Không chỉ thế, Hạ Trí Vũ người đàn ông này là của cô, Lâm Thiển Y nghĩ
cũng đừng nghĩ. Còn về Hạ Minh Duệ? Anh cũng chỉ có thể là của Ôn Hinh,
cùng Lâm Thiển Y một chút xíu quan hệ cũng không có. Cô làm sao có thể
cho phép giữ lại một người phụ nữ đã biết về quá khứ của mình lại còn có ý đồ quyến rũ chồng mình ở bên cạnh chứ?
Cô muốn dọn sạch toàn bộ uy hiếp, để cô an toàn làm vợ Tổng giám đốc, an ổn với cuộc sống gia đình.
Lâm Thiển Y hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, sợi tóc hỗn độn, quần áo cũng
nhăn nhúm. Cô thừa dịp không ai một mình đi vào nhà vệ sinh, chỉnh sửa
lại đầu tóc quần áo.
Chỉ là trên khuôn mặt kia dễ dàng trông thấy dấu ấn bàn tay rõ ràng.
Lâm Thiển Y rửa mặt, xoa xoa hai mắt có chút sưng đỏ, chà chà miệng mình.
Gần đây thật là xui đủ thứ, nửa đời trước cũng chưa bị đánh nhiều tới
như vậy, hiện tại thật nực cười, ở cùng Hạ Minh Duệ không bao lâu, trái
lại ăn không ít bàn tay.
Hạ Minh Duệ quả thực là một tai hoạ mà.
Sau khi Lâm Thiển Y chỉnh đốn lại mình, nghiêng ngả lảo đảo đi ra, tinh
thần cũng không được tốt lắm. Trên thực tế gặp phải loại chuyện này
khiến cho cô có phần không biết phải làm sao, quan trọng hơn là người
này lại còn là anh trai Hạ Minh Duệ, thật sự là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cô muốn tránh cũng tránh không được, đã vậy bây giờ cô còn là
thư ký cho Hạ Trí Vũ.
Lâm Thiển Y vô thức đi về phía trước, cô cũng không biết hiện tại nên chạy đi đâu, nên làm cái gì bây giờ?
Chỉ là cô lại vô thức đi về phía văn phòng Hạ Minh Duệ.
Khi cô ý thức được điều này, người đã đến trước cửa phòng Hạ Minh Duệ. Cô
vốn muốn trực tiếp xoay người rời đi, loại thời điểm này cô đến tìm anh
làm gì chứ?
Bản thân chưa đủ xấu hổ sao? Trong tiềm thức cô cũng không muốn để cho Hạ Minh Duệ nhìn thấy bộ dáng sa sút hiện giờ của mình.
"Anh Duệ.... Buổi trưa anh dẫn em đi dạo phố có được không? Em thích một bộ quần áo, anh đến nhìn xem em mặc có được hay không?"
Bước chân rời đi của Lâm Thiển Y dừng lại, bởi vì cửa phòng Hạ Minh Duệ cũng không đóng kỹ, mà lộ ra một khe nhỏ, ma xui quỷ khiến Lâm Thiển Y lại
khom người nhìn qua khe cửa.
Nơi đó, Hạ Minh Duệ đang ngồi trước
bàn làm việc của mình, nghiêng người. Trên đùi anh, Ôn Hinh ngồi ở đó ôm cổ anh, trên mặt treo một nụ cười ngọt ngào, làm nũng lắc lư vài cái.
"Em đó, mình thích thì mua là được rồi!"
Hạ Minh Duệ cúi đầu, Lâm Thiển Y không thấy rõ biểu tình trên mặt anh
nhưng mà nghe giọng nói anh liền biết, vẻ mặt Hạ Minh Duệ giờ phút này
nhất định là vô cùng dịu dàng, bởi vì anh chưa từng nói với mình như
vậy, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy chua xót.
Liên tưởng tới cảnh ngộ của mình, Lâm Thiển Y tự giễu cười, cười cười nước mắt liền chảy ra.
Cô không khỏi lau nước mắt trên mặt, khi nào thì cô đã trở nên quái đản như vậy? Động một tí liền chảy nước mắt? Hay lắm sao?
Cô đây là bị gì vậy chứ? Trước kia cho dù trời có sập xuống, cô cũng chỉ
cắn chặt răng vượt qua, nhưng mà cô vì sao lại muốn khóc? Còn có trong
lòng cô thật là khó chịu, thật khổ sở.
"Em không đi, chỉ muốn anh đi với em thôi!"
Thấy Hạ Minh Duệ không đồng ý, Ôn Hinh chu miệng nhỏ lên, không chịu làm nũng.
Hạ Minh Duệ bị cô lắc đến hoa mắt chóng mặt, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Được rồi, đừng lắc nữa!"
"Có phải anh hết thương Ôn Hinh rồi không? Anh Duệ yêu thương Ôn Hinh trước kia đi đâu rồi hả?"
Nói xong đôi mắt to ngây thơ của Ôn Hinh liền tích tụ đầy nước, coi như Hạ
Minh Duệ nếu không đồng ý, nước mắt kia lập tức sẽ rơi xuống.
"Em cô nhóc này, anh có nói là không đi sao?”
Nhìn nước mắt trong hốc mắt Ôn Hinh, trong mắt Hạ Minh Duệ hiện lên sự bất
đắc dĩ, đồng thời cũng có đau lòng. Khi Hạ Minh Duệ vừa dịu dàng nói
xong, nước mắt trong mắt Ôn Hinh uỷ khuất chảy xuống.
Một tay Hạ Minh Duệ ôm vòng eo mãnh khảnh của Ôn Hinh, bàn tay còn lại thật cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt cô.
Làn da Ôn Hinh nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng, tinh xảo giống như một con búp
bê bằng sứ làm cho người ta không dám dùng lực, chỉ chẹ nhàng lau qua.
Động tác cẩn thận của Hạ Minh Duệ khiến cho trong lòng Ôn Hinh ấm áp, cô vô
thức chuyển động đôi mắt to trong suốt, liếc xéo góc áo đứng ngoài cửa
kia, khoé miệng gợi lên ý cười sâu xa.
Động tác lau nước mắt cho
Ôn Hinh của Hạ Minh Duệ chợt cứng đờ, là vì Ôn Hinh cư nhiên từ tư thế
ôm cổ chuyển sang ôm eo anh, đồng thời khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước
mắt vừa thấy đã thương kia gắt gao dán trước ngực anh.
Một bàn
tay của Hạ Minh Duệ liền như vậy dừng ở giữa không trung, thật lâu sau
mới chậm rãi vỗ nhẹ bả vai Ôn Hinh, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Lâm Thiển Y
đứng ở ngoài cửa, chân cứng ngắc, cô cứ như vậy ngơ ngác nhìn hai người
kia thắm thiết ôm nhau, một màn kia làm đau đớn mắt cô. Người đàn ông
cao lớn anh tuấn, dịu dàng đa tình, người phụ nữ xinh đẹp, xinh xắn lanh lợi, bọn họ hai người ở chung một chỗ lại xứng đôi như thế, còn cô? Bất quá chỉ là loại tôm tép nhãi nhép tuỳ thời đều có thể bị vứt bỏ.
Cô cũng không chỉ một lần hỏi mình, yêu ai không yêu, lại cứ là Hạ Minh Duệ.
Lâm Thiển Y thu hồi tầm mắt, cả người như người mất hồn, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.
Sáng sớm trời vẫn còn quang đãng, không biết thế nào đột nhiên liền kéo mây
đen dầy đặc. Lâm Thiển Y đứng ở cửa, nhìn xe cộ qua lại như nước, lại
không biết chính mình nên đi về đâu.
Lần đầu tiên cô có cảm giác
phải lập tức chạy khỏi nơi này, cô không muốn lại trở về làm thư ký cho
Hạ Trí Vũ, cũng không muốn tới chỗ Hạ Minh Duệ.
Cô chỉ muốn tìm
một nơi không ai quen biết, an toàn tìm một công việc, trải qua cuộc
sống an ổn bình thường, nhưng mà tại sao lại khó đến như vậy?
Trong lúc vô thức, nước mắt một lần nữa làm nhòe hai mắt, Lâm Thiển Y thật muốn phỉ nhổ bản thân mình lúc này.
Cô nâng tay lên lau lung tung trên mặt, sau đó liền hoà vào dòng người.
Hiện giờ cô chỉ muốn yên lặng một chút, hoặc cứ đơn giản lang thang trên đường cũng được.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Lâm Thiển Y đi được nửa đường thì vừa vặn gặp phải Tề Diệu đang lái xe ra
ngoài ăn cơm, mãi đến khi tiếng kèn xe vang lên hồi lâu cô mới hồi phục
lại tinh thần.
Lâm Thiển Y sững sờ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tề Diệu trong xe, sau đó Tề Diệu nghiêng đầu nói "Lên xe đi!"
Lâm Thiển Y vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà lại không biết chính mình nên đi nơi nào, đành phải thất thần lên xe.
Lâm Thiển Y lên xe xong một câu cũng không nói, về phần dấu bàn tay trên
mặt cô, Tề Diệu đã sớm chú ý tới, nhưng mà bây giờ anh cũng không tiện
mở miệng hỏi.
Có lẽ là biểu hiện cô đơn trên mặt cô lây nhiễm anh, Tề Diệu chỉ nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi một câu.
"Ăn cơm chưa?"
Lâm Thiển Y lắc đầu.
"Vậy muốn ăn gì, anh chở em đi!"
Lâm Thiển Y lại một lần nữa lắc đầu, Tề Diệu thở dài.
Sau một lúc lâu Lâm Thiển Y từ từ mở miệng. "Diệu, em không muốn đi đâu cả, nếu chiều anh không có việc gì, vậy chở em về nhà anh đi. Em mệt rồi,
muốn ngủ một lát!"
"Được!"
Tề Diệu thâm sâu nhìn cô một
cái, không có lên tiếng, chỉ là trước khi về nhà anh cố ý ghé siêu thị
mua bia, còn có một chút đồ ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT