Từ trước tới giờ, cô chưa từng thấy qua căn biệt thự nào lại xa hoa như
vậy, vì vậy rất đỗi kinh ngạc, trong lòng lại càng xác định phải gả cho
Hạ Trí Vũ. Lúc này nhìn thấy Ôn Hinh lại càng cao hứng hơn.
Vốn
Ôn Hinh đang hoảng hốt lại bị Hoa Tiểu Mạn đột ngột la to làm kinh sợ,
mà cô cũng vừa đúng đi tới đầu cầu thang, vừa thất thần, cả người liền
từ trên cầu thang lăn xuống.
"Ôn Hinh!"
Hoa Tiểu Mạn nhìn
thấy Ôn Hinh đột nhiên từ trên cầu thang té xuống bị doạ cho sợ hãi,
không khỏi chạy vọt tới. Khi cô tới nơi, Ôn Hinh cũng vừa lăn xuống đất.
"Ôn Hinh, em sao rồi?"
Hoa Tiểu Mạn ôm lấy Ôn Hinh, thất kinh la to. Một bàn tay đồng thời vỗ má Ôn Hinh, hy vọng cô tỉnh lại.
Có lẽ là biện pháp của Hoa Tiểu Mạn có hiệu quả, Ôn Hinh vốn đang hôn mê từ từ mở mắt ra.
"Ôn Hinh, sao lại thế này?"
Hoa Tiểu Mạn nhìn thoáng lên trên lầu, cái gì cũng không thấy, trong lòng
không khỏi nghi hoặc, Ôn Hinh làm sao có thể té từ trên cầu thang xuống
chứ? Chẳng lẽ do bất cẩn?
Ôn Hinh mở đôi mắt to mông lung, khi thấy Hoa Tiểu Mạn ôm chính mình, khoé môi giật giật chậm rãi phun ra 3 chữ.
"Lâm Thiển Y..."
Cô còn muốn nói chút gì đó, nhưng mà cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau, đầu cũng hỗn loạn, không còn chút sức lực. Kế đó đầu nghiêng sang một
bên, ngất xỉu.
"Ôn Hinh? Mau tỉnh, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Thiển Y?
Hoa Tiểu Mạn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên lầu, đâu còn thấy bóng dáng Lâm
Thiển Y. Cô đã nói mà, Ôn Hinh làm sao có thể bất cẩn té từ trên lầu
xuống như vậy, nhất định là do Lâm Thiển Y đẩy. Thật là tức mà, tình
huống vừa rồi cô không tận mắt chứng kiến, nếu không cô sẽ ngăn cản mọi
chuyện, Ôn Hinh cũng sẽ không té từ cầu thang xuống.
Thế nhưng,
vừa rồi chỗ đứng của Hoa Tiểu Mạn là một góc khuất, từ vị trí kia của cô không nhìn rõ chuyện trên lầu, cho nên trước khi Ôn Hinh hôn mê nói ra
một cái tên, lại vô tình khiến cho Hoa Tiểu Mạn vốn luôn luôn chán ghét
Lâm Thiển Y suy diễn ra cái tình huống kia.
Vào lúc này, Hạ Trí
Vũ, Ôn Uyển Thiến, còn có Hạ Tử Ngang nghe được động tĩnh đều chạy tới.
Khi thấy Ôn Hinh toàn thân chật vật không thôi, trán bị đụng bể, đang
hôn mê trong lòng Hoa Tiểu Mạn, Ôn Uyển Thiến là người đầu tiên chạy
đến.
Bà từ trong lòng Hoa Tiểu Mạn tiếp nhận Ôn Hinh, đau lòng rơi nước mắt.
"Chuyện này là thế nào? Ai có thể nói cho tôi biết không?"
Ôn Uyển Thiến ôm Ôn Hinh khóc một trận, lúc này mới xoay đầu sang nhìn Hoa Tiểu Mạn. Hoa Tiểu Mạn bất ngờ không chuẩn bị bị Ôn Uyển Thiến đẩy sang một bên, vẫn chưa phản ứng kịp.
Tới khi cô lờ mờ phản ứng kịp, đối mặt lại là một Ôn Uyển Thiến mặt mang theo nước mắt nhưng tầm mắt lại sắc bén vài phần.
Cô vẫn cho rằng Ôn Uyển Thiến là một người phụ nữ dịu dàng như nước, đoan
trang rộng lượng, lần đầu nhìn thấy ánh mắt như vậy, Hoa Tiểu Mạn ngẩn
ra, theo bản năng mở miệng nói.
"Là Lâm Thiển Y đẩy Ôn Hinh!"
"Lại là người phụ nữ kia! Ba nó à, tôi không thể tiếp tục tha thứ cho người phụ nữ này được, tôi muốn đuổi cô ta ra ngoài!"
Hạ Tử Ngang ở một bên trầm mặc, mày nhíu lại thật sâu, mím môi không có hé răng.
"Mẹ, chuyện này đợi Duệ về rồi tính sau, việc cấp bách vẫn là mau đưa Ôn Hinh tới bệnh viện."
Hạ Trí Vũ vừa tính tiến lên ôm lấy Ôn Hinh thì Hạ Minh Duệ đã trở về.
Giọng nói lạnh lùng trong lúc mọi người đang vây quanh một người bỗng dưng im bặt.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Không đợi Hạ Minh Duệ tới gần, Ôn Uyển Thiến đã hừ một tiếng thật mạnh.
"Trông coi cho tốt người phụ nữ của con đi, đừng để cho cô ta hết lần này tới lần khác tổn thương Ôn Hinh!"
"Ôn Hinh làm sao vậy?"
Lúc này Hạ Minh Duệ chạy tới trước mặt, nhìn Ôn Hinh bị thương nằm trong
lòng Ôn Uyển Thiến, đôi mắt thâm thuý trở nên đau lòng, ngay cả khí tức
quanh thân cũng trở nên rét lạnh, trở nên giận dữ. Nhìn thấy bộ dáng Hạ
Minh Duệ lúc này, Ôn Uyển Thiến vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
"Người phụ nữ kia ở lại nhà họ Hạ, sớm hay muộn cũng là tai hoạ, dì thấy không bằng sớm đuổi đi. Người nhà họ Hạ chúng ta không giữ nổi loại người như vậy!"
Tầm mắt rét lạnh của Hạ Minh Duệ nhàn nhạt đảo qua Ôn Uyển Thiến, để cho bà bất giác ớn lạnh một cái. Khi nào thì Hạ Minh Duệ cũng có loại ánh mắt nhìn thấu lòng người rồi hả? Đây là Hạ Minh Duệ bất cần đời sao?
Không biết vì cái gì khi Ôn Uyển Thiến đối mặt với Hạ Minh Duệ khi đó, trong lòng chợt loé lên kinh hoảng cùng bất an.
Khi ánh mắt thâm trầm giống như mũi tên đảo qua người Hoa Tiểu Mạn, cô lại càng nơm nớp lo sợ.
"Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra? Hả?"
Rõ ràng giọng nói Hạ Minh Duệ cực kỳ nhạt, nhạt đến căn bản không nghe ra
cảm xúc, nhưng mà Hoa Tiểu Mạn vẫn cảm thấy kinh sợ. Cô thậm chí còn
không dám nhìn thẳng cặp mắt tối đen thâm thuý kia của Hạ Minh Duệ, nhát gan trả lời.
"Là Lâm Thiển Y đẩy Ôn Hinh xuống lầu?"
Mắt
phượng hẹp dài của Hạ Minh Duệ nheo lại, liếc Hoa Tiểu Mạn một cái. Cái
nhìn này đẹp đẽ vô cùng nhưng cũng đồng thời ẩn chứa nguy hiểm, Hoa Tiểu Mạn trong lòng rùng mình, nhút nhát trả lời
"Thật ra thì là Ôn Hinh trước khi hôn mê nói vậy!"
"Lâm Thiển Y đâu?"
Hạ Minh Duệ bế Ôn Hinh lên, đi được vài bước mới chậm rì rì quay đầu nhìn thoáng qua.
Hoa Tiểu Mạn nuốt nước miếng, lắp bắp trả lời.
"Tôi, tôi cũng không biết. Có thể vẫn còn ở trên lầu!"
Mãi đến khi Hạ Minh Duệ ôm Ôn Hinh đi ra ngoài, Hoa Tiểu Mạn mới thở dài
nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi áp lực trong nháy mắt đó khiến cho lưng cô đổ
đầy mồ hôi.
Hạ Minh Duệ, người đàn ông kia thật sự là càng ngày
càng khiến cho người ta nhìn không thấu, mà trên người anh vô tình lại
phát ra hơi thở khiến người sợ hãi. Thật sự là người đàn ông nguy hiểm,
Hoa Tiểu Mạn ở trong lòng nói thầm.
Sau khi Hạ Minh Duệ ôm Ôn Hinh ra ngoài, Ôn Uyển Thiến cũng lôi kéo Hạ Tử Ngang đi theo.
Phòng khách trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Ánh mắt đen nhánh của Hạ Trí Vũ liếc Hoa Tiểu Mạn một cái. "Em không sao chứ?"
"Không sao!"
Hoa Tiểu Mạn lắc đầu, hiển nhiên có chút không yên lòng.
"Phải rồi, Trí Vũ, em cũng muốn đến bệnh viện với Ôn Hinh, anh không đi sao?"
"Em đi trước đi, anh còn một số việc phải xử lý. Em tới trước, đợi lát anh đến đón em!"
Vẻ mặt Hạ Trí Vũ ôn nhu, Hoa Tiểu Mạn chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Hoa Tiểu Mạn đi xong, Hạ Trí Vũ có vẻ đăm chiêu nhìn thoáng lên lầu.
Lâm Thiển Y như thế nào từ đầu tới cuối đều không xuất hiện? Đây không
giống phong cách của cô thì phải?
Chẳng lẽ sợ Duệ trở về, cho nên chính mình vụng trộm chuồn mất?
Hạ Trí Vũ lắc đầu, trong mắt chợt loé lên chút thâm thuý.
Nhưng mà khi anh tính lên lầu đi về phòng làm việc của mình thì dừng lại,
không biết như thế nào, anh cảm thấy vẫn nên tới phòng Duệ nhìn một cái.
Phòng ngủ của Hạ Minh Duệ và Hạ Trí Vũ không ở cùng một hướng, ở giữa biệt
thự là phòng khách, mà phòng ngủ của hai người lại đối diện nhau.
Hạ Trí Vũ thu hồi chân đang bước lên cầu thang, ngược lại xoay người đi tới phòng Hạ Minh Duệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT