dính một ít thuốc này, thì nàng nói cái gì sẽ là cái đấy sao? Vì sao tinh thần của hắn vẫn còn tỉnh táo, thậm chí còn có sát ý với nàng?
Trong lòng Phó Thiển Hà có chút không xác định được, có phải thuốc này quả thực hiệu quả như lời của sư phụ hay không.
"Ta. . . Thiển Hà đã quá phận, trong lòng có ý nghĩ ngông cuồng, muốn hầu hạ công tử." Mắt hạnh của Phó Thiển Hà ngập nước, gắt gao cắn chặt môi cố nhịn xuống, làm sao nàng có thể cam tâm? Nàng có dung mạo có gia thế, nàng bằng lòng nương thân làm thiếp, hắn đều ghét bỏ, chẳng lẽ nàng thật sự không sánh được với tiện nhân thô tục kia ư?
Bách Lý Ngọc cười lạnh, đứng dậy rời đi cũng không quay đầu lại, nhưng lại nghe thấy người sau lưng nói: "Công tử, bởi vì nàng ta là đệ tử của lão nhân Hộ Ưu núi Lục Bình nên huynh mới cưới nàng ta sao?"
Hộ Ưu núi Lục Bình?
Ánh mắt của Bách Lý Ngọc lóe lên, trong lòng nghĩ, đoán chừng Thiển Thiển lại nói lung tung rồi.
Vừa sơ suất, Bách Lý Ngọc cảm thấy trước mắt hiện lên ánh sáng, đầu chợt tối sầm lại, rồi ngã ở trên mặt đất.
. . . . . .
Ở bên trong Cung Càn Thanh, Thủy Khanh Y mắt to trừng mắt nhỏ với Thủy Triệt, hốc mắt ửng đỏ, quay đầu ra, nhìn về phía Thủy Thiên Diên, muốn khóc.
Thủy Thiên Diên nhìn thấy mà đau lòng, hung hăng liếc xéo Thủy Triệt một cái, không vui nói: "Chàng làm phụ thân, nên nhường Y Nhi."
Mặt Thủy Triệt tối sầm, cảm thấy kiếp trước ông thiếu nợ nữ nhi này, kiếp này tìm ông đòi nợ, vừa mới gặp lại ái thê, lại bị nữ nhi kiên quyết chen ngang.
"Y Nhi, phụ hoàng với mẫu hậu ngươi xa cách nhau mười lăm năm, ngươi cùng U Nhi tuổi còn trẻ, còn thời gian mấy chục năm có thể tiêu tốn, mới có thể tùy hứng như vậy, chẳng lẽ muốn đợi đến khi mất đi, mới đau khổ tột cùng hối hận vì đã không quý trọng sao?" Thủy Triệt khuyên giải với lời nói sâu xa, thấy Thủy Khanh Y không hề thả lỏng, cuộn tròn ngón tay, tiếp tục nói: "Đứa bé U Nhi kia, mặc dù phụ hoàng không tin tưởng hắn, nhưng trong lòng hắn có ngươi, rất có lòng sáng sớm đã chờ ngươi ở ngoài điện, sương sớm rơi nhiều, nếu như bị cảm lạnh thì ngươi sẽ phải đau lòng."
Dứt lời, thì trông thấy Lãnh Vụ đi vào, vẻ mặt lúng túng nói: "Đại chủ tử đi rồi."
Thủy Khanh Y cười lạnh, chế nhạo: "Phụ hoàng, người xem, đúng là rất có lòng!" Trong lòng oán trách Bách Lý Ngọc, vội vàng trở về để ôm nữ nhân ư?
"Đi theo hắn." Thủy Thiên Diên cảm thấy Bách Lý Ngọc hơi quá đáng, phản bội Y Nhi ôm nữ nhân khác, mặc dù nàng không tin, nhưng ít nhất cũng phải tới giải thích với Y Nhi, nàng nhìn ra Y Nhi có chút buông lỏng, vẻ đau lòng trong đáy mắt không lừa được người, vì sao không kiên trì thêm một lát?
"Vẫn là mẫu hậu thương Y Nhi." Thủy Khanh Y khiêu khích liếc nhìn Thủy Triệt, ai bảo người ngang ngược, ai bảo người nói giúp Bách Lý Ngọc!
Thủy Triệt u oán nhìn Thủy Thiên Diên, thở dài nói: "Thời gian thúc giục con người già đi, còn mấy năm tháng có thể phung phí?"
