Không biết qua bao lâu, cô mới run rẩy mặc bộ quần áo rách nát lên người, bước tập tễnh rời đi giữa ánh mắt quái dị của người đi đường.

Cô hiện tại căn bản không có tinh thần suy nghĩ, vì cớ gì mà mọi chuyện lại trở nên như bây giờ.

Cô nên thử thoát đi sao? Nhưng mà tại sao khi cô đã có chút tình cảm với anh, anh lại đối xử với cô như vậy?

Trong phòng làm việc Hạ Minh Duệ, trên bàn anh để cuốn tạp chí giải trí, Lộ Phi lười biếng đứng ở một bên buồn chán.

Một tay Hạ Minh Duệ nắm chặt góc tạp chí, hận không thể lập tức xé nát nó ra. Phía trên là hình ảnh trong MV mới quay của Mộc Nam.

Trong ảnh, gió thổi làm mái tóc dài của Lâm Thiển Y tung bay, vẽ ra đường vòng cung duyên dáng, một chiếc váy dài màu xanh da trời ôm lấy vóc dáng cô. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt rũ xuống suy nghĩ, lông mi thật dài dưới ánh mặt trời tạo nên một bóng mờ mông lung, khoé môi lúc này cho thấy tâm tình cô đang được thả lỏng.

Hình ảnh đẹp như vậy, khiến cho người ta xúc động. Điều duy nhất chói mắt chính là bên cạnh cô, Mộc Nam cả người mặc bộ tây trang cắt may khéo léo màu lam, vừa khéo là một bộ với trang phục của Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y ngẩng đầu nhìn trời xanh mà Mộc Nam hơi cúi đầu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng chăm chú nhìn Lâm Thiển Y. Hình ảnh tươi mát và tự nhiên khiến người ta có cảm giác mới mẻ.

Khuôn mặt Hạ Minh Duệ âm trầm, đem tờ tạp chí kia vò thành một nắm, sau đó ném thẳng vào thùng rác.

"Cậu xác định Mộc Nam ký hợp đồng quản lý với tập đoàn Hạ thị?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể nhầm sao?”

"Xem ra tôi cũng nên trở về nhà một chuyến!"

Lộ Phi nhún vai một cái, thờ ơ nói một câu. "Tuỳ cậu!"

"Này, anh hai cậu nói khi nào về nhà thì báo cho anh ta một tiếng để anh ta chuẩn bị một chút!"

Con ngươi đen như mực của Hạ Minh Duệ loé lên, không lên tiếng.

Lúc Lâm Thiển Y trở lại chỗ ở của Hạ Minh Duệ, vừa lúc thấy Mộc Nam ai oán tựa ở cửa nhà mình. Khi thấy cô, mắt anh sáng lên, vui vẻ chạy tới.

"Cô thế là thế nào, cư nhiên dám bỏ tôi đi đánh dã chiến. Thật là hết nói nổi."

Mộc Nam nhìn lướt qua quần áo tả tơi của Lâm Thiển Y, trong mắt thoáng qua như có điều suy nghĩ quang mang.

Lâm Thiển Y không để ý tới anh, đi lướt qua anh.

Mộc Nam lắc mình một cái ngăn trước người cô, một tay chống lên tường.

"Thành thật nói đi, Hạ Minh Duệ cho em bao nhiêu tiền, tôi cho em gấp đôi. Em đi theo tôi, như thế nào?"

Lời này thành công khiến Lâm Thiển Y ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là ánh mắt của cô ngốc trệ mờ mịt đau thương.

"Thế nào lại là vẻ mặt này? Ai bắt nạt gì em.”

Lâm Thiển Y không lên tiếng, mắt to không chút gợn sóng.

"Em biến thành như vậy là bởi vì Hạ Minh Duệ?"

Lâm Thiển Y: "..."

"Anh ta đối với em không tốt ư? Như vậy thì càng dễ, em trực tiếp đá anh ta đi, ở cùng tôi? Tôi bảo đảm dịu dàng hơn nhiều so với anh ta!"

"Sao anh không đi chết đi hả?"

Lâm Thiển Y đành chịu, muốn vòng qua anh đi về phía trước, lại bị Mộc Nam nắm được bả vai. Anh ngưng mắt nhìn hai mắt của cô, không có nửa phần dáng vẻ đùa giỡn.

"Này, tôi nghiêm túc đó!"

Lâm Thiển Y ngẩng đầu nhìn sâu vào trong đôi mắt Mộc Nam. Nhìn kỹ quả thật cặp mắt kia của Mộc Nam sáng vô cùng, rất dịu dàng, rất dễ làm cho người ta trầm mê trong đó mà không cách nào tự kiềm chế. Không giống sự thâm trầm của Hạ Minh Duệ, khiến cho người ta nhìn không thấu.

Khoé miệng Lâm Thiển Y xẹt qua ý cười tự giễu.

"Mộc Nam, mời tránh ra!"

Dường như nhìn ra Lâm Thiển Y không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện, không khỏi hít sâu một hơi, tiếp theo thu hồi vẻ mặt cười đùa.

“Em cứ như vậy bỏ đi ư?"

Lâm Thiển Y sửng sốt. Lúc mới nghe không có hiểu kịp là anh đang nói gì, khi cô hiểu ra thì cụp mắt xuống, áy náy nói.

"Thật xin lỗi!" Cô cũng không muốn, có một số chuyện không phải không muốn thì sẽ không xảy ra.

"Có biết tôi tìm bao lâu mới miễn cưỡng tìm được một người trợ lý phù hợp không?"

Mộc Nam bình tĩnh nhìn cô, hình như muốn biết rõ cô đang suy nghĩ gì. Khẩu khí chất vấn của anh khiến tay chân cô luống cuống.

"Tôi... thật xin lỗi!"

Lâm Thiển Y cắn chặt môi, ngoài xin lỗi ra cô không tìm được lời nào khác.

"Trừ xin lỗi ra, em không còn lời nào khác sao? Hay nói rõ hơn là nên bồi thường lại chút gì đó chứ?"

Mộc Nam nắm một lọn tóc của cô để ở chóp mũi, say mê ngửi.

Lần này, Lâm Thiển Y không lên tiếng, chẳng qua là cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ gì.

"Không bằng lấy thân báo đáp đi!"

Tay chống tường của Mộc Nam chuyển sang ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của cô, đem người nhẹ nhàng kéo vào trong ngực.

Lâm Thiển Y ngẩn ra, trợn to hai mắt nhìn anh. Người đàn ông này thật đúng là có bản lãnh làm người khác phát điên, còn không đợi cô đem người đẩy ra, cửa thang máy ‘ding’ một tiếng mở ra.

Hai người đồng thời nhìn sang phía thang máy. Khi Mộc Nam thấy rõ người tới, khuôn mặt để lộ nụ cười lẳng lơ, còn cố gắng ôm Lâm Thiển Y thật chặt.

Cả người Lâm Thiển Y cứng đờ, muốn từ trong ngực Mộc Nam thoát ra ngoài, không ngờ người nọ đột nhiên dùng lực, cả hai người dán lại gần hơn.

Hạ Minh Duệ đen mặt đứng ở cửa, phía sau Lộ Phi vừa vuốt mũi vừa đưa mắt nhìn trời.

Anh thề, anh chỉ đơn thuần đi tới xin miếng trà, căn bản là không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống như thế này.

Vì sao Lâm Thiển Y lại cùng với một người đàn ông so với anh còn đẹp trai hơn thân mật đứng ở trước nhà Hạ Minh Duệ? Anh mơ hồ không rõ, chỉ là nghĩ tới nhất định sẽ có trò hay để xem, bởi vì anh biết cái cô Lâm Thiển Y này hình như là người phụ nữ của Hạ Minh Duệ...

Lấy tính tình thích sạch sẽ của anh, không biết sẽ đối đãi thế nào với người phụ nữ.... dám thân mật với người đàn ông khác đây?

"Xem ra tôi tới rất không đúng lúc, có cần tôi đi bây giờ không?"

Hạ Minh Duệ lạnh lùng mở miệng, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.

Người phụ nữ chết tiệt này, uổng công anh vui vẻ chạy về gặp cô. Cô ngược lại ở trước cửa nhà mình ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác. Thật là tức chết anh mà!

"Anh Hạ có cái tự giác đó đúng là không còn gì tốt hơn!"

Mộc Nam vui vẻ nói một câu thêm dầu vào lửa khiến cho Lâm Thiển Y trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Cô đang vắt óc suy nghĩ nên giải thích thế nào.

Nhưng tên khốn kiếp này vừa mở miệng là muốn giết chết cô rồi. Cô không nhịn được âm thầm nhéo anh một cái, nào biết tên khốn Mộc Nam kia thế nhưng lại kêu 'a' một tiếng, tiếng la thê thảm vô cùng.

"Nhẹ một chút, em tính mưu sát chồng à! Coi như muốn véo, em cũng phải tìm chỗ không người chứ, cần gì ở trước mặt người ngoài như vậy?"

Trong lòng Lâm Thiển Y có khổ nói không ra, hiển nhiên Hạ Minh Duệ hiểu lầm cô, nhưng cô thế nào lại xui xẻo như vậy, mỗi lần ở cùng với một người đàn ông khác đều bị anh bắt gặp?

Cô có lòng muốn giải thích, nhưng mỗi một lần còn không chờ cô mở miệng liền bị Mộc Nam cướp lời. Người đàn ông này trời sinh xung khắc với cô a!

"Ha ha, Mộc Nam đúng không? Anh như vậy không tốt lắm đâu. Dù sao cô ấy cũng là người giúp việc nhà tôi, có câu đánh chó phải xem mặt chủ, mà cô ấy..."

Hạ Minh Duệ cười cười, tiếp tục nói.

"Tôi cũng không hy vọng hai người làm ra chuyện tai tiếng gì, ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, còn nữa..."

Lúc này Hạ Minh Duệ đã đi tới trước mặt hai người, anh tiến sát vào Lâm Thiển Y thấp giọng nói.

"Tôi cũng không thích phụ nữ không sạch sẽ, thiếu đứng đắn!"

Rõ ràng là giọng nói bình thường, bất quá nghe vào trong tai Lâm Thiển Y lại khiến người không rét mà run.

"Tôi không có!"

Lâm Thiển Y mở miệng muốn giải thích, Hạ Minh Duệ đã đi lướt qua cô, cũng không quay đầu lại rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play