Lúc Hạ Minh Duệ dẫn Ôn Hinh trở về nhà họ Hạ đã gần tới giờ cơm tối, trong phòng khách không khí có chút nặng nề.
Ôn Uyển Thiến ngồi ở trên sofa đối diện chính mình, khi thấy Ôn Hinh vào
thì lập tức ra đón, bộ dáng cẩn thận kia thật giống như Ôn Hinh là bảo
vật quốc gia vậy.
Hạ Minh Duệ không để ý đến Ôn Uyển Thiến, đi về trước vài bước, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Hạ Tử Ngang
đang ngồi trên sofa.
"Ba!"
Hạ Minh Duệ ôn hoà gọi một tiếng.
"Hừ, nhìn chuyện tốt mà con làm kìa! Sau này con định làm như thế nào?"
Hạ Minh Duệ nhất thời không rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Tử Ngang, có chút nghi hoặc.
"Ba nói con định làm thế nào? Ôn Hinh đã có đứa bé của con, con chẳng lẽ cứ như vậy không quan tâm? Có phải con nên cho Ôn Hinh một chút công đạo
không hả?"
Hạ Tử Ngang nhấn mạnh hừ một tiếng, đứa con trai này lúc nào cũng khiến cho ông phải quan tâm hết.
Nghe được Hạ Tử Ngang nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh ửng đỏ, cô khó xử vụng trộm liếc nhìn Hạ Minh Duệ, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Ba, đây là chuyện của tụi con, việc này ba không cần quan tâm. Để tụi con tự xử lý!"
Hạ Minh Duệ cắt ngang lời cha mình, âm thầm liếc Ôn Hinh đang cúi đầu, lạnh lùng nói.
"Minh Duệ à, con tính toán xử lý thế nào? Có thể nói cho chúng ta nghe một
chút không? Chúng ta mới làm tốt công tác chuẩn bị được. Dù sao cô nhóc
Ôn Hinh này cũng mang trong người đứa bé của nhà họ Hạ, con chung quy
không thể để cho nó một mình chống đỡ với cái bụng càng ngày càng lớn
chứ?"
Ôn Uyển Thiến thấy Hạ Minh Duệ dường như muốn bỏ đi, vội
vàng lên tiếng cắt ngang. Chuyện này bà cũng không thể cứ để như vậy rồi thôi, trước mắt Ôn Hinh chính là cọng rơm cứu mạng của bà.
"Các
con khi nào thì kết hôn? Ba muốn bồng cháu nội sớm một chút, Ôn Hinh đã
mang thai, như vậy con không cần phải do dự lưu lại người phụ nữ Lâm
Thiển Y kia nữa rồi. Mau chóng cho nó ít tiền rồi đuổi đi cho xong
việc."
Hạ Tử Ngang không chút khách khí nói ra ý kiến của mình, chỉ chờ Hạ Minh Duệ ngoan ngoãn tiếp nhận.
"Ba, hiện tại con không muốn kết hôn, hơn nữa thời gian còn nhiều ba nên
quan tâm đứa con thứ hai của mình thì hơn, muốn ôm cháu nội ư? Bảo đứa
con trai thứ hai của ba cố gắng đi!"
Hạ Minh Duệ nói xong cũng không quay đầu lại lên lầu.
"Anh Duệ!"
Hai mắt Ôn Hinh rưng rưng, tiêu điều lạnh lẽo nhìn thẳng vào bóng lưng Hạ Minh Duệ.
Anh Duệ! Sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Có thể đối xử với Ôn Hinh như vậy? Ôn Hinh đã mang thai con của anh mà!
Ôn Hinh càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, nước mắt rốt cuộc không khống chế được mà chảy xuống.
Vì sao? Rốt cuộc là tại vì sao? Anh Duệ yêu cô, thương cô trước kia đi nơi nào rồi hả?
Là vì Lâm Thiển Y sao?
"Con đứng lại đó cho ba!"
Hạ Minh Duệ không biết điều khiến cho Hạ Tử Ngang vô cùng tức giận, vì thế ông đập mạnh vào mặt bàn trước mặt, tức giận đứng lên, gầm lên giận dữ
phía sau lưng Hạ Minh Duệ.
"Sao nữa?"
Hạ Minh Duệ cũng không quay đầu, nhàn nhạt lên tiếng.
"Con nhất định phải kết hôn cùng Ôn Hinh, chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng nữa!"
Thân hình Hạ Minh Duệ sững lại một chút, có chút phức tạp. Anh muốn kết hôn
với Ôn Hinh sao? Nhưng vì sao trong đầu lại xuất hiện bóng dáng của
người phụ nữ Lâm Thiển Y kia?
Hạ Minh Duệ nhấc chân muốn đi, lại bị một bóng dáng lao tới như cơn gió ôm chặt lấy eo anh.
"Anh Duệ, có phải anh chán ghét Ôn Hinh rồi không?"
Thân hình Hạ Minh Duệ cứng đờ, sau đó mới phản ứng lại.
"Không phải!"
"Không phải chán ghét cũng không thích Ôn Hinh, đúng không?"
Nước mắt Ôn Hinh tí tách rơi xuống, Hạ Minh Duệ cảm thấy phía sau lưng mình
ướt một mảng lớn, cảm giác ấm nóng như vậy khiến anh rối bời.
"Không phải!"
Hạ Minh Duệ xoay người lại, chân đang đặt trên cầu thang bước xuống. Anh thương tiếc lau khô nước mắt trên mặt cho Ôn Hinh.
"Đừng khóc! Khóc nữa sẽ thành mèo con, sẽ không đẹp!"
"Xinh đẹp thì có ích gì? Dù sao trong mắt anh Duệ đã không có bóng hình Ôn Hinh!"
"Làm sao có thể chứ? Vị trí của em trong lòng anh không ai có thể thay thế được!"
Hạ Minh Duệ ôn nhu nói xong, thần sắc ôn hoà như vậy khiến cho Ôn Hinh cảm thấy bọn họ tựa hồ như quay về những ngày trước kia.
Nếu không phải vừa rồi Hạ Minh Duệ cự tuyệt cô rõ ràng!
"Không, anh Duệ, trong lòng anh ngoại trừ Ôn Hinh ra còn có bóng dáng người phụ nữ khác đúng không? Anh yêu cô ấy nhiều hơn Ôn Hinh. Ôn Hinh đã không
còn là người duy nhất trong lòng anh Duệ rồi!"
Trong con ngươi
trong suốt của Ôn Hinh bao phủ một tầng sương mù, ngơ ngẩn nhìn khuôn
mặt tuấn tú như được điêu khắc của Hạ Minh Duệ. Cô gần như tham luyến sờ lên mặt anh.
"Nhưng mà anh Duệ không biết, trong lòng Ôn Hinh vị trí của anh Duệ không ai thay thế được. Ôn Hinh vẫn yêu anh Duệ. Ôn
Hinh thậm chí vì anh Duệ tự nguyện chết đi. Nhưng mà hiện tại anh Duệ đã không cần Ôn Hinh nữa!"
Ôn Hinh từ từ nói xong, nước mắt không ngừng rơi.
"Ôn Hinh, làm sao có thể? Anh vĩnh viễn vẫn là anh Duệ thương em, yêu em."
Hạ Minh Duệ đưa bàn tay thon dài ấm áp của mình lên cầm bàn tay Ôn Hinh đang để trên mặt anh an ủi.
Tay cô lại nhỏ như vậy, mềm mại giống như bông vải, khiến cho đoạn trí nhớ bị lấp bụi kia của anh dần dần sống lại.
"Thật sự sao?"
Ôn Hinh ngước đôi mắt nước mắt lưng tròng, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu của Hạ Minh Duệ, bên trong một mảnh tối đen, nồng đậm khiến cho người
ta nhìn không rõ lắm.
"Thật sự, anh Duệ có khi nào gạt em!"
"Ừ, em tin anh Duệ, chỉ cần anh Duệ tốt với em, em cũng không cầu anh Duệ
kết hôn với em, chỉ cần ba người chúng ta ở chung một chỗ, Ôn Hinh liền
thoả mãn rồi."
Ôn Hinh cúi mắt xuống, lần mò bụng bằng phẳng của
chính mình, đàn ông mà, rất nhiều người cũng không muốn kết hôn quá sớm, cô có thể đợi.
Cô sẽ cho anh Duệ biết Ôn Hinh cô mới là người xứng đôi với anh.
Còn về Lâm Thiển Y, cái loại phụ nữ bỉ ổi này cũng chỉ có thể thích hợp làm tình nhân mà thôi.
"Em đó!"
Hạ Minh Duệ sủng nịch ôm eo Ôn Hinh, thật giống như trước kia vậy.
"Thế nào, bụng còn khó chịu không? Sắc mặt sao vẫn kém như vậy?"
"Uhm, có chút không thoải mái, có điều không sao, chỉ cần có anh Duệ ở bên cạnh Ôn Hinh, Ôn Hinh không sợ gì hết!"