Biệt Thái Phóng Tứ:
“Này, ai thế? Sao lại nằm trên mặt đất? Có điều nhìn có chút quen mặt,
hình như mấy ngày trước thời điểm tao bị vây đánh cũng gặp người này.”
Nhĩ Nhất Tiện Ngã Tựu Tiếu: “Không biết, hình như trong lúc tao đánh quái
không cẩn thận đánh chết. Có điều chết cũng không uổng, ai bảo hắn dám
đến bao vây tụi mình?”
Biệt Thái Phóng Tứ: “Đúng đó!”
Nhĩ
Nhất Tiện Ngã Tựu Tiếu: “Hắc hắc, với chút thực lực cỏn con ấy mà bày
đặt vây đánh người khác, hừ, Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy? Ông đây nhớ kỹ
rồi, về sau gặp một lần giết một lần!”
Biệt Thái Phóng Tứ: “Được đó!”
Lâm Thiển Y: “…”
Cô đã trêu ai chọc ai vậy trời?
Cô vây đánh? Có lầm hay không? Rõ ràng là mấy người giết người không chớp
mắt, trong lúc đang ẩu đả không cẩn thận cũng giết luôn cô không phải
sao? Chẳng nhẽ cô rãnh tới mức tham dự vào kịch chiến của đám cao thủ
bọn họ?
Quả là tháng sáu có tuyết, cô so với Đậu Nga còn oan hơn nữa kìa!
*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà
Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải
Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã
được ghi vào trong “Liệt Nữ truyện” giống như sử ký vậy.
Truyện
kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga
rằng cô còn có lời nào muốn nói nữa không?
Đậu Nga trả lời: “Xin
hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi
xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu
rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau
khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.
Tham quan đó lắc đầu lia lịa, chế giễu: “Thật là ngu muội! Hoang đường!”, lòng nghĩ
thầm: “Mùa hè Tháng 6 oi bức như thế này sao lại có tuyết rơi được chứ?
Xưa nay, người ta chỉ thấy máu chảy xuống đất, ta lại muốn xem thử máu
sao lại có thể bay lên trên được?”.
Thế là ông lệnh cho người ta lấy một dải lụa trắng dài ba thước treo lên cây sào cao.
Tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ
tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt
cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.
Trước đó không lâu, mọi người
còn ướt đẫm mồ hôi, vậy mà giờ đây chỉ trong nháy mắt, người nào người
nấy ôm đầu rụt cổ chạy về nhà, miệng không ngừng nói là “chuyện lạ,
chuyện lạ”.
Sau khi Đậu Nga chết, quả thật là trời đã hạn hán 3
năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.
Mấy năm
sau, phụ thân của Đậu Nga thi đậu bảng vàng, trở thành quan lớn. Khi trở về quê nhà, ông đã phúc thẩm lại vụ án của Đậu Nga, xử trảm Trương Lư
Nhi và tên tham quan, rửa sạch nỗi oan khuất cho con gái. Bà con trong
làng lũ lượt kéo đến viếng thăm phụ thân nàng, nói: “Từ đầu chúng tôi đã biết Đậu Nga bị oan, chỉ tiếc là chúng tôi đều sợ quyền thế của tên
tham quan đó, nên chỉ dám hận chứ không dám nói ra, nhưng mà chúng tôi
lại không hề hãm hại Đậu Nga, cớ sao lại phải chịu nạn hạn hán trong
suốt 3 năm này chứ?”.
Phụ thân của Đậu Nga đáp: “Các ông đã biết
rõ Đậu Nga là bị oan, vậy mà lại không dám nói một lời công đạo, đó gọi
là bất nghĩa. Còn có những người tin tưởng tham quan, cho rằng Đậu Nga
thật sự là hung thủ giết người, rồi miệt thị những người lương thiện, đó gọi là bất nhân. Trời cao có mắt, không có tai bay vạ gió, thiên tai
nhân họa chính là để trừng trị những kẻ bất nhân bất nghĩa vậy!”.
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Tôi nói hai vị đại ca này, cho tôi nói chút đạo lý có được không?”
Lâm Thiển Y quăng cho họ ánh mắt xem thường, cô cảm thấy vẫn nên giải thích một chút.
Nhĩ Nhất Tiện Ngã Tựu Tiếu: “Nói cái rắm, thực lực mới là đạo lý tốt nhất.”
Kế đó trước mắt nổi lên một cơn gió, hai người kia bỗng chốc biến mất. Lâm Thiển Y được dịp trợn mắt há mồm, cô còn chưa có nói hết mà!
Muốn hay không cứ thế định tội cô? Ít ra cũng phải cho cô một cơ hội giải thích chứ?
Đúng là khóc không ra nước mắt mà!
Ngoài đời thì bị Hạ Minh Duệ làm cho một bụng tức giận, chơi game thì bị vợ
trước cùng chồng của cô ta khi dễ còn chưa nói, lại còn vô duyên vô cớ
trêu phải thiên hạ đệ nhất, có để cho người ta sống hay không?
Kết quả cuối cùng chính là, nhiệm vụ trong địa cung Lâm Thiển Y cơ bản là
không thể hoàn thành. Cũng hết cách, mỗi một lần cô đến chỗ khác làm
nhiệm vụ đều bị Biệt Thái Phóng Tứ giết chết, không chút lưu tình. Càng
khỏi phải nói cái tên Tuyền Thuỷ Đinh Đông, hắn cùng Biệt Thái Phóng Tứ
đều khốn kiếp như nhau.
Bất quá tốt xấu gì Tuyền Thuỷ Đinh Đông
đuổi giết cô cũng có nguyên nhân, đó là liên quan đến vợ trước của cô.
Còn tên Biệt Thái Phóng Tứ thì sao?
Lâm Thiển Y hầm hừ, cảm thấy
tên này thực chất là cố tình gây sự. Hắn cũng giống như tên Hạ Minh Duệ
ngoài đời kia, đều là đồ cầm thú, nguyền rủa hắn đời này không lật người được?
Mang theo cả bụng buồn bực, Lâm Thiển Y hầm hừ đi tắm, sau đó tiến vào mộng đẹp cũng không mấy ngọt ngào gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiển Y đi vào công ty, xém chút nữa là bị một bóng người bổ nhào vào.
“Em nói nè chị hai, em cũng không phải là đàn ông, chị cứ dính chằm chặp làm người ta cũng khó chịu!”
Lâm Thiển Y không chút lưu tình đả kích nói, thật sự tâm tình cô lúc này hết sức bi thảm, không còn tâm trạng.
“Tiểu Thiển, yêu tinh Lâm Na kia bị điều qua bộ phận thiết kế rồi. Về sau bộ
phận văn thư chúng ta chỉ còn hai đứa mình nương tựa lẫn nhau thôi!”
Ngạc nhiên là Trần Hi không có ý định phản bác lại lời chế nhạo của Lâm
Thiển Y, ngược lại còn ôm cổ cô khóc than. Lâm Thiển Y ngẩn ra, lập tức
kịp phản ứng, sau đó cũng cảm thấy thư thái. Mặc dù có chút không đành
lòng nhưng Lâm Na cũng không phải kiểu người chịu ngồi yên trong phòng
văn thư.
Bộ phận thiết kế cần một người như cô ấy. Có đôi khi tài năng cũng không phải là điểm mấu chốt, mà chính là vẻ ngoài xinh đẹp,
tài ăn nói khéo léo cũng có thể thành công kiếm được khách hàng quan
trọng. Cho dù về mảng thiết kế Lâm Na cũng không hẳn là tài giỏi, nhưng
Lâm Thiển Y tin tưởng với thủ đoạn của cô ấy, tìm một chỗ đứng trong bộ
phận thiết kế không phải không có khả năng.
Sáng sớm, Lâm Thiển Y liền sửa sang lại tài liệu trong tay, còn đừng nói cả ngày nhìn chằm
chằm vào máy tính cũng là việc khiến người ta rầu rĩ.
Hơn chín giờ, Trưởng phòng bụng phệ tới gõ cửa phòng cô.
Lâm Thiển Y hô một tiếng, “Mời vào!”
“Lâm Thiển Y, báo giá tuần trước đã chỉnh sửa tốt chưa?”
“Dạ, đã chỉnh sửa rồi ạ!”
Lâm Thiển Y hết hồn, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, âm thầm nuốt nước bọt. May mắn là cô đã sửa lại tài liệu, nếu không trưởng phòng lại mặt nặng
mày nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT