Anh......” Hàn Gia Lệ bị hắn chọc tức, muốn kéo tay hắn cắn một phát nữa, ai mà biết hắn ta lật người nhanh nhẹn xuống giườn, dương dương đắc ý nhìn khuôn mặt đang đỏ lên vì tức của Hàn Gia Lệ trên giường.“ Có gan thì anh lại đây cho tôi.” Hàn Gia Lệ ngồi trên giường giơ ngón tay chỉ vào hắn ta nói một câu.

An Tử Thành cười gian xảo, nhanh chân bước về phía cô, cô còn chưa kịp hiểu rõ hắn muốn làm gì, hai tay hắn đã ôm lấy hai má nóng bừng của cô, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ của cô, sau đó buông cô quay người vẫy tay: “ Tôi đi trước đây, nếu như để tôi biết cô không ngoan, tôi nhất định sẽ cởi sạch cô ra đấy.” Nói xong, mở cửa, lẩn đi mất.

Hàn Gia Lệ ra sức lau mồm, kéo chăn nằm trên giường, người vẫn còn bực tức.

Sau khi An Tử Thành đi, Mã Phi quay lại phòng, nhìn bộ dạng Hàn Gia Lệ xấu hổ như thế, không nhịn được che mồm cười.

Trong một góc của bệnh viện, A Háng lạnh lùng nhìn bóng An Tử Thành dần mất hút ngoài hành lang, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho một số.

“ Alo, tiểu thư, An Tử Thành đến bệnh viện rồi.”

Giọng nói của người phụ nữ đó ở đầu dây bên kia ngấm ngầm cay cú, nói: “ Tôi biết là anh ta sẽ đi, A Háng, lần này giải quyết triệt để con đàn bà đó cho tôi.” Giọng nói Bạch Phi Phi lạnh như băng, cô ta không muốn nhìn thấy Hàn Gia Lệ nữa, cũng không muốn cô chen vào giữa mình và An Tử Thành, chỉ cần cô mãi mãi biến mất, An Tử Thành nhất định sẽ xoay tim chuyển ý.

“ Nhưng tiểu Thư, Mã trợ lý đó bên cạnh An Tử Thành luôn túc trực 24h bên cô ta, sợ rằng không dễ xuống tay như thế.”

“ Anh tự mình mà nghĩ cách xử lý cô ta, tóm lại, tối nay nhất định phải giải quyết xong cho tôi.” Nói xong, Bạch Phi Phi ngắt điện thoại.

A Háng lạnh lùng nhìn phòng bệnh đó, vẻ sát khí hiện rõ trong mắt.

Vịnh Tiên Thủy.

An Tử Thành đặt túi tài liệu xuống, thay dép đi trong nhà. Bạch Phi Phi đang ngồi trong phòng khách xem tivi với lão An.

Vẻ chiều chuộng như người thân đó khiến hắn có nghi ngờ, lão An đối tốt với Phi Phi hình như có chút quá đáng, hắn nheo mắt lạnh lùng quan sát hai người, tính cách của lão An, lạnh lùng mà tàn ác, lòng dạ thâm độc không ai bằng, Bạch Phi Phi đối với ông ta mà nói chỉ là công cụ mà thôi, nhưng tại sao.......nhìn thì có vẻ ông ta đối tốt với cô ta không phải là giả.

“ Thiếu gia cậu đã về rồi? Lão Gia, Bạch tiểu thư, ăn cơm thôi.” Thím Trần cười dọn đầy đủ thức ăn lên bàn, quay người đi vào bếp dọn nốt.

Lão An hôm nay tâm trạng hình như rất tốt, bảo người mở rượu vang, bảo An Tử Thành và Bạch Phi Phi uống cùng.

Khiến An Tử Thành thấy lạ đó là hai người đó thay nhau liên tục chúc rượu hắn, không ngại Lão An ở trước mặt. Không uống cũng không được, chỉ có thể dốc hết ly này đến ly khác vào bụng.

Rất nhanh, chai rượu vang đã cạn đến đáy.

“ Thím Trần, mang thêm một bình nữa lên.” Lão An với vào bếp gọi Thím Trần.

Đầu An Tử Thành bắt đầu hơi láng váng, hắn lắc lắc đầu, nhìn Lão An xua xua tay: “ Ba, con không uống được nữa, con say rồi, ba từ từ uống, con về phòng trước đây.” Nói xong, đứng dậy lảo đảo loạng choạng lên lầu.

Nhìn bóng dáng liêu xiêu loạng choạng của An Tử Thành, Bạch Phi Phi quay đầu tiếp tục lấy lòng lão An.

“ Ha ha, bác An, anh Tử Thành say rồi, con uống cùng bác.”

Ai mà biết Lão An đón lấy ly rượu ra sức nháy mắt với Bạch Phi Phi: “ Phi Phi, Tử Thành uống say