Ôn Hinh trở về phòng mình, ước chừng đứng ở trước cửa sổ một giờ, ánh mắt
to trong suốt ngây thơ, vẻ mặt không ngừng biến đổi, cũng không biết cô
đang suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau đó, cô mới đi tắm, đắp mặt nạ, ngoan
ngoãn lên giường ngủ bù.
Hạ Minh Duệ rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ
liền đi thẳng tới công ty một chuyến. Trên thực tế việc làm này của anh
là dư thừa, bởi vì chuyện trong công ty đều đã có cấp dưới đảm đương,
nào có người dám phiền toái cậu chủ tính tình thất thường này chứ.
Sau đó anh lái xe tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, buổi sáng, Lâm Thiển Y đã tỉnh lại.
Khi cô mê mang mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, trí nhớ trong khoảng thời gian ngắn có chút hỗn loạn.
Ưm.
Đầu đau quá, giống như cả đầu bị búa bổ ra, Lâm Thiển Y khó khăn cử động, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mãi cho tới khi trước mắt cô một lần nữa trở nên rõ ràng, cô mới mơ hồ nhớ
lại, hình như cô té xỉu. Trước khi té xỉu, cô gặp Ôn Hinh, có vẻ như là
Ôn Hinh đẩy cô ngã nha, vậy về sau thì thế nào?
Ánh mắt Lâm Thiển Y dao động, vách tường màu trắng, thiết bị đơn giản, nơi này hẳn là bệnh viện rồi.
"Cô rốt cuộc cũng tỉnh!"
Giọng nói này có phần quen tai thì phải? Là ai? Cô cử động cổ cứng ngắc, khi thấy rõ người trước mắt, ánh mắt chợt nghi hoặc.
"Lộ Phi? Sao anh ở đây? Có chuyện gì ư?"
Lâm Thiển Y cử động ý muốn ngồi dậy.
"A, đừng!"
Nhìn thấy hành động của Lâm Thiển Y, Lộ Phi hoảng sợ. Bà cô này có thể an phận một chút không nhỉ?
Lộ Phi khẩn trương đứng dậy, đè lại thân thể đang lộn xộn của Lâm Thiển Y.
"Tôi nói này người đẹp, hiện tại đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn mà nằm đi!"
Lâm Thiển Y bị Lộ Phi nhấn một cái như vậy, một lần nữa nằm xuống. Sao lại
thế này, chỉ mới vừa rồi thôi cô liền cảm thấy trước mắt biến thành màu
đen, choáng váng chóng mặt.
Ai! Thật đau!
Đầu của cô bị sao vậy?
Cô bất giác đưa tay ra ấn ấn chỗ đau phía đằng sau gáy.
"Tại sao tôi lại ở bệnh viện?"
Lâm Thiển Y nghi hoặc nhìn về phía Lộ Phi, trong mắt tràn đầy khó hiểu,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh không có một tia huyết sắc, làm cho người
ta nhìn mà đau lòng.
"Tôi làm sao mà biết được!"
Lộ Phi trợn trừng mắt, anh thật sự buồn ngủ quá.
"Hạ Minh Duệ bảo tôi tới!"
"Hạ Minh Duệ?"
Lâm Thiển Y thì thào tự nói, tựa hồ là nhớ tới chuyện tối hôm qua, khuôn
mặt nhỏ nhắn trở nên tái mét. Anh vậy mà lại đối xử với cô như thế.
Dường như không muốn nhớ tới chuyện này, Lâm Thiển Y mệt mỏi nhắm nghiền mắt
lại, trong bụng trống không, có chút đau, có chút khó chịu.
Chân cũng đau, dường như trên người cô không có chỗ nào không đau. Đầu cũng căng lên đau lợi hại, cô đây bị sao vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Nhìn Lâm Thiển Y đột nhiên trở nên im lặng, Lộ Phi hơi lúng túng, sao anh
lại cảm thấy ngay cả một chút sinh khí Lâm Thiển Y cũng không có. So với bây giờ, anh vẫn thích cô gái thích trêu cợt anh trước kia hơn, ít nhất rất có sức sống. Không giống hiện tại nằm ở đây im lặng đến làm người
lo sợ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Ôn Hinh cũng vào bệnh
viện? Phụ nữ mà, thật sự là một đám sinh vật làm cho người ta khó hiểu.
Anh vốn muốn hỏi Lâm Thiển Y một chút, sao cô lại biến bản thân thành bộ
dạng này, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của Lâm Thiển Y rõ ràng là không muốn nhiều lời, lời đến bên miệng bị anh mạnh mẽ nuốt trở vào.
"Có đói bụng không? Tôi đi mua cho cô chút đồ ăn?"
Bác sĩ có nói qua mấy ngày nay Lâm Thiển Y chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, sáng sớm hôm nay vẫn còn đang truyền dịch.
Mắt thấy cũng sắp tới trưa, Lộ Phi cảm thấy ít nhiều cũng phải ăn một chút mới tốt.
Kết quả? Lâm Thiển Y căn bản là không có phản ứng gì tới lời anh nói, mà
lại xoay đầu sang một bên, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Lộ Phi thở dài một hơi, trong lòng nghĩ vẫn nên ra ngoài mua chút gì, vì thế trước khi đi anh dặn dò Lâm Thiển Y.
Tuyệt đối không được lộn xộn, anh sẽ trở lại thật nhanh, cũng không biết Lâm Thiển Y có nghe lọt không nữa.
Vừa đi ra không xa, Lộ Phi lại đụng phải Hạ Minh Duệ. Khuôn mặt tuấn tú của Lộ Phi nhất thời trở nên đau khổ.
"Tôi nói này bạn thân, cậu làm gì vậy hả? Cậu nói xem người đẹp Lâm Thiển Y
người ta đang yên đang lành lại bị cậu chỉnh tới nhập viện. Cậu nếu
không biết quý trọng, còn có rất nhiều người chờ tới lượt để quan tâm
người đẹp nha!
Aizz, nói thật, cậu nếu thực chơi đã rồi, có thể đưa cho tôi, tôi thấy cô bé kia cũng không tệ!"
Lộ Phi đột nhiên kề sát vào Hạ Minh Duệ, đôi mắt mê người chớp chớp, vẻ mặt đầy vẻ chế nhạo.
"Cút!"
Vẻ mặt Hạ Minh Duệ hung dữ, một chữ lạnh buốt từ trong kẽ răng phát ra.
Nếu không phải Lộ Phi trốn nhanh, một cước kia của Hạ Minh Duệ bảo đảm
đạp trúng người anh.
Anh dễ dãi lắm sao?
Thấy sắc mặt âm u của Hạ Minh Duệ, bộ dạng không tốt chút nào, Lộ Phi nghiêm mặt, đi trở
về, hai tay giơ lên đầu như cam đoan bản thân không tới làm loạn nữa. Hạ Minh Duệ lúc này mới lạnh lẽo liếc anh một cái, môi mỏng mím thật chặt, ánh mắt thâm thuý tối đen làm cho người ta đoán không ra giờ phút này
trong lòng anh nghĩ gì.
"Này, tôi nói thật đó, cậu cũng không được phép đánh người nha!"
Lộ Phi thật cẩn thận lại gần Hạ Minh Duệ, sợ anh bất ngờ đánh lén đạp cho một cước, vậy không phải thật oan uổng!
Hạ Minh Duệ lạnh lùng trợn mắt nhìn anh, không có lên tiếng, ngược lại tư
thái tự nhiên đứng ở đó, sự cứng rắn làm cho người ta cảm thấy áp bức
cực kỳ. Trước đây anh không phải bị chinh phục bởi sự chân thành lại có
một chút ngang ngược của người đàn ông này sao?
"Không phải cậu thật sự động lòng với cô bé Lâm Thiển Y kia chứ?"
Nói xong Lộ Phi liền hối hận, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình. Phụ
nữ đối với anh mà nói là nhu cầu bình thường, nhưng mà Hạ Minh Duệ thì?
Ít nhất 3 năm ở phố người Hoa tại Mỹ, anh chưa từng thấy Hạ Minh Duệ đi
tìm phụ nữ. Anh lúc ấy còn nghĩ không lẽ phương diện đàn ông kia của Hạ
Minh Duệ có vấn đề. Tuy nhiên về sau xuất hiện một Cố Hiểu Kha, nhưng mà Hạ Minh Duệ đối với Cố Hiểu Kha yêu thương như em gái, không có chút
hành động nào quá giới hạn.
Anh đã nói mà, một người làm sao có
thể hoàn mỹ như vậy, quả nhiên trời cao cho người ta bề ngoài xuất chúng cùng năng lực xuất sắc, lại ở một phương diện nhất định nào đó bị khiếm khuyết. Liền nói thí dụ như Hạ Minh Duệ.
Thế nhưng sau này làm
sao mà biết Hạ Minh Duệ hoàn toàn là một người đàn ông bình thường?
Chuyện này đối với Lộ Phi mà nói quả thực là một chuyện đầy máu và nước
mắt, cả đời này cũng không muốn nhắc tới chuyện này!
"Cậu cực kỳ rảnh?"
Hạ Minh Duệ cẩn thận nhìn chăm chú Lộ Phi. Đó là ánh mắt gì thế?
Tóm lại Lộ Phi đã không tìm thấy từ thích hợp để hình dung, thế cho nên kết quả cuối cùng Lộ Phi liền quyết định thật nhanh, quyết đoán lui ra sau, cùng Hạ Minh Duệ duy trì khoảng cách an toàn, sau đó khuôn mặt tươi
cười.
"Chuyện này, tôi còn phải đi mua cháo cho Lâm Thiển Y, đi trước nhé, bye bye! Không cần tiễn!"
Anh cơ hồ là lấy tốc độ trăm mét một giờ mà chạy đi mất.
Sau khi Lộ Phi chạy như bay mất hút, Hạ Minh Duệ mới từ từ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT