"Mấy ngày nay em không ăn cơm sao? Đói đến như vậy?"

Tề Diệu ăn vài miếng cơm, lúc này không chịu nổi tướng ăn bất nhã kia của cô.

"Ừm, mỗi ngày đều ăn, nhưng khi nhìn thấy anh ăn tự nhiên cảm thấy đặc biệt đói hơn!"

Lâm Thiển Y vừa nhai vừa nói, trên miệng còn hút một sợi mì.

"Đợi chút, em nghe điện thoại cái đã!"

Lâm Thiển Y rút khăn giấy ra lau cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ.

"Alo?"

"Em ở đâu?"

Giọng nói lạnh lẽo thiếu chút nữa khiến Lâm Thiển Y nghẹn chết.

"Nước, nước, Tề Diệu, nước!"

Tề Diệu rất bình tĩnh đưa chai nước suối đang uống dở tới trước mặt Lâm Thiển Y, Lâm Thiển Y cũng không thèm nhìn tới, ùng ục ùng ục mà uống, sau đó hít một hơi!

"Tề Diệu? Em ở đâu?"

Giọng nói nguy hiểm khiến cho Lâm Thiển Y cứng đờ, cô len lén liếc Tề Diệu một cái, phát hiện tên kia đang cúi đầu ăn cơm, vì vậy cười khan một tiếng, đứng lên đi ra ban công.

"Tôi bị bà thím kia ở nhà anh đuổi việc!"

"Đuổi việc? Bà thím kia?"

Đầu Hạ Minh Duệ hiện đầy dấu hỏi.

"À, chính là mẹ của Cố Hiếu Kha đó. Buổi tối lúc tôi về, bà ghét tôi thô lỗ không lễ phép, đuổi tôi đi!"

Hạ Minh Duệ: "..."

Bên kia đầu dây, Hạ Minh Duệ trầm mặc một hồi, sau đó lạnh như băng ra lệnh.

"Ra ngoài, tôi tới đón em!"

"Không đi có được không? Nhà anh mặc dù rộng rãi, nhưng chẳng lẽ cùng nhau ngủ đất hết à?"

Cô thật sự là chịu đủ cái sàn nhà cứng ngắc đó rồi!

"Bây giờ, ngay lập tức, lập tức lăn ra đây cho tôi!"

Nếu vừa rồi anh không nghe lầm thì đó là giọng nói của đàn ông?

"Được rồi, anh tới siêu thị lần trước chờ tôi!"

Giọng nói cắn răng nghiến lợi lạnh như băng của Hạ Minh Duệ khiến cho Lâm Thiển Y hận bản thân không có cốt khí đành lựa chọn thoả hiệp.

"Hừ, em lại về nhà tên đàn ông kia? Tôi cảnh cáo em một lần nữa, lần sau coi như phải ngủ ngoài đường cũng không thể tới nhà bất cứ người đàn ông nào khác!"

Lâm Thiển Y nhìn trời liếc mắt, gì chứ? Anh cho rằng anh là ai? Anh nói không đi thì không đi sao? Anh lại chẳng phải là gì của cô? Đúng là thích thể hiện! Chỉ là ngoài miệng cô lại trả lời rất dứt khoát.

"Biết rồi!"

Lâm Thiển Y cúp điện thoại, bất đắc dĩ đi tới trước bàn cơm uống một hớp nước lớn, nở nụ cười tươi như hoa.

"Tề Diệu, em ăn no rồi, em về phòng trọ của em nhé!"

Tề Diệu sâu xa nhìn cô một cái, ánh mắt kia khiến cô có chút sợ hãi, giống như Tề Diệu đã biết cô đang nói dối.

Cuối cùng bất đắc dĩ dưới ánh mắt thâm trầm của Tề Diệu vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó chạy mất tiêu như một làn khói.

Ở trước cửa siêu thị gần nhà, Lâm Thiển Y mới vừa thở hổn hển dừng bước lại liền bị đèn xe chiếu vào loá mắt.

Khi thấy rõ xe kia là của Hạ Minh Duệ, cô rất tự giác mở cửa xe chui vào.

Hạ Minh Duệ đối với biểu hiện của cô tương đối hài lòng, không có lên tiếng. Xe dần dần biết mất trong màn đêm.

"Ở đâu?"

Lâm Thiển Y quay đầu thấy Hạ Minh Duệ gọi điện liền im lặng, cô còn tưởng rằng đang nói chuyện với mình cơ chứ.

"Ở nhà chứ ở đâu? Trễ thế này không ngủ được à? "

Hạ Minh Duệ đối với câu trả lời của Lộ Phi có hơi bất ngờ, buổi tối phần lớn thời gian Lộ Phi không phải là ở bên ngoài lêu lỗng sao?

"Tối nay tôi tới nhà cậu, ngày mai cậu tìm giúp tôi một căn phòng mới tốt hơn chút!"

"Ai? Cậu không phải là...."

Anh muốn nói là không phải anh cũng có nhà sao? Còn chạy tới chen chúc cùng anh làm gì? Anh thật sự không hứng thú với đàn ông nha, mặc dù dáng dấp Hạ Minh Duệ rất khiến người động tâm...

Đáng tiếc cái người lãnh khốc Hạ Minh Duệ này căn bản là không nghe thấy nội tâm anh gầm thét, mà quả quyết cúp điện thoại.

Chết tiệt, có lầm hay không!

Lộ Phi nhìn máy tính, anh đang chơi game đây, hơn nữa biệt hiệu của Hạ Minh Duệ, Biệt Thái Phóng Tứ, anh cũng đang treo nick ở đây, anh phiền não nắm tóc. Trong nhà có chút lộn xộn, anh một đại lão gia cũng không thích dọn dẹp phòng, hơn nữa anh cũng không có bệnh thích sạch sẽ như Hạ Minh Duệ.

Chẳng qua là tối rồi còn đến tìm anh làm gì? Thật là kỳ quái!

Hạ Minh Duệ dĩ nhiên biết mật mã nhà Lộ Phi, cho nên khi anh đi vào Lộ Phi đang nằm lỳ trên giường nghiêm túc gõ máy tính.

Hạ Minh Duệ thừa biết lúc này Lộ Phi cũng không làm chuyện gì đứng đắn, vì vậy giành trước một bước, đem đầu tiến tới trước máy tính Lộ Phi, sau đó trước khi Lộ Phi kịp ngăn cản, 'bộp' một tiếng giúp anh đóng lại máy tính.

"Tên chết tiệt, cậu muốn chết ư!"

Anh đang làm nhiệm vụ đó!

"Tối nay tôi ở nhà cậu, cậu ra ngoài ở. Không phải cậu vẫn luôn muốn đi đảo tình nhân mà Hạ gia đang khai thác nghỉ phép sao? Lần sau tôi dẫn cậu đi!"

"Thật không?"

Cũng không kịp so đo việc Hạ Minh Duệ tắt game của anh, hai mắt loé lên ánh sao hưng phấn, anh mong đợi được đi đảo tình nhân đã lâu rồi, nơi đó đơn giản chính là thiên đường tình nhân a!

Hơn nữa nơi đó cũng phải là nơi mà người bình thường có thể đi được, người đến đó nếu không phải là thương nhân thì cũng là người có chức trong giới chính trị, nghe nói nhiều hội nghị quốc gia quan trọng cũng tổ chức ở nơi đó!

Anh không đi được, nhưng Hạ Minh Duệ thì có thể, dù sao anh cũng là người của Hạ gia. Khi anh thấy Lâm Thiển Y không nói một lời đứng phía sau, cặp mắt loé lên chút mập mờ.

Anh nói mà, cô gái dễ thương trước mắt này đưa mặt lạnh đối với anh thì ra là đã sớm có quan hệ với Hạ Minh Duệ, chỉ là Hạ Minh Duệ lúc nào thì có hứng thú với phụ nữ?

Bất quá không để Lộ Phi kịp suy nghĩ nhiều, anh đã bị Hạ Minh Duệ một cước đạp ra ngoài, cửa phòng ‘phịch’ một tiếng đóng lại.

"Cậu là tên trọng sắc khinh bạn, tôi muốn tố cáo cậu!"

Tiếng nói của Lộ Phi hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài cửa.

Lâm Thiển Y có chút im lặng, thì ra là vô sỉ còn có thể đạt tới cảnh giới này, người thần đều phẫn nộ!

Còn không đợi Lâm Thiển Y phát biểu cảm khái, điện thoại di động của Hạ Minh Duệ liền kêu vang một tiếng.

"Duệ, anh ở đâu vậy? Tại sao trễ thế này cũng chưa trở về?"

Trong điện thoại, giọng nói Cố Hiểu Kha có chút sốt sắng, có chút uỷ khuất, nhiều hơn nữa là băn khoăn. Hạ Minh Duệ cùng mẹ con bọn họ ăn cơm tối xong liền đi ra ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa trở về.

"Em cùng bác đi ngủ trước đi, tối nay anh có việc không về được!"

Đây mới là cảnh giới nói dối tối cao a, mặt không đỏ hơi thở không gấp, ngay cả ánh mắt cũng không chút dao động. Đây mới đúng là đại thần a.

"À!"

Giọng nói Cố Hiểu Kha rõ ràng mang theo nồng đậm mất mác.

Hạ Minh Duệ cúp điện thoại, liền phát hiện Lâm Thiển Y đang rướn cổ, tai dựng thẳng lên để nghe lén, khoé miệng kéo ra một độ cung đẹp mắt.

"Buổi tối anh không về thật ư? Như vậy không tốt lắm đâu!"

Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, gương mặt lo lắng.

"Tốt nhất là tự lo cho bản thân em đi!"

Tức giận liếc cô một cái, hiện tại cô nên lo lắng không phải là Cố Hiểu Kha mà là chính cô mới phải.

"Hả, này, anh làm gì vậy? Khốn kiếp!"

Lâm Thiển Y tức giận vừa mắng vừa gào thét liền bị vật gì đó mềm nhũn lạnh như băng chặn lại.

Đêm cứ thế tiếp tục...

Ngày hôm sau, Lộ Phi đã chuẩn bị xong phòng ốc cho Hạ Minh Duệ, không ở cùng một khu với khu chung cư trước đây của anh. Hôm đó, anh đem chìa khoá nhà đưa cho Lâm Thiển Y, nói là sau này bọn họ sẽ ở chỗ này.

Điều này làm cho Lâm Thiển Y cảm thấy có chút quái dị! Người này rõ ràng không bình thường a, vì sao không cùng bạn gái mình ở chung một chỗ? Hết lần này tới lần khác muốn ở cùng mình?

Đây không phải là khiến cô càng có thêm cừu hận sao?

Kết quả chính là không tới mấy ngày sau, đang trong giờ làm việc, Lâm Thiển Y liền bị mẹ Cố Hiểu Kha tìm tới cửa.

Khi đó Lâm Thiển Y đang ở trong phòng sửa sang lại số liệu báo cáo.

Cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Lâm Thiển Y không có ngẩng đầu, vẫn tiếp tục chỉnh sửa lại số liệu. Cô cũng không muốn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

"Mời vào!"

Cô có thể nghe được tiếng cửa bị mở ra, lại thật lâu không có ai nói chuyện, sau đó Lâm Thiển Y kinh ngạc ngẩng đầu lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play