Thủy Thiên Diên ôm thân thể cứng đờ của Thủy Khanh Y, bối rối nhìn hai người, nhưng nhìn thấy con ngươi rưng rưng của Thủy Khanh Y, mềm lòng đến rối tinh rối mù, quát Thủy Triệt: "Cũng đã bỏ lỡ mười lăm năm, cũng không chỉ là mấy ngày nay."
Thủy Triệt nghe vậy trừng mắt nhìn, nhìn Thủy Khanh Y với ánh mắt của kẻ thù, tại sao từ đầu đến giờ mọi người đều không coi ông ra gì, Thủy Triệt nổi trận lôi đình: "Một khi đã như vậy, trẫm lập tức sai người ta đuổi Bách Lý Ngọc ra khỏi hoàng cung, để cho hắn ở trong hành cung, nếu như Y Nhi còn chưa hết tức giận, thân là phụ thân, dĩ nhiên là phải giúp nữ nhi, vậy thì sẽ đuổi hắn ra khỏi Nam Chiếu, nếu dám cả gan xông vào trong biên giới Nam Chiếu, nhất định sẽ để mười vạn đại quân giẫm trên người hắn."
Tay Thủy Khanh Y dừng lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thủy Triệt, không hề có một chút đùa giỡn nào, con ngươi xoay tròn, nghĩ xem có nên đi khỏi hay không, giúp nàng dọn chỗ ở, nhưng nếu là như vậy, nàng thật không còn mặt mũi nào nữa.
Giữa lúc hai bên khó xử, Lãnh Vụ lại đi vào lần nữa, đưa bái thiếp, nói: "Đại công tử của Phó phủ xin gặp chủ tử."
Thủy Khanh Y sững sờ, nàng biết Phó Thành có một nhi tử và một nữ nhi, nhưng hình như nàng không quen Phó Hằng, vì sao hắn tới gặp nàng?
Vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy hai mắt xanh mướt của Thủy Triệt đang nhìn chằm chằm nàng, trong giây lát nghĩ đến lời nói trước đó của ông, nếu làm cho ông phát bực, sẽ không làm được chuyện gì.
"Đi, đi gặp một lát."
Thủy Khanh Y vừa đi, hai người trong điện đồng thời thở phào nhẹ nhõm, mặt mày Thủy Triệt giãn ra, rốt cuộc đã tiễn được sát tinh khó chơi này đi!
Ra khỏi điện, Thủy Khanh Y không có ý định gặp Phó Hằng, nhưng nhìn thấy nam tử áo lam canh giữ ở phía ngoài, mặt mũi giống Phó Thiển Hà đến mấy phần, liếc mắt một cái liền nhận ra là Phó Hằng, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Người Phó gia đều không để ý đến suy nghĩ của chủ nhà, trực tiếp ngang ngược đến xin gặp?
Phó Hằng nhìn cô nương mặc y phục màu đỏ, từ từ đi ra từ Cung Càn Thanh, nhìn mà trợn tròn mắt, một hồi lâu, mới phục hồi lại tinh thần, dịu dàng cười nói: "Vấn an công chúa Trường Nhạc."
"Có chuyện gì?" Thủy Khanh Y liếc Phó Hằng, mặc dù nàng giả bộ rất dịu dàng bình thản, nhưng có thể thấy được từ ánh mắt của nàng, trong lòng đang cực kỳ không thoải mái.
Phó Hằng thấy tư thái ngạo mạn của nàng, nụ cười hơi cứng lại, ngay sau đó khôi phục như bình thường: "Tiểu muội mở tiệc mời mọi người tụ họp, bởi vì tinh thần rối loạn, làm chư vị bị thương, đã tới cửa từng nhà nói xin lỗi, nhưng hôm qua tiểu muội không thể gặp công chúa, ngược lại gây ra hiểu lầm, ủy thác đại ca ta đây nói xin lỗi thay nó."
"Không sao." Thủy Khanh Y thật lòng không thích giao thiệp với người của Phó gia, ngay cả nói thêm một câu cũng không muốn, đặc biệt là ánh mắt nóng rực kia của Phó Hằng, giống như mình bị lột sạch ở trước mặt hắn vậy!
"Công chúa, để tỏ lòng áy náy, thảo dân mời công chúa tới Thái Bạch Lâu dùng bữa." Phó Hằng cố đè sự rung động kia xuống đáy lòng, lấy một xấp ngân phiếu từ trong lòng ngực ra, nói: "Trong cung chuyện hiếm lạ gì cũng có, thảo dân không biết sở thích của công chúa, một chút lễ mọn tặng công chúa mua đồ vật mà người yêu thích."
Thủy Khanh Y nhíu mắt lại, lời nói thật tốt đẹp, sợ là để điều tra nàng, nhưng mà có bạc đưa tới cửa, tại sao lại không cần chứ. "Không cần, Phó công tử tốn kém rồi, nếu không chê, Bổn cung mở tiệc ở vườn mai, chiêu đãi Phó công tử."
"Là phúc của thảo dân." Đáy mắt của Phó Hằng sáng long lanh, lời đồn đại bên ngoài không đúng sự thật, nhìn Thủy Khanh Y xinh đẹp động lòng người, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, làm cho trái tim đều muốn tan ra, không khỏi nghĩ đến tiểu muội ở nhà, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt, chỉ với nhan sắc kia của nó, thật sự là một trời một vực so với công chúa.
Phụ thân oán hận Nam Chiếu Hoàng đến chết không thôi, nhưng Thủy Khanh Y vô tội, hắn cưới nàng làm thê, là chuyện của hắn.
Bên tai nhớ lại lời của phụ thân, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ lo lắng, đến khi hắn ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, ai có thể ngăn cản mình nuôi nhốt nàng?
"Phó công tử ăn nhiều vào." Thủy Khanh Y thấy Phó Hằng mất hồn, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu, nụ cười dịu dàng ẩn chứa lưỡi dao, nói: "Chỉ là món ăn bình thường, Phó công tử chớ ghét bỏ."
Phó Hằng nhìn món ăn trong bát, nụ cười trên mặt càng sâu, vui mừng gắp cho vào trong miệng của mình, trấn an: "Công chúa, chuyện của tiểu muội và phò mã là hiểu lầm, ngài không cần để trong lòng."
Thủy Khanh Y ngẩn ra, có vẻ đăm chiêu nhìn Phó Hằng, thấy hắn áy náy để đũa xuống, cười nói: "Có liên quan gì đến Bổn cung đâu?"
"Công chúa. . . Ý của ngài?" Phó Hằng kinh ngạc trừng lớn tròng mắt, nhưng đáy mắt tràn đầy vui mừng, nói như vậy, nàng thật sự đã đoạn tuyệt với Bách Lý Ngọc?
"Bổn cung không có phò mã." Vẻ mặt của Thủy Khanh Y lạnh lùng, trong lời nói có sự nghiêm túc hiếm có.
Phó Hằng giật mình, vội vàng cười làm lành: "Là thần nhiều chuyện." Thấy vẻ mặt của Thủy Khanh Y giãn ra, do dự chốc lát rồi nói: "Bách Lý Ngọc có thân phận bất phàm, dung mạo như thiên thần, ở chung một chỗ với công chúa, làm bao nhiêu người ghen tỵ, xem ra hôm nay, ngược lại làm cho công chúa uất ức, vì cưới được công chúa, thề nói kiếp này chỉ cưới một mình công chúa, lúc ấy danh chấn thiên hạ, công chúa trở thành đối tượng mà tất cả các khuê nữ hâm mộ, ở Thương Minh Đại lục này, nam nhân ai mà không tam thê tứ thiếp? Trừ người có gia cảnh bần hàn, không nuôi nổi nữ nhân. Nhưng mà, mới được bao lâu, Bách Lý Ngọc đã cùng tiểu muội. . ." Dù chưa nói phần sau, nhưng đều là người thông minh, tự nhiên biết ý nghĩa của nó.
Đáy mắt Thủy Khanh Y hiện lên vẻ bị tổn thương, nâng ly rượu Phó Hằng rót lên, uống một hơi cạn sạch, buồn khổ nói: "Quan tâm hắn ở cùng ai làm gì, nam nhân. . . Chẳng có một người nào tốt." Nói xong, đáy mắt thoáng qua ánh sáng trong suốt, mang theo giọng mũi nói: "Ban đầu Bổn cung chỉ là dòng chính nữ không được sủng ái của phủ tướng quân, bị từ hôn, Tiên đế Tuyết Lâm loạn điểm uyên ương phổ (5), bị ép phải gả cho hắn, nói không trông cậy vào hắn thì thật trái với lòng, nhưng ngày đêm chung đụng, vẫn là thật lòng, ngược lại không ngờ nhận được kết quả như thế. . ."
(5) Loạn điểm uyên ương phổ: gán ghép các cặp đôi một cách lung tung, ngẫu hứng.
Đáy mắt Phó Hằng lộ ra tia sáng lấp lánh, công chúa bằng lòng thẳng thắn tâm sự với hắn, chắc chắn là không coi hắn như người ngoài, có phải nàng đã coi hắn là chỗ dựa hay không?
"Công chúa, chỉ là ngài chưa gặp được người tốt, thật ra thì. . . Thần. . ." Phó Hằng muốn nhân cơ hội tự tiến cử, nhưng bị Thủy Khanh Y cắt ngang. . .
"Đáng đâm ngàn đao, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, hôm qua bị ta bắt gặp, sáng sớm hôm nay đã đứng ở Cung Càn Thanh, ta niệm tình hắn biết hối lỗi, nên mềm lòng, nhưng ai biết còn chưa hết một nén nhang, hắn xoay người rời đi, cũng không biết đang vùi ở trong ngực của nữ nhân nào." Giữa hai lông mày của Thủy Khanh Y hiện lên vẻ u buồn, gương mặt lạnh lẽo hơi giãn ra, vừa nhìn đã thấy thương.
Phó Hằng nhìn đến ngây dại, trong lòng ngứa ngáy, giống như có vô số con kiến bò, rất muốn xông lên ôm Thủy Khanh Y vào trong lòng an ủi, nhưng vì kế hoạch phía sau, hắn khống chế mình.
"Công chúa, sáng nay ta ra ngoài, thì trông thấy tiểu muội vào cung, phía sau có một nam tử đi theo. . . Rất giống Bách Lý Ngọc, lúc ấy không dám suy nghĩ nhiều, sợ là đã nhìn lầm, bây giờ nghĩ lại. . ." Phó Hằng căm phẫn nâng ly rượu lên uống cạn, dùng sức nện ly rượu lên trên bàn, bất bình nói: "Công chúa vẫn còn thì giờ quý báu, không nên lãng phí ở trên người loại người này, Nam Chiếu đại quốc ta mênh mông, há lại để cho người ta bắt nạt? Theo luật lệ quốc pháp, phò mã không được nạp thiếp, hắn lại cùng tiểu muội làm càn ở trước mặt công chúa, tiểu muội mới tới Vương Đô, là người không hiểu chuyện, nhưng phò mã biết rõ rồi mà còn cố ý phạm phải, không để Nam Chiếu vào trong mắt!"
"Nhưng ta. . ." Đáy mắt Thủy Khanh Y thoáng qua u oán, phẫn hận, dứt khoát, cuối cùng siết chặt tay do dự không thể quyết định.
"Công chúa như vậy, Phó Hằng đau lòng." Nói xong, Phó Hằng đi tới bên cạnh Thủy Khanh Y nói: "Mặc dù Phó Hằng không có quan chức, không xứng với công chúa, cũng không dám vọng tưởng, nhưng nhìn thấy Bách Lý Ngọc phụ công chúa, thấy hết sức không đáng giá thay công chúa, nếu như. . . Nếu như công chúa đồng ý cho Phó Hằng một cơ hội, cuộc đời này Phó Hằng không phụ công chúa, nếu làm trái, nhất định vạn kiếp bất phục (6)."
(6) Vạn kiếp bất phục: có nghĩa là một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được.
Thủy Khanh Y ngẩn ra, lắc đầu một cái, cực kỳ bi ai nói: "Cho dù Bách Lý Ngọc phụ ta, cuộc đời này ta cũng không thể không có hắn."
Phó Hằng kinh ngạc nhìn Thủy Khanh Y, khó có thể tiếp nhận, nghĩ đến việc hắn thề độc, đổi lấy tình thâm không đổi của Thủy Khanh Y đối với Bách Lý Ngọc, đáy lòng tràn ngập lửa giận, nghĩ đến lời nói và sự chế giễu của tiểu muội, đáy mắt hiện lên lo lắng. "Nếu được công chúa thích, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, thảo dân chúc công chúa và phò mã đầu bạc răng long."
"Đa tạ." Thủy Khanh Y cụng ly với Phó Hằng, nụ cười có ý lạnh rất rõ ràng, ngửa đầu uống cạn, “choang” một tiếng, ly sứ rơi xuống đất, Phó Hằng ngất xỉu ở trên bàn.
Thủy Khanh Y cười lạnh, nhìn về phía Đài Quan Tinh, sai Lãnh Vụ khiêng người đi, định tới Đài Quan Tinh xem tình hình bên đó, thì thấy Mạc Vấn vội vã chạy tới: "Chủ mẫu, chủ tử ngất xỉu, bị Phó Thiển Hà bắt đi rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT