Không lâu sau đó liền tìm được một bình thuốc, đổ ra hai viên thuốc màu trắng đút cho Cố Hiểu Kha.
Một lát sau, hô hấp Cố Hiểu Kha mới dần dần đều trở lại. Cô mở mắt ra chớp
vài cái, đập vào mi mắt là khuôn mặt khẩn trương của Hạ Minh Duệ.
"Duệ, anh đang lo lắng cho em sao?"
Sắc mặt Cố Hiểu Kha vẫn tái nhợt, đôi môi đỏ cũng không còn chút huyết sắc nào, lông mày xinh đẹp của Hạ Minh Duệ nhăn chặt.
"Ngày mai em không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt! Em cũng không được chạy lung tung!"
Khó có khi có được sự quan tâm của Hạ Minh Duệ, khoé môi Cố Hiểu Kha khẽ
nhếch, đồng thời trong lòng không khỏi xúc động tại sao lại có người đàn ông tuấn tú như vậy chứ?
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, cô liền bị anh mê hoặc thật sâu, cũng kể từ đó không thể cứu vãn.
Dựa vào sự suy yếu của bản thân, Cố Hiểu Kha chậm rãi giơ cánh tay lên từ
từ vuốt ve mặt Hạ Minh Duệ. Người đàn ông này luôn lạnh lùng như vậy, cô cũng chỉ có nhân lúc ngã bệnh mới không chút kiêng kỵ đụng chạm anh.
"Hiểu Kha, cô không sao chứ?"
Thấy Cố Hiểu Kha đột nhiên té xỉu, Lâm Thiển Y cũng lo lắng hỏi thăm.
"Tôi không sao!"
Mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không chút ảnh hưởng tới vẻ đẹp của Cố
Hiểu Kha, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy thương xót. Lâm Thiển Y không thể không cảm thán trong lòng, làm người đẹp thật tốt, ngay cả
một cái nhăn mặt nhíu mày cũng là một cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu Thiển, Duệ, hai người có thể nói cho tôi biết quan hệ của hai người là gì không? Không cần phải gạt tôi!"
Câu hỏi này của Cố Hiểu Kha rất nghiêm túc, rất cẩn thận. Có trời mới biết
cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí mới hỏi ra được câu này. Cô rất muốn
từ miệng hai người họ lấy được đáp án, nhưng cũng lại sợ phải nghe thấy
đáp án này.
"Chúng tôi? Đương nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới rồi, cũng có thể nói là quan hệ giữa chủ nhà và cô giúp việc!"
Lâm Thiển Y không chút suy nghĩ trả lời, nhưng sau khi thấy vẻ mặt từ chối
cho ý kiến của Cố Hiểu Kha, chỉ có thể lúng túng nhếch môi.
Cố Hiểu Kha đưa mắt sang nhìn Hạ Minh Duệ, dường như rất mong đợi câu trả lời từ anh.
"Cô ấy là người phụ nữ của anh!"
Im lặng thật lâu, trong lúc Cố Hiểu Kha cùng Lâm Thiển Y cho rằng anh sẽ không trả lời, Hạ Minh Duệ lại lên tiếng.
Nhưng đáp án này không chỉ khiến Cố Hiểu Kha không cách nào tiếp nhận, ngay
cả Lâm Thiển Y cũng ngẩn ra. Cô rất rõ vị trí của mình, cũng rất rõ quan hệ giữa bọn họ, đơn giản chỉ là một giao dịch thuận mua vừa bán. Cô sẽ
không ngu ngốc cho rằng người đàn ông như Hạ Minh Duệ sẽ thích mình.
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Hai người phụ nữ dường như là trăm miệng một lời, Lâm Thiển Y là kinh ngạc, còn Cố Hiểu Kha lại cố chấp không tin.
"Anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh!"
Lời này của Hạ Minh Duệ đúng là nói cho Cố Hiểu Kha, tuy nhiên Lâm Thiển Y
lại thấy có chút gì đó cường điệu, bọn họ không phải là một đôi sao? Vậy tại sao Hạ Minh Duệ phải nói như vậy? Đây là đang muốn tạo thêm cho cô
kẻ thù sao? Hay là đem cô ra làm bia đỡ đạn?
"Vậy còn em?"
Giọng nói Cố Hiểu Kha có chút nghẹn ngào, vành mắt cũng đỏ lên. Mặc dù như
thế, cô vẫn không nháy mắt nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ, dường như muốn từ trên mặt anh tìm được chút ý trêu đùa, nhưng mà cô thất vọng rồi, Hạ
Minh Duệ vẫn luôn rất nghiêm túc, cô không tìm được chút dấu vết lừa gạt nào.
"Hiểu Kha!"
Hạ Minh Duệ muốn nói thêm chút gì đó, nhưng Cố Hiểu Kha lại nghiêng đầu, một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Hạ Minh Duệ đem Cố Hiểu Kha ôm lấy, trực tiếp đặt vào chỗ ngồi phía sau xe, đồng thời không quên hướng Lâm Thiển Y ra lệnh.
"Lên xe!"
"Ặc!"
Lâm Thiển Y ngồi đàng hoàng ở vị trí ghế lái phụ, có chút mù mờ.
Chuyện gì xảy ra với Hiểu Kha vậy? Ngã bệnh sao? Nhưng dáng vẻ Hạ Minh Duệ
cũng không chút luống cuống, ngay lúc cô vừa té xỉu anh đã nhanh chóng
lục tìm thuốc trong túi xách cô ấy, giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện
gì? Làm gì mà phải đem cô kéo theo chứ?
Sau khi đến nhà Hạ Minh Duệ, anh ôm Cố Hiểu Kha đi thẳng lên lầu.
Hạ Minh Duệ vừa đem Cố Hiểu Kha đặt lên giường, cô liền mở mắt. Khoé mắt ngấn lệ, ôm chặt lấy cổ Hạ Minh Duệ.
"Duệ, đừng rời khỏi em có được không?"
Hạ Minh Duệ duy trì tư thế nghiêng người về trước, cổ bị ôm chặt, hô hấp
cũng có chút khó khăn, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ là yên lặng chờ
Cố Hiểu Kha khóc xong rồi buông cổ anh ra.
Vẻ mặt của anh dường như rất bình tĩnh, cũng không có bởi vì Cố Hiểu Kha đau lòng mà bị ảnh hưởng.
"Hiểu Kha, ngày mai anh dẫn em về Mỹ!"
"Không muốn!"
Cố Hiểu Kha trợn to đôi mắt trắng đen rõ ràng, bên trong tràn ngập sự kiên định. Cô chính là cố ý trốn đến tìm anh, làm sao có thể trở về chứ?
"Cha mẹ em có biết em tới Trung Quốc không?"
Mặt Hạ Minh Duệ không chút thay đổi nhìn cô một cái.
"Không sai, em lén chạy tới đây tìm anh, nhưng sau khi tìm được anh em cũng đã gọi điện báo cho họ biết rồi."
Nói đến đây, Cố Hiểu Kha giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì, mặc dù rất có lỗi với cha mẹ nhưng mà cô lại càng muốn ở chung một chỗ với Hạ
Minh Duệ. Đối với cô mà nói, một ngày không thấy Hạ Minh Duệ, cô sẽ cảm
thấy ngày này dài như một năm vậy.
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Cuối cùng Hạ Minh Duệ nhếch đôi môi xinh đẹp, yêu cầu cô nghỉ ngơi thật tốt sau đó liền đi ra ngoài.
Lâm Thiển Y biết hai người bọn họ có thể có lời muốn nói cho nên cũng chỉ
đứng ở trước cửa phòng ngủ Hạ Minh Duệ. Khi cô nhìn thấy Hạ Minh Duệ
bước ra, vừa tính hỏi thăm tình hình Cố Hiểu Kha liền cảm giác cả người
chợt nhẹ, sau đó bị Hạ Minh Duệ kéo vào trong ngực, trên môi chợt lạnh,
tiếp đó cô liền trợn to mắt, đầu óc hoàn toàn không phản ứng kịp tình
huống lúc này.
Có thế nào cô cũng không nghĩ tới Hạ Minh Duệ sẽ
hôn cô, Cố Hiểu Kha vẫn còn hôn mê, người đàn ông này còn có lương tâm
không a? Bạn gái của anh ngất đi, anh còn có ý định hôn cô?
Quả nhiên đàn ông không ai tốt cả!
Ở thời điểm cô bị hôn đến hít thở không thông rốt cuộc thành công đẩy Hạ Minh Duệ ra, người này bị gì vậy?
"Anh làm gì thế?"
Lâm Thiển Y trừng anh, ánh mắt khinh bỉ hết sức rõ ràng, đáng tiếc Hạ Minh
Duệ chẳng thèm để tâm tới lời của cô, ngược lại biếng nhác đi tới ghế sô pha, tựa hồ có chút mệt mỏi.
"Được rồi, ngủ thôi!"
"Gì chứ?"
Lâm Thiển Y tự hỏi có phải hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây hay không, thế
nào mà mọi người đều không bình thường thế? Bọn họ còn chưa ăn cơm đó!
Cô liếc mắt nhìn ghế sô pha, lại liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ Hạ Minh
Duệ. Không thể nào? Hôm nay chẳng lẽ cô thật sự phải ngủ trên sàn nhà
sao?
Haizz! Đành vậy, Hiểu Kha bị bệnh, cô đi nấu chút cháo, làm chút cơm vậy! Trời sanh mệnh khổ mà!
Khi Lâm Thiển Y làm xong cơm, Hạ Minh Duệ cái người vốn nói buồn ngủ nay
lại chẳng biết xấu hổ ngồi ở trước bàn ăn. Lúc Lâm Thiển Y trừng anh,
anh chỉ hé ra bộ mặt vô tội, quả nhiên là rất ngây thơ thuần khiết. Nháy mắt khiến cô cảm thấy máu trong người chảy ngược.
Tức giận múc thêm chén cháo nữa đưa cho anh, ý bảo anh đem cho Hiểu Kha.
Hạ Minh Duệ người kia cư nhiên ai oán nhìn cô một cái, ngồi bất động.
Gì đây, bạn gái của mình còn không đi chăm sóc, lẽ nào để cho người thứ ba như cô đây đi sao?
Cô phát hiện cái thế giới này có phải là loạn hết rồi không? Hạ Minh Duệ
cùng bạn gái lại có thể cùng người thứ ba như cô ở dưới một mái nhà,
đúng là kỳ tích nha!
"Hiểu Kha không phải bạn gái anh sao? Anh đi chăm sóc cho cô ấy nhanh lên!"
Lâm Thiển Y ở dưới bàn đá đá mũi giày Hạ Minh Duệ.
"Tôi cũng chưa từng nói cô ấy là bạn gái tôi!"
Con ngươi lấp lánh của Hạ Minh Duệ khiến cô trong nháy mắt kinh diễm. Người này lúc ở công ty đều là một bộ mặt lạnh lùng, cũng chỉ thỉnh thoảng ở
trước mặt cô lộ ra vẻ mặt yêu nghiệt làm điên đảo chúng sanh, làm cô
thật sự không cách nào chống lại được.
Hết cách, Lâm Thiển Y
không thể làm gì khác hơn là múc thêm một chén cháo thịt nữa, tính bưng
qua cho Cố Hiểu Kha. Đi được nửa đường cô mới chợt nhớ, người này mới
vừa rồi nói gì nhỉ? Tôi cũng chưa từng nói cô ấy là bạn gái tôi? Lời này có ý gì chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT