Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "..."

Tâm tình Lâm Thiển Y thật sự không tốt, cho nên mặc kệ lúc sau Biệt Thái Phóng Tứ nói gì, cô cũng chẳng thèm để ý tới anh.

Trong lòng cô bây giờ đang ngập lửa, đốt cô đến khó chịu, chỉ muốn tìm một nơi để phát tiết một phen.

Cho nên cô cũng không làm nhiệm vụ trong game, thấy người không vừa mắt liền hạ thủ, không nương tay chút nào.

Thế cho nên Hạ Mạt Thanh Thanh đã bị cô làm thịt rất nhiều lần, rốt cuộc Hạ Mạt Thanh Thanh cũng bị Lâm Thiển Y đánh tới phát cáu. Hai người đánh nhau tại chỗ, có thể nói là trời long đất lở, lửa giận bừng bừng.

Mặc kệ là người nào bị đối phương giết chết, lập tức bơm máu sống lại tại chỗ, tiếp tục chém giết. Những người xung quanh nhìn thấy có thể gọi là quần chúng kích động!

Bởi vì nhân vật của Lâm Thiển Y đã từ nam biến thành nữ, cho nên những người xung quanh xì xào bàn tán không ngừng.

"Này hai con đó không phải là điên rồi chứ?"

"Ai biết được?"

"Chắc là có hận thù sâu nặng lắm đây!"

"Máu tươi bắn tung toé, chúng ta tránh xa một chút, bắn vào người chả tốt đẹp gì!"

"Này này, hai người đó không phải là vợ của Tuyền Thuỷ Đinh Đông và Biệt Thái Phóng Tứ trên bảng xếp hạng sao? Sao lại chém giết ở đây vậy?”

Người xung quanh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Cậu hỏi tôi sao tôi biết được?"

Hai người phụ nữ ở bên trong không để ý chút nào tới những khán giả xung quanh, thẳng tay chém giết không ngừng. Hai người không ai phục ai, không thể không đánh cho tới cùng.

Không lâu lắm sau đó, bên người Hạ Mạt Thanh Thanh tụ tập không ít người, hiển nhiên đều là đồng môn trong tông phái.

"Thanh Thanh, con nhỏ này là ai? Một mình cô đánh không vui, tôi cũng tới cho náo nhiệt đây!"

"Chúng ta cứ cùng tiến lên đi!"

Một người trong tông phái Hạ Mạt Thanh Thanh phụ hoạ nói.

Hạ Mạt Thanh Thanh không để ý tới bọn họ, đó là bởi vì cô đang bận chém giết với Lâm Thiển Y, không có thời gian để ý tới bọn họ. Chẳng bao lâu, tình thế nháy mắt thay đổi. Ngay từ đầu Lâm Thiển Y còn có thể áp chế được Hạ Mạt Thanh Thanh nhưng mà người vây đánh càng ngày càng nhiều.

Lâm Thiển Y một mình phải đối phó với kẻ thù tứ phía, phần lớn thời gian đều nằm chết trên đất, bởi vì gần như cô vừa đứng lên liền bị giết ngay lập tức.

Mặc dù vậy cô vẫn không biết chán, chết rồi lại hồi sinh, hồi sinh xong lại chết!

Cứ thế!

Tề Diệu ở một bên làm khán giả, Lâm Thiển Y ở một bên gầm lên với anh.

"Anh chơi của anh, không cần phải xen vào chuyện của em!"

Tề Diệu thâm sâu nhìn cô một cái, ở bên cạnh quan sát trận chiến, thuận tiện ngồi làm chút nhiệm vụ.

Phụ nữ mà! Thật sự là không thể nói lý! Anh có lòng tốt muốn giúp đỡ lại bị một ánh mắt của Lâm Thiển Y ngăn lại.

Một lúc sau, người vây xem nơi này càng ngày càng nhiều.

Biệt Thái Phóng Tứ cưỡi một linh vật vô song, phía sau lưng nhô lên một đôi cánh vĩ đại của thiên sứ, toàn thân bao phủ bởi ánh sáng 7 màu chói mắt, giống như thiên thần từ trên trời bay xuống vậy.

Tuấn mỹ! Rét lạnh! Trang nghiêm! Thần thánh không thể xâm phạm!

Anh vừa tới, người chung quanh nhao nhao nhường đường cho anh. Nói nhảm, ai lại dám trêu trọc đại tôn thần này chứ. Nhìn xem chiến lực nhà người ta đều gấp đôi mấy người thấp bé bọn họ. Cho dù là người đứng hàng thứ 2 thì cũng kém gần năm vạn sức chiến đấu nếu so với người đứng nhất Biệt Thái Phóng Tứ này. Mà trang bị của Biệt Thái Phóng Tứ lại còn mạnh như vậy, bình thường đánh nhau với mấy người trên bảng xếp hạng cũng không có chút vấn đề gì.

Cơ hồ là trong nháy mắt anh đã thuận lợi tới bên người Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy.

Cửa sổ chat!

Biệt Thái Phóng Tứ: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt ư?"

Lâm Thiển Y bò lên khỏi mặt đất, nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn mỹ mặc chiến giáp màu hoàng kim đang đứng sóng vai cùng một chỗ với mình, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Biệt Thái Phóng Tứ: "Bọn họ muốn lấy đông hiếp yếu?"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Ừ!"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Được, hai vợ chồng chúng ta hôm nay kề vai chiến đấu. Hai người đấu với cả tông phái bọn họ!"

Mặc dù ngăn cách bởi màn hình máy tính, Lâm Thiển Y vẫn cảm giác có một loại nhiệt huyết sôi trào.

Nhiều người thì thế nào? Bà đây nhìn mấy người ngứa mắt, chém thôi.

Lúc này cô không có cự tuyệt, không nói hai lời lập tức vọt vào trong đám người.

Không thể không thừa nhận, đại thần đúng là đại thần. Ít nhất bọn họ tổ đội 2 người, tăng thêm sự hỗ trợ, thương tổn giảm phân nửa, sinh mệnh lại tăng gấp đôi.

Hai người giống như mãnh hổ bổ nhào vào bầy sói, không ngừng xông lên chém giết.

Vốn dĩ đám người giúp đỡ Hạ Mạt Thanh Thanh chiến lực không cao, trên cơ bản không có trên bảng xếp hạng nhân vật, nhưng mà từ khi Biệt Thái Phóng Tứ xuất hiện, cao thủ trong tông phái Hạ Mạt Thanh Thanh xuất hiện càng nhiều.

"À, thiên hạ đệ nhất, khi dễ mấy người thấp bé trong tông phái chúng ta ư. Thật sự là lâu ngày mới biết rõ mặt!”

Hạ Minh Duệ hờ hững với những người châm biếm giễu cợt, chỉ bình tĩnh mà khá có khí phách nói một câu.

"Ít nói nhảm đi, thấy không vừa mắt thì tiến lên! Trước hết đánh cho ông đây không ngóc đầu lên được rồi hãy nói tiếp!"

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng.

Một câu của Biệt Thái Phóng Tứ khơi dậy tia lửa giận của những cao thủ ở đây, vì thế họ đồng loạt xông lên!

Cái gì gọi là một người đấu nhiều người chứ? Cho dù là nhân vật lợi hại cỡ nào bị vây đánh bởi rất nhiều cao thủ trong một tông phái cũng không chịu nổi.

Mặc dù bị nhiều người vây đánh như vậy, hai vợ chồng Biệt Thái Phóng Tứ cùng Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy cũng là sau khi chết lập tức bơm máu hồi sinh tại chỗ.

Đám người vây xem ở xa chỉ thấy được trận đấu ở giữa sân, các loại ánh sáng chiêu thức loé ra, các loại hào quang bay lượn, không ngừng có người nằm xuống, cũng có những người từ mặt đất đứng lên.

Cuộc chiến giằng co không biết bao lâu, mãi đến khi trong khu vực tranh đấu, người nằm xuống càng ngày càng nhiều, mà người đứng lên càng ngày càng ít.

Ngồi ở trước máy tính, ngón tay Lâm Thiển Y bay múa lung tung. Ở bàn bên cạnh, ly nước Tề Diệu chuẩn bị cho cô đã sớm thấy đáy. Thấy vậy Tề Diệu quan tâm vì cô rót thêm một ly nữa.

Sau cùng, Lâm Thiển Y sử dụng tinh lực quá nhiều, vô cùng mệt mỏi.

Bây giờ cô nằm trên mặt đất không đứng lên nữa, một mình thở hổn hển.

Lúc này, cửa sổ chat, Biệt Thái Phóng Tứ gửi đến một tin nhắn.

"Thế nào? Tâm tình có tốt hơn chút nào không?"

Lâm Thiển Y trợn trắng mắt, ở trên bàn phím 'lạch tạch' gõ chữ.

"Anh làm sao biết tâm tình tôi không tốt?"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Tâm tình tốt có thể giống người điên chém giết loạn xạ sao? Có điều anh cũng không ghét bỏ em đâu!"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Cút xéo! Không mở miệng cũng không ai nói anh câm đâu!"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Oan uổng quá, chỉ đơn giản là muốn quan tâm em thôi!"

Sau đó Hạ Minh Duệ gửi qua một icon uỷ khuất.

Lúc này Lâm Thiển Y không có trả lời anh. Qua một lúc lâu sau, vẫn là Biệt Thái Phóng Tứ gửi tin nhắn đến.

"Vợ, có phải có người khi dễ em không? Nói cho anh biết, anh trút giận giúp em!"

Bên này Lâm Thiển Y có chút buồn cười, bọn họ lại không quen biết nhau, sao anh có thể trút giận giúp cô chứ?

Nhưng mà ngẫm lại lại thấy thoải mái, trải qua một phen chém giết vừa rồi, trong lòng cuối cùng cũng đỡ hơn chút. Dù sao bọn họ không quen biết nhau, cho dù nói một chút chuyện không nên nói cũng không hề gì.

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Đúng vậy, tâm tình thật tệ, có loại kích động muốn giết người!"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Thế nào? Nói nghe một chút xem, có lẽ anh có thể giúp em giải quyết!"

Lâm Thiển Y bật cười.

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Anh đã từng yêu ai chưa?"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Sao lại hỏi vậy? Chẳng lẽ em có người trong lòng? Hay là thất tình rồi hả?"

Mắt phượng hẹp dài của Hạ Minh Duệ gắt gao nhìn chằm chằm máy tính, sắc mặt đen tuyền, lạnh như băng, môi mỏng mím chặt hết sức căng thẳng.

Cô yêu người nào rồi hả? Chẳng lẽ vẫn nhớ mãi không quên người bạn trai cũ?

Nghĩ vậy, bàn tay nắm chuột của Hạ Minh Duệ siết chặt, mãi đến khi vang lên một tiếng động, anh mới cau mày phục hồi lại tinh thần, nhấc chuột ra khỏi lòng bàn tay mình nhìn nhìn. Không tệ, vẫn có thể dùng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play