Bàn tay nhỏ bé cầm
điện thoại của Lâm Thiển Y đã ướt sũng mồ hôi, đối với con người hay
thay đổi thất thường như Hạ Minh Duệ, cô thật sự có chút lo lắng.
"Vậy em đi sớm về sớm!"
"Hả?"
Hạ Minh Duệ đồng ý khiến Lâm Thiển Y sửng sốt trong giây lát mới kịp phản ứng lại. Một lúc sau, giọng nói nho nhỏ khẽ trả lời.
"Ừm, nếu không có gì đặc biệt tôi sẽ về sớm!"
"Khi đi dùng xe tôi đưa em đó!"
"Hả? Nhưng mà, tôi..."
Lâm Thiển Y còn muốn nói kỹ thuật lái xe của cô không tốt, lỡ như trên
đường làm hỏng xe thì phải làm sao? Thế nhưng không đợi cô kịp nói hết
câu, Hạ Minh Duệ đã gác máy.
Bất mãn tắt điện thoại di động, Lâm Thiển Y trề môi, nhỏ giọng thì thầm một câu gì đó.
Lúc Lâm Thiển Y tới bệnh viện, phòng bệnh của mẹ Hứa Hạo Trạch trống không, hỏi y tá mới biết được bà đang làm kiểm tra chức năng thận. Cô đem nước trái cây cùng một vài món mua được để lên bàn, lúc này liền nhìn thấy
người cô không mong muốn gặp nhất.
Hoa Tiểu Mạn kéo cánh tay Hứa
Hạo Trạch đi vào, cô thoạt nhìn trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, còn gương mặt Hứa Hạo Trạch thể hiện rõ sự cưng chìu cùng ôn hoà.
Có đôi lúc cô thường nghĩ, ban đầu cô vì sao lại thích Hứa Hạo Trạch?
Hứa Hạo Trạch rất đẹp trai, khí khái sạch sẽ như ánh mặt trời, có bề ngoài
khá thu hút phụ nữ, điều này là không thể phủ nhận. Có lẽ ban đầu cô
chính là bị vẻ ngoài của anh lừa gạt, cũng như Hoa Tiểu Mạn lúc này?
"Ồ, tôi tưởng là ai, thật đúng là âm hồn không tan, đừng tưởng rằng có bác
gái làm chỗ dựa thì nghĩ mình ngon lắm! Tôi cho cô biết, Lâm Thiển Y,
cho dù cô có cố gắng thế nào, Trạch Trạch anh ấy cũng sẽ không yêu cô,
ít nhất sau này sẽ không!"
Hoa Tiểu Mạn nhìn thấy trong phòng
bệnh đột nhiên có người, buông cánh tay đang ôm tay Hứa Hạo Trạch ra,
đứng ở trước mặt Lâm Thiển Y, cằm ngẩng thật cao, một bộ dáng kiêu ngạo.
Có điều những lời này Lâm Thiển Y cũng không để tâm, bởi vì cô đột nhiên
phát hiện Hứa Hạo Trạch căn bản cũng không đáng cho cô yêu. Cái cảm giác đau lòng như kim châm đốt đã không còn mãnh liệt như khi vừa mới chia
tay nữa. Cô cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Mạn một cái, không nói tiếng nào liền thong thả đi ra khỏi phòng bệnh. Cả quá trình đều
không nhìn Hứa Hạo Trạch một lần.
"Cô đi đâu?"
Khi Lâm Thiển Y bước ngang trước mặt Hứa Hạo Trạch, bị anh kéo tay lại.
"Buông tay!"
Lâm Thiển Y dừng bước, đối diện Hứa Hạo Trạch.
"Mẹ tôi nói rất nhớ cô!"
Hứa Hạo Trạch kìm nén hồi lâu, hít sâu một hơi, sau đó nói ra một câu như vậy.
"Vì thế tôi mới ở đây!"
Lâm Thiển Y hất tay Hứa Hạo Trạch ra, cũng không đi đâu xa, chẳng qua là
đứng ở hành lang đợi. Chẳng bao lâu, bà Hứa được đẩy trở lại phòng, có
điều vẻ mặt bác sĩ có chút ngưng trọng.
Dường như là cùng lúc, Lâm Thiển Y cùng Hứa Hạo Trạch đi tới trước mặt vị bác sĩ, gấp gáp hỏi thăm.
"Bác sĩ, kết quả thế nào?"
"Bác sĩ, kết quả thế nào?"
Hai người dường như đồng thanh hỏi, Hoa Tiểu Mạn chỉ có thể đứng nhìn ở
phía sau mà nghiến răng nghiến lợi, chẳng phải chỉ là không được bác gái coi trọng sao? Hứa Hạo Trạch là của cô, Lâm Thiển Y đừng hòng mơ tưởng!
Y tá đẩy bà vào phòng bệnh, Lâm Thiển Y ba người bọn họ đứng ở trước cửa. Bác sĩ thở dài một hơi, giảm thấp âm lượng.
"Kết quả không quá lạc quan, thận đa nang của bà Hứa có tỷ lệ di truyền rất
cao, có điều bây giờ cũng quá sớm để nói, cần phải kiểm tra anh Hứa xong mới biết được!"
"Tỷ lệ di truyền là bao nhiêu?"
Lần này đến lượt Lâm Thiển Y cùng Hoa Tiểu Mạn đồng thanh hỏi, sau đó hai người trừng mắt liếc nhau.
"Nếu như là do người mẹ như hiện tai thì tỉ lệ là 100%, trong trường hợp
người cha hoàn toàn khoẻ mạnh, chức năng thận hoạt động tốt thì là 50%!
Về phần kết quả chính xác như thế nào, chúng tôi cần phải làm kiểm tra
xong mới biết rõ!"
Thời gian kiểm tra kéo dài chừng hơn 1 tiếng
đồng hồ, trong lúc Hứa Hạo Trạch làm kiểm tra, Lâm Thiển Y vẫn ngồi ở
trước giường bầu bạn với bà Hứa.
Hoa Tiểu Mạn một mình khoanh tay đứng trước cửa sổ, về phần cô đang nghĩ gì, cũng chỉ có cô biết.
Kết quả kiểm tra của Hứa Hạo Trạch không lâu sau thì có, lúc anh đi ra sắc
mặt rất kém, trong lòng Lâm Thiển Y liền có dự cảm xấu.
Sau khi
nghe bác sĩ xác thực xong, kết quả hoàn toàn chính xác như cô phán đoán. Hứa Hạo Trạch cũng mắc chứng thận đa nang, chỉ bất quá đang ở thời kỳ
đầu, triệu chứng so với bà Hứa thì ít hơn, có điều chẳng bao lâu cũng sẽ giống như bà Hứa.
Sau khi biết kết quả không ai dám nói cho bà
Hứa biết, Lâm Thiển Y nhìn Hứa Hạo Trạch một cái, không lên tiếng mà là
xoay người đi vào phòng bệnh, nhường không gian lại cho Hoa Tiểu Mạn
cùng Hứa Hạo Trạch.
"Bác sỹ, bệnh của Hạo Trạch có thể chữa khỏi không?"
Hoa Tiểu Mạn lúc này không còn phách lối như trước, khoé mắt đọng lại vài giọt nước, có chút điềm đạm đáng yêu.
"Xin lỗi, loại bệnh này tương đối đặc thù, một loại trị liệu căn bản không có hiệu quả!"
"Nói cách khác anh ấy giống bác Hứa, đều phải làm phẫu thuật thay thận?"
"Đúng vậy!"
Một giây đó Hoa Tiểu Mạn chỉ cảm thấy bầu trời của mình sụp đổ, sau khi bác sỹ rời đi, cô mới lau nước mắt nơi khoé mắt.
"Trạch? Em phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Tiểu Mạn, em phải giúp anh!"
Lúc mới bắt đầu còn hốt hoảng, Hứa Hạo Trạch sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh. Việc anh phải làm trước mắt chỉ có sống chết nắm chặt được Hoa
Tiểu Mạn, không để cho cô rời đi.
"Em phải giúp anh như thế nào?"
Hoa Tiểu Mạn khóc, cô thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Anh cần tiền để phẫu thuật, Tiểu Mạn lần này em nhất định phải giúp anh!"
Đôi mắt Hứa Hạo Trạch có chút hồng, anh khẩn trương dùng sức nắm chặt bả vai Hoa Tiểu Mạn.
"Trạch! Anh biết không, em đã mang thai rồi, cũng hơn một tháng. Em vốn muốn cho anh một bất ngờ nhưng bây giờ thì sao?"
"Đứa bé này, đứa bé này, em không thể có!"
Sắc mặt Hoa Tiểu Mạn có chút tái nhợt, cô đưa ngón tay mảnh khảnh lên lẳng
lặng vuốt ve khuôn mặt Hứa Hạo Trạch, trong mắt có yêu say đắm.
"Không, Tiểu Mạn, đây là con chúng ta, em không thể bỏ nó!"
Nếu như không phải biết mình có bệnh thận, nói gì đi nữa anh cũng sẽ không
lưu lại đứa bé này, nhưng mà bây giờ thì khác rồi, anh phải lưu lại đứa
bé này, bởi vì đây có lẽ là ràng buộc duy nhất giữ lại Hoa Tiểu Mạn.
Anh cần tiền để phẫu thuật, cho nên Hoa Tiểu Mạn không thể bỏ anh!
"Giữ lại? Lỡ như đứa bé này cũng giống anh mắc bệnh thận thì sao? Đây chẳng phải là đang hại nó ư!"
"Sẽ không, bác sĩ không phải nói có 50% tỷ lệ sẽ không bị bệnh sao? Tiểu Mạn, xin em, giữ lại đứa bé đi!"
"Không, em sẽ không đem con làm trò đùa, đứa bé này không giữ lại được. Hơn nữa người nhà em sẽ không đồng ý tiếp nhận một người đàn ông có tiền sử mắc bệnh thận, vì thế, Hứa Hạo Trạch chúng ta chia tay đi!"
Lời nói
của Hoa Tiểu Mạn khiến cho Hứa Hạo Trạch có chút suy sụp, trong khoảng
thời gian ngắn không kịp phản ứng. Khi anh hoàn hồn, Hoa Tiểu Mạn đã
xoay người rời đi.
"Tiểu Mạn, đừng đi! Anh yêu em mà!"
Hứa Hạo Trạch hoảng loạn lau gò má của mình, không biết từ lúc nào trên mặt anh đã đầy nước mắt, vì vậy vội vàng đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT