Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Chu Văn Bân cảm thấy mỗi một câu anh nói ra, sắc mặt Hạ Minh Duệ lại lạnh thêm một phần.

"Ai cho anh lên đây?"

Hạ Minh Duệ không ngừng nhìn chằm chằm Chu Văn Bân, ánh mắt kia giống như của loài sói bị xâm chiếm lãnh địa, phát ra ánh sáng xanh biếc.

Chu Văn Bân cười khổ, tối nay Tổng giám đốc dường như có gì đó không đúng. Anh ngửi thấy mùi rượu, không nghĩ tới Tổng giám đốc luôn luôn ưu nhã khéo léo cũng có một mặt như thế, nhưng địch ý trong ánh mắt anh là sao chứ?

Anh dường như chưa từng đắc tội với vị Tổng giám đốc này nha. Vô duyên vô cớ bị bắt lỗi rồi giáng chức cũng không nói, bây giờ lại là chuyện gì nữa?

"Tôi kêu anh ấy lên!"

Lâm Thiển Y đi tới đứng giữa hai người, chặn lại ánh mắt sắc nhọn đang bắn ra bốn phía kia. Tên khốn kiếp này làm cái gì vậy? Tối rồi sao lại nồng nặc mùi rượu vậy chứ?

"Anh uống rượu?"

Lâm Thiển Y trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Hạ

Minh Duệ. Cô còn tưởng rằng người đàn ông này làm bằng sắt, bách độc bất xâm, thế mà cũng đi uống rượu.

Hừ hừ! Nhất định là tới nơi bất lương nào đó rồi!

Hạ Minh Duệ biếng nhác dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Thiển Y, đôi môi mỏng mím thật chặt, muốn nói lại thôi!

"Này, anh không sao chứ?"

Lâm Thiển Y có chút không yên lòng, đây không giống phong cách của anh a, bình thường đã sớm chê cười cô. Cô thế nào lại có cảm giác mình có tiềm chất bà tám đây chứ? Cô quản anh gì chứ!

Cô chính là vừa trải qua một ngày mệt mỏi nha. Nhưng còn tên khốn này? Vừa nhìn chính là bộ dạng ăn chơi phòng lưu trở về mà.

"Hai người đang làm gì?"

Đang lúc Lâm Thiển Y quyết định mặc kệ anh, tên kia yếu ớt lên tiếng. Sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh có chút uỷ khuất? Chẳng lẽ cô nghe nhầm?

"Hả? Còn có thể làm gì? Đương nhiên là làm việc!"

Lâm Thiển Y tức giận liếc mắt, đều là nhờ anh cả đấy. Nếu không cô sao lại thê thảm như vậy? Một ngày bận rộn tới gần nửa đêm.

Ánh mắt Hạ Minh Duệ vòng vo di chuyển trên người Lâm Thiển Y, sau đó nhìn sang chỗ giày cao gót, còn có túi xách gì đó cô để ở một bên, tầm mắt lần nữa quay về chăm chú nhìn vào trên người Chu Văn Bân, sau đó hướng về phía Lâm Thiển Y đưa ngón tay dài chỉ vào Chu Văn Bân.

"Anh ta tại sao lại ở nơi này?"

Rõ ràng là chất vấn cùng buộc tội!

Lâm Thiển Y phát hoả, tên khốn này có còn tình người không chứ, chẳng lẽ cô đáng đời đến nỗi hành mình?

"Được lắm, Hạ Minh Duệ, tên khốn kiếp nhà anh! Bận rộn một ngày cũng không phải anh, bà đây mệt chết đi được, anh ngược lại thì ra ngoài ăn chơi cả ngày, trở lại còn chất vấn một đống thứ. Bà đây không làm nữa!”

Lâm Thiển Y cầm xấp tài liệu trong tay đùng đùng đập lên bàn một cái! Tức đến sùi bọt mép, tức nước vỡ bờ.

Sau đó xách túi của mình oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

"Tiểu Thiển, cô đừng xúc động như vậy!"

Chu Văn Bân lau mồ hôi, tại sao có thể xúc động như vậy, đây cũng không phải chuyện có thể đùa giỡn, anh bất quá chỉ phạm một chút xíu sai lầm liền bị giáng chức, cô tức giận ngút trời như vậy chẳng lẽ muốn bị đuổi sao?

Anh không khỏi lo lắng níu một cánh tay Lâm Thiển Y lại, cùng lúc đó Hạ Minh Duệ tựa ở trên cửa cũng tiến lên, hai người đàn ông này cơ hồ là cùng lúc một trái một phải kéo lấy cánh tay Lâm Thiển Y.

"Buông tay!"

Cô thật sự rất tức giận, không thể để người khi dễ như vậy được, cùng là phụ nữ sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ? Anh đối với Hiểu Kha thì dịu dàng như nước, còn đối với cô? Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để uy hiếp, cám dỗ, cô thật sự chịu đủ rồi!

"Không buông!""Tiểu Thiển!"

Hai người đàn ông cùng lúc mở miệng.

Không khí trong nháy mắt có chút quái dị!

Hạ Minh Duệ lạnh lùng liếc Chu Văn Bân một cái, ôm trọn bả vai Lâm Thiển Y, đồng thời kéo lấy cánh tay Lâm Thiển Y đang bị Chu Văn Bân nắm, đặt lên bờ vai mình.

Tay Chu Văn Bân bị đẩy ra, trái tim cười khổ một tiếng, không tránh khỏi cảm giác mất mát, còn cách gì chứ?

Lâm Thiển Y ngẩn ra, trên môi một mảnh lạnh như băng, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Ặc, người đàn ông này có lầm không vậy? Quan hệ của bọn họ chỉ thích hợp trong bóng tối, huống chi anh đã có bạn gái, hiện tại lại có người ngoài, anh tại sao có thể không chút kiêng kỵ như vậy?

Có lẽ anh ở trước mặt mọi người hôn cô, đối với anh mà nói không chút ảnh hưởng gì, nhưng đối với cô lại là tràn ngập tai ương. Mặc dù cô biết Chu Văn Bân cũng không phải là người nhiều chuyện, cho dù vậy cũng không được!

Lâm Thiển Y trợn to mắt, tức giận khiến khí lực cô lớn hơn không ít, cho nên một tay đẩy Hạ Minh Duệ ra, sau đó không chút kiêng kỵ vung một cái tát.

Cô cho là anh sẽ né tránh, khôn khéo như Hạ Minh Duệ làm sao sẽ bị cô tát trúng? Nhưng sự thật ngoài ý muốn đúng là gặp quỷ a.

Cái tát này rõ rõ rành rành, mà cô lại tát rất mạnh tay!

"Bốp" một tiếng thanh thuý chói tai!

Cái tát này tát xong, Lâm Thiển Y cũng cảm thấy tay nhỏ bé của cô nóng hừng hực, đau rát, càng không cần phải nói Hạ Minh Duệ, cũng có thể da mặt Hạ Minh Duệ đủ dầy, căn bản phải biết đau?

Ngay cả Chu Văn Bân cũng bị hành động của Lâm Thiển Y làm sững sờ, đây vốn chính là Tổng giám đốc lạnh như băng, khi anh nghe được âm thanh vang dội của cái tát kia, mặc dù không phải là đánh vào mặt anh, anh cũng cảm thấy răng ê ẩm.

Cho nên Chu Văn Bân rất là thức thời vội vã nói với Lâm Thiển Y một câu.

"Tiểu Thiển, tôi đi trước, đã trễ thế này, cô cũng nên về sớm chút!"

Nếu thật sự không nhìn ra mối quan hệ giữa Lâm Thiển Y và Hạ Minh Duệ, vậy thì cái chức danh giám đốc kinh doanh anh từng làm chỉ là hư danh rồi.

Lời này của Chu Văn Bân cũng không có người đáp lại, mà anh cũng không trông mong sẽ có người đáp, hiện tại việc cấp bách đó là chạy trốn khỏi hiện trường thật nhanh, tránh rước hoạ vào thân.

Anh dường như có chút hiểu lý do mình bị giáng chức. Quả nhiên ý định của những người lãnh đạo thì không cách nào hiểu được.

Lâm Thiển Y có chút ngây ngóc nhìn bàn tay nhỏ bé đỏ lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu. Hạ Minh Duệ đàng hoàng đứng ở đó, khuôn mặt uỷ khuất, con ngươi lấp lánh dưới ánh đèn càng trở nên hư ảo, đôi môi đẹp mắt đỏ ửng hơi trề ra, nhìn ánh mắt cô tràn đầy nghi hoặc cùng buộc tội, bộ dạng uỷ khuất kia khiến Lâm Thiển Y căng thẳng trong lòng.

Trong nháy mắt cảm giác mình đã làm chuyện tội ác tày trời. Nhưng vì sao lại như vậy? Rõ ràng người làm sai không phải cô, mà cô ngược lại lại có cảm giác tội lỗi?

Khi ánh mắt cô nhìn sang, Hạ Minh Duệ kia cư nhiên đang mếu máo, âm thanh sâu kín, biết bao nhiêu là uỷ khuất.

"Đau..."

Con ngươi lấp lánh giống như một con cún con bị thương tội nghiệp nhìn chằm chằm cô, bộ dáng đó khiến cô có xung động muốn hung hăng chà đạp anh.

Lâm Thiển Y khoé miệng giật giật, có cần phải vậy không? Đây là chuyện gì vậy chứ? Người trước mắt đang mong mỏi nhìn mình, chờ đợi mình tới an ủi có phải là Hạ Minh Duệ thối chết tiệt không? Sét tới đánh cô một cái đi.

Hạ Minh Duệ nhìn Lâm Thiển Y hồi lâu, mà cô chẳng qua chỉ khiếp sợ nhìn lại anh, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào, không khỏi càng thêm uỷ khuất, mắt phượng hẹp dài loé lên, môi mỏng khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng.

"Tiểu Y, tôi đau!"

Lâm Thiển Y không cầm được khoé mắt giựt giụt, người này hẳn là say đi? Uống say? Cho nên mới như vậy? Đè nén trái tim khiếp sợ, Lâm Thiển Y đi về trước từng bước, trong con ngươi không che giấu sự ân cần.

"Lấy tay ra, tôi xem một chút!"

Ngay cả Lâm Thiển Y cũng không có phát hiện, mới vưà rồi còn quyết liệt thế nhưng khi thấy bộ dáng làm nũng của Hạ Minh Duệ, cô cũng không khỏi nhẹ giọng, chứ đừng nhắc tới có bao nhiêu dịu dàng.

Hạ Minh Duệ hiếm khi nghe theo buông tay xuống, lộ ra nửa bên mặt đỏ hồng một mảng, phía trên còn in rõ dấu bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play