Bùi Hạo Hiên cười gian xảo nhìn Mã Phi: “ Cứu sống rồi, bây giờ không nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

Vừa nghe thấy những lời này, cả người Mã Phi như trút được gánh nặng, vừa nãy còn bủn rủn không đứng vững, bây giờ cũng thở phào nhẹ nhõm: “ Hiên Gia, anh đúng là thần tượng của tôi.”

Ba vị bác sĩ cũng vây quanh lấy Bùi Hạo Hiên: “ Xin hỏi ngài là bác sĩ ở viện nào ạ? Y thuật phi thường!”

Ba người cùng giơ ngón tay cái tán thưởng mà khâm phục.

Bùi Hạo Hiên cười thoải mái với ba người: “ Tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ là nghiệp dư.” Mặc dù miệng nói như thế nhưng trong lòng anh ta biết chắc, mặc dù sự huấn luyện tàn độc ở Soma không ở đâu bằng, nhưng cũng bồi dưỡng huấn luyệnra những nhân tài như anh ta và An Tử Thành không có gì là không thể làm. Hơn nữa học được bây giờ cũng đến lúc dùng đến.

Hàn Gia Lệ còn chưa tỉnh lại, Mã Phi và Bùi Hạo Hiên đẩy giường bệnh chuyển người đến một phòng bệnh khác, sợ kẻ thù vẫn tìm đến, cho nên hai người không chút lơ là, mắt nhìn chằm chằm vào giường không rời khỏi cô.

Trong mắt Bùi Hạo Hiên ánh lên mệt mỏi, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Mã Phi: “ Cậu biết là ai làm không?” Anh ta cau mày suy nghĩ lọc ra tất cả những người đáng nghi, nhưng nghĩ không ra là ai, Hàn Gia Lệ những ngày này đều ở Vịnh Tiên Thủy rất ít khi ra ngoài, không thể có thù oán với bên ngoài được.

Nói như thế..........

Lúc này trong đầu anh ta hiện ra một bóng người: Là Bạch Phi Phi! Bùi Hạo Hiên nhíu mặt mày lại, ngoài cô ta ra người khác cũng chưa nghĩ đến ai đáng ngờ, nhưng nghi ngờ chỉ là nghi ngờ mà thôi, không có chứng cứ không thể làm gì cô ta được.

Mã Phi nhìn anh ta lắc lắc đầu: “ Ra tay là một tên đàn ông, trên mặt hắn chùm vải đen cho nên nhìn không rõ, có điều tài nghệ có vẻ rất giỏi, phản ứng rất linh hoạt.”

“ Đàn ông..........” Bùi Hạo Hiên không ngừng lẩm bẩm trong miệng, mười ngón tay đan chéo vào nhau, dường như đang tính toán gì đó: “ Xem ra, kẻ đó vẫn sẽ còn tiếp tục ra tay lần nữa, chúng ta phải tăng cường đề phòng, tuyệt đối không thể để bất cứ sơ suất nào.”

Mã Phi đứng dậy vỗ vỗ vai Bùi Hạo Hiên: “ Hiên Gia, anh ngủ đi, tôi canh chừng cô ấy, điện thoại của Thành Gia liên tục tắt mát, chỉ có thể đợi trời sáng mới có thể thông báo được với anh ấy.” Nói xong, Mã Phi quay người ra ngồi ghế, mắt nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh.

Bùi Hạo Hiên vẫn ngồi ở đó không có ý định ngủ, mặt bí bức đau khổ liếc nhìn Mã Phi: “ Người ta mới làm một nửa với người đẹp đã phải tức tốc mặc quần áo lao đến, bây giờ cơ thể tôi vẫn còn đang căng cứng khó chịu, cậu bảo tôi ngủ thế nào được chứ?”

Mã Phi nhìn hắn từ đầu xuống đuôi, mặt sắp chuyển xanh rồi: “ Hiên Gia, nửa đêm rồi còn chơi trò mất sức như thế không sợ cơ thể kiệt sức à?”

Bụi Hạo Hiên điềm nhiên nhún vai nhói: “ Mấy ngày trước còn chơi đến ba giờ sáng cơ.”

“ Phụt……….” Vừa nghe thấy nhưng lời này Mã Phi phụt cà phê từ trong mồm ra, quay đầu như nhìn thấy thánh vật: “ Hiên Gia, anh là mấy đời chưa được chạm vào phụ nữ à?”

………….

Ngày hôm sau.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ khiến An Tử Thành chói mắt, hắn nheo nheo từ từ mở mắt ra, đưa tay day day hai thái dương.

Đang định dậy vệ sinh cá nhân, đột nhiên phát hiện có một người phụ nữ nằm cạnh đang ôm chặt mình.

“ Gia Lệ………” Hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là cô, hắn hạnh phúc lắc lắc đầu, không phải nằm mơ chứ.

Đúng lúc này, người phụ nữ bên cạnh mở mắt ngẩng đầu nhìn hắn: “ Anh Tử Thành, anh tỉnh rồi à?”

“ Bạch Phi Phi!” An Tử Thành giật mình nhìn người nằm cạnh mình trong chăn đó, suýt nữa nhảy ra khỏi chăn: “ Em, tại sao em lại trên giường của anh?” An Tử Thành cúi đầu nhìn vào chăn, hai người đều không mặc gì, trời! Xong rồi….tối qua hắn nhất định mất kiểm soát rồi.

Bạch Phi Phi ngẩng đầu nhìn hắn: “ Anh Tử Thành, anh quên rồi à, tối qua anh uống say, kéo người ta làm mấy lần, nhất quyết không tha cho em.” Nói xong, cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.

An Tử Thành vẫn đau đầu, vội mặc quần áo nhảy xuống giường: “ Phi Phi, anh phải đi làm, em cứ ngủ đi nhé.” Nói xong, chạy nhanh vào nhà tắm.

An Tử Thành mở vòi nước lạnh, dội ướt từ đầu tới chân, buồn bực vỗ vỗ tay vào đầu, tối qua thật sự không nên uống rượu, nhưng đã xảy ra rồi thì còn làm thế nào được chứ.

Hắn ruột gan rối bời tắt vòi nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ, quay lại phòng cầm điện thoại và túi công văn đi thẳng ra khỏi Vịnh Tiên Thủy.

Lái xe lao thẳng đến An Dương, đầu vẫn còn mơ màng, đang định gọi điện cho Mã Phi thì phát hiện điện thoại tắt máy, hắn cau mày lại, nhanh chóng ấn nút bật nguồn.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó, trên điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn báo có 32 cuộc gọi nhỡ, đều là do Mã Phi gọi đến. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên dự cảm không lành, nhất định là có chuyện rồi!

Hắn lập tức ấn số gọi cho Mã Phi.

“ Alo, Thành Gia, cuối cùng anh cũng mở máy rồi, xảy ra chuyện rồi, anh mau đến bệnh viện đi, có người muốn hại Hàn Tiểu thư, Hàn tiểu thư tối qua suýt mất mạng rồi.”

“ cái gì?” Tim An Tử Thành đập nhanh thình thịch, chân nhấn vào phanh gấp: “ Gia Lệ cô ấy không sao chứ?”

Mã Phi thở dài một hơi: “ May là có Hiên Gia đến kịp thời, nếu không thật sự mất mạng rồi.”

“ Mẹ kiếp? Ai dám động đến người của ta!” An Tử Thành cau mày chửi rủa một câu: “ Cậu và Bụi Hạo Hiên trông chừng Hàn Gia Lệ cho tôi, tôi bây giờ sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.” Nói xong, quay đầu xe, chiếc xe phóng như bay đến bệnh viện………..

Trong phòng ngủ, Bạch Phi Phi hạnh phúc nằm trên giường nơi vẫn còn lưu giữ hơi ấm của An Tử Thành, không nỡ dậy.

Đột nhiên, điện thoại của cô ta vang lên, nhìn số điện thoại trên màn hình cười một cách nham hiểm.

“ Alo, A Háng, con đàn bá đó giải quyết xong chưa?” cô ta vừa nói vừa vui vẻ vuốt tóc.

“ Tiểu Thư, chậm một bước, Hàn Gia Lệ vẫn chưa chết, tối qua tên Mã Phi đó đuổi theo tôi sát nút, tôi mang theo người nên hành động không tiện, sợ hắn tóm được, cho nên đã ném Hàn Gia Lệ vào trong hồ, vốn dĩ là chết rồi, ai mà biết, được Bụi Hạo Hiên cứu sống rồi.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của A Háng đầy lo lắng.

“ Cái gì?” Mặt Bạch Phi Phi lập tức tối sầm lại, tay trái nắm chặt ga giường: “ Cậu là đồ vô dụng, bảo cậu làm có chút việc là cũng không xong, còn làm được cái gì cứ?” Bạch Phi Phi tức đến đỏ cả mặt.

Giọng nói của A Háng ở đầu dây bên kia hiện rõ vẻ lo sợ run rẩy: “ Tiểu Thư, Thành Gia bên đó đã sai người đi điều tra, rất nhanh sẽ đổ mọi nghi ngờ lên đầu tôi, tiểu thư. Cô phải cứu tôi đấy, tôi lúc nào cũng trung thành vì cô mà làm việc mà!”

Bạch Phi Phi bực bội thở dài, sợ A Háng bị tóm được sẽ khai ra cô ta, cho nên cô ta nhất thiết phải mạnh tay, tránh để hậu họa khó lường.

Dịu giọng lại, cô ta an ủi A Háng: “ A háng, cậu yên tâm, mấy ngày này đi trốn ở thành phố C, việc bên này cứ để tôi lo, cậu sống chết cũng không được bán đứng tôi.” Nghe lời nói này, A Háng cuối cùng cũng nhẹ lòng hơn: “ Yên tâm đi tiểu thư, tôi chết cũng sẽ không bán đứng cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play