Lúc Lâm Thiển Y tỉnh
dậy lần nữa đã là hơn ba giờ sáng, cô có thói quen đi vệ sinh lúc nửa
đêm, lần này cũng không ngoại lệ. Dụi dui đôi mắt mơ ngủ, Lâm Thiển Y
cũng không bật đèn, dựa vào trí nhớ vị trí nhà vệ sinh mà đi. Nhưng cô
còn chưa kịp leo xuống liền suýt chút bị một người làm vấp ngã.
Cơn say ngủ của Lâm Thiển Y theo đó mà bay mất, lại bị hù toát cả mồ hôi
lạnh, cũng không hẳn là gì, nếu không nhờ lúc nãy nhảy xuống đúng lúc
chống vào bức tường bên cạnh, cô chắc chắn đã té vô cùng thê thảm. Quay
đầu lại, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình, bên cạnh khi
nào lại nhiều thêm một người đàn ông?
Vì cửa sổ để mở, cơn gió thổi tới làm Lâm Thiển Y không khỏi ôm cánh tay mình, bây giờ lại càng làm hồn phách lên mây.
Lúc mới bắt đầu còn không có cảm giác gì, hiện tại gần như đã tỉnh táo,
toàn thân cô ngây dại ra, đây là chuyện gì vậy? Cô cố gắng nhớ lại từng
chút từng chút một ký ức tối qua, tuy rằng uống rượu say, có một số tình huống nhớ không rõ ràng cho lắm, nhưng với người đàn ông này cô vẫn có
chút ấn tượng.
Hình như là trai bao trong đây? Hơn nữa lại là cô kêu người ta đến ngủ chung? Không lẽ gạo đã nấu thành cơm?
Lâm Thiển Y vỗ vỗ trán của mình, hận không thể đem chính mình đánh cho một
trận, đánh đến khi trở về thời điểm mọi việc tối qua còn chưa xảy ra.
Sợ tới mức không dám đi vệ sinh, ngay đến đèn cũng không dám mở, Lâm Thiển Y tay chân nhẹ nhàng vội vàng thu gom quần áo rơi tứ tung trên sàn nhà, vụng trộm liếc nhìn người đàn ông một cái, dường như anh không có dấu
hiệu tỉnh lại.
Dù vậy, nhưng nhờ vào ánh sáng phía ngoài cũng có
thể lờ mờ thấy rõ mọi thứ trong phòng, Lâm Thiển Y không khỏi ghé sát
vào người đàn ông, nhìn anh ta ngủ say sưa, không khỏi đánh bạo quan sát một lượt, ngủ cũng ngủ rồi, còn nói thêm được gì nữa, nhưng đây là lần
đầu tiên cô cùng một người đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy.
Khuôn mặt tuấn mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất do ông trời tạo
nên, hàng lông mi dài đen nhánh, như chiếc quạt nhỏ che phủ mi mắt, khóe môi khẽ nhếch lộ ý cười thỏa mãn.
Lâm Thiển Y bĩu môi, tên tiểu tử anh cứ vui đi, thật sự là nhặt được món hời!
Nhìn thấy người đàn ông khẽ nhúc nhích lông mi, cũng không dám nán lại nữa,
vội vàng đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám, hấp tấp mặc đồ vào,
nhặt cái balo bị rơi trên sàn, một mạch chạy thẳng ra cửa.
Về
phần vì sao lại muốn rời khỏi “hiện trường gây án”, Lâm Thiển Y chép
miệng, cô không trốn có được không chứ? Đàn ông cực phẩm như thế phỏng
chừng là giá trên trời, quan trọng nhất là cô không có tiền!
Bây
giờ không trốn, không lẽ chờ đến sáng mai bị vây xem? Sau đó bị chú cảnh sát dẫn đi? Chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó thôi, Lâm Thiển Y đã muốn chết
đi sống lại rồi, cho nên kết quả cuối cùng vẫn là, trốn đi! Thẳng đến
khi ra khỏi Bất Dạ Thành, Lâm Thiển Y cũng không dám tin tưởng hết thảy
những chuyện đã phát sinh, là lần đầu tiên của cô nha, lại không minh
bạch đem trao cho một người đàn ông không biết đã ngủ với bao nhiêu phụ
nữ. Cô muốn khóc, khóc không ra nước mắt!
Cơ thể có chút không
thoải mái, Lâm Thiển Y hắt xì một cái thật to, dụi dụi cái mũi, điều duy nhất làm cô cảm thấy có chút an ủi là, dường như theo trí nhớ của cô
người đàn ông này rất đẹp!
Ai cũng nói say rượu làm bậy, xem ra
đúng là chân lý bất biến. Ý thức được bản thân rõ ràng là người tửu
lượng quá kém, ngay lập tức quyết định từ nay về sau một giọt rượu cô
cũng không đụng vào.
Nào ngờ, từ lúc Lâm Thiển Y thức dậy cho đến khi thiếu chút xém bị mình làm cho té ngã, Hạ Minh Duệ đã sớm tỉnh
rồi. Anh tuy rằng vẫn luôn nhắm mắt nhưng tất cả hành động của Lâm Thiển Y anh vẫn là biết rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT