Lâm Thiển Y bất mãn lầu bầu, lông mi thật dài chớp chớp, mắt to mê mang
từ từ khép lại. Cô đã không còn nghe được giọng nói của Hạ Minh Duệ từ
đầu bên kia điện thoại, bởi vì vừa lúc cô khép lại cặp mắt kia điện
thoại di động cũng rơi xuống đất.
"Lâm Thiển Y!"
"Nói chuyện!"
Hạ Minh Duệ cơ bản là tức bể phổi, người phụ nữ này lại dám không lên
tiếng, nhưng âm thanh huyên náo truyền đến từ điện thoại của cô là từ
nơi nào tới? Người phụ nữ này rốt cuộc đi đâu vậy? Còn uống nhiều như
vậy? Có phải cô rảnh rỗi quá không?
Bất kể Hạ Minh Duệ rống thế
nào, trong giấc mộng Lâm Thiển Y gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, xê
dịch vị trí, tiếp tục ôm người đàn ông bên cạnh ngủ thiếp đi. Giờ phút
này cô không chút nào ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc
này.
Bên này Hạ Minh Duệ cúp điện thoại, tiếp đó lại gọi lại. Có
thể do điện thoại rơi trên mặt đất, lần này Lâm Thiển Y không nghe thấy. Mãi cho đến khi Hạ Minh Duệ bám riết không tha gọi mười mấy cuộc, hơn
nữa âm nhạc bên trong Công Thể đột nhiên chuyển thành nhạc du dương nhẹ
nhàng, Lâm Thiển Y mới lần nữa nghe được tiếng chuông điện thoại của
mình.
"Người nào vậy, phiền như vậy đã đủ chưa?"
Lâm Thiển Y mắt nhắm, tay lục lọi khắp nơi tìm điện thoại, sờ hết bên cạnh tới
trên ghế sa lon, nhưng điện thoại vẫn reo không ngừng. Không nhịn được
cô hí mắt nhìn, rốt cuộc thấy được cái điện thoại đang kêu không ngừng
kia đang nằm trên đất.
"Em ở đâu?"
Giọng nói lúc này so
với khi nãy lạnh hơn gấp mười lần khiến cho Lâm Thiển Y rùng mình một
cái, có chút thanh tỉnh. Cô nhìn màn hình điện thoại, hiển thị đang
trong cuộc gọi.
"Này, Tiểu Thụ Quân, đã trễ thế này, có gì a!"
Ánh mắt của cô nửa nhắm nửa mở, giọng nói nửa tỉnh nửa mê, rõ ràng vẫn còn
đang trong trạng thái mơ hồ, nếu không cũng sẽ không trực tiếp gọi ra
cái tên suy nghĩ trong lòng.
"Tiểu Thụ Quân? Là cái gì?"
Giọng nói Hạ Minh Duệ đã không thể dùng từ nghiến răng nghiến lợi để hình
dung nữa rồi, người phụ nữ này được lắm, lần nào cũng có thể dễ dàng
khơi lên lửa giận trong anh.
"Cái này cũng không biết sao? Chưa xem qua ** sao? Có đọc anime không? Không biết thì đi xem một chút đi!"
Xin tha thứ cho Tổng giám đốc của chúng ta ở phương diện khác còn rất là
thuần khiết, lời của Lâm Thiển Y khiến anh cái hiểu cái không, nhưng
trực giác mách bảo lời này không phải là lời khen ngợi gì, vì thế Hạ
Minh Duệ tiện tay mở máy tính bàn trong phòng khách lên, trực tiếp tìm
kiếm ** Anime, hình ảnh tìm thấy khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ
lựng, rồi lại chuyển sang xanh trắng, rồi từ trắng chuyển thành đen.
"Em ở đâu?"
Giọng nói đùng đùng nổi giận, cũng may Lâm Thiển Y uống say, nếu không đã sớm bị doạ cho xanh mặt.
Anh mới vừa thành công đem Cố Hiểu Kha đưa về nhà cô, vốn tưởng rằng rốt
cuộc có thể thật tốt hưởng thụ thế giới của hai người. Ai ngờ trong nhà
lại trống không, cũng không biết sao trong nháy mắt đó anh tức giận đến
mức không thể kiểm soát được.
Anh vốn tưởng Lâm Thiển Y đi ra
ngoài mua gì đó, nhưng đợi một chút chính là 2 tiếng đồng hồ. Hiện tại
cũng hơn 11 giờ, cô nhóc đó vẫn chưa về, ngay cả điện thoại cũng không
gọi, cô muốn tạo phản sao?
Rốt cuộc nhịn không được, Hạ Minh Duệ
bấm số Lâm Thiển Y, nhưng chờ anh là gì chứ? Cô nhóc đó lại say rượu?
Nghe âm thanh huyên náo xung quanh cũng đại khái có thể khẳng định không phải là một nơi tốt đẹp gì, nghĩ đến nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên
cũng là lúc Lâm Thiển Y uống say, sau đó hai người xảy ra quan hệ, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ có xu hướng dúm dó lại.
"Ừm, ở Công Thể nha!"
Lâm Thiển Y mơ mơ màng màng trả lời.
"Vậy em ngoan ngoãn ở đó, chớ cúp điện thoại!"
"Ờ!"
Không cúp thì không cúp, Lâm Thiển Y đem điện thoại ném sang một bên, bóp bóp cái đầu đau buốt dữ dội. Đột nhiên cô muốn ói.
Sau đó cô lảo đảo lắc lư đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi Lâm Thiển Y ói xong liền lấy nước lạnh vỗ vỗ vào mặt, lúc này mới
lảo đảo nghiêng ngả đi trở về. Lúc đi qua khúc quanh cô vô tình đụng
phải một người.
Bị người nọ trực tiếp đụng cho ngã xuống đất.
"Oa, đau quá!"
Lâm Thiển Y mù mờ cau cái mũi nhỏ xinh.
"Cô gái, cô không sao chứ?"
Giọng nói này... giọng nói này...
Nghe qua có vẻ là người đàng hoàng, bàn tay đưa đến trước chân kia cũng cũng sạch sẽ thon dài. Lâm Thiển Y ngẩn ra, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt
lên lòng bàn tay anh, được người nọ kéo lên.
Lúc này Lâm Thiển Y
mới nhìn rõ mặt người đàn ông. Người đàn ông này là người đầu tiên cô
nhìn thấy có thể đem ra so sánh cùng Hạ Minh Duệ, cơ bản là không thể
phân thắng thua được.
Chỉ là gương mặt cười của người này khiến
Lâm Thiển Y cảm thấy có chút kỳ quái. Người đàn ông này đẹp trai tới mức vô lý, chỉ là khoé môi cười có vẻ chút gian tà, vừa nhìn đã thấy giống
một tay ăn chơi, so với Hạ Minh Duệ kia cũng không kém chút nào.
Hơn nữa cái mũi nhỏ nhỏ của cô ngửi ngửi, người đàn ông này có cần phải cợt nhả như vậy, trên người còn nồng nặc mùi nước hoa.
Nhìn qua người đàn ông này toàn thân ăn mặc rất tinh tế, một thân hàng hiệu, rất có phong cách.
Nhìn một cái liền biết là phú gia đời thứ hai.
Cặp mắt hẹp dài của người đàn ông dí dỏm chớp chớp.
"Nhìn đủ rồi? Thế có phát hiện vấn đề gì không?"
"Ặc, không có!"
Không biết thế nào, bị ánh mắt dịu dàng đa tình của người đàn ông đó nhìn
chằm chằm, cô sẽ có ảo giác được cưng chìu được coi trọng. Quả nhiên a,
lại là một tên yêu nghiệt! Có lầm hay không đây?
Có còn thiên lý hay không? Đàn ông đều lớn lên đẹp như vậy, để cho phụ nữ bọn cô phải sống thế nào a!
Cô cũng muốn hỏi xem ông trời có mắt không chứ!
"Cô đi một mình?"
"Ừm, không phải!"
Lâm Thiển Y liếc mắt nhìn chỗ ngồi lúc đầu, cứ thế trả lời.
Không biết vì sao, anh cảm thấy người phụ nữ ngây ngốc trước mắt này có một
đôi mắt to hoàn toàn trong suốt thấy đáy, giống như cùng chỗ như thế này không hợp nhau. Anh đột nhiên vô cùng hứng thú đối với cô.
Theo ánh mắt Lâm Thiển Y, người đàn ông nhìn một chút, trong bụng như hiểu rõ, sau đó vỗ vỗ đầu cô.
"Cô gái nhỏ, chúng ta sẽ gặp lại!"
Sau đó phóng khoáng rời đi.
Gì chứ? Cô ghét nhất ai đụng đầu cô, cô cũng không phải là thú cưng. Xì, có quỷ mới gặp anh lần nữa.
Bất mãn nói thầm một tiếng, Lâm Thiển Y giơ ngón giữa hướng về phía bóng
lưng người đàn ông, sau đó thoáng cái đã trở lại vị trí của mình ngồi
xuống.
Trên bàn còn rượu chưa uống, Lâm Thiển Y liếm liếm đôi môi khô khốc, tự mình rót một ly, từ từ uống vào.
Eo? Thật không dễ uống chút nào, sao bọn họ cứ thích uống rượu vậy? Thật là khó hiểu.
Nhạc phát ra lúc này là loại rất dễ gây kích thích, không ít người ở đây đều đung đưa nhún nhảy theo.
Lâm Thiển Y nhìn những người điên cuồng chung quanh một chút, lại uống thêm một chén, ánh mắt càng thêm mê ly, cuối cùng, không phân biệt cái gì
với cái gì, cầm một ly rượu như cái microphone, bắt đầu hò hét.
Càng không để ý hình tượng đá rơi giày xuống, đôi chân nhỏ giẫm trên ghế sa lon, nhảy qua nhảy lại.
Người ta nhảy đều rất có nhịp điệu, nhưng cô thì không biết khiêu vũ, cuối
cùng chỉ nhảy nhót lung tung. May mắn là cô nhảy say mê, hát du dương,
giọng nói của cô có lớn hơn nữa cũng không lấn át được âm nhạc lúc này.
Sau đó, cô dứt khoát nhặt điện thoại di động ném trên ghế sa lon lên, hướng về phía điện thoại hát lên.
Hạ Minh Duệ đang lái xe, thân xe lắc lư, suýt chút nữa là đâm vào rãnh thoát nước.
Ở nơi này ca hát? Rõ ràng là ô nhiễm tiếng ồn mà!
Nhưng Lâm Thiển Y đang cao hứng hát làm sao quản được những điều này, tiếp tục hăng hái gào khan!
Cho tới khi tiếng rống giận của Hạ Minh Duệ cũng bị bao trùm trong tiếng hát của cô.
Khi Hạ Minh Duệ tới Công Thể, lướt qua đám người trùng trùng rốt cuộc ánh
mắt như đuốc tìm được bóng dáng Lâm Thiển Y. Cô đang tựa vào bả vai Chu
Văn Bân ngủ thiếp đi, một tay cầm điện thoại, một tay cầm ly rượu. Càng
làm cho con ngươi Hạ Minh Duệ co rụt lại chính là Lâm Thiển Y tựa vào
trên người Chu Văn Bân, dáng vẻ thân mật, cả hai người cùng đắp chung áo vest của Chu Văn Bân, không biết còn tưởng rằng bọn họ là người yêu cơ
đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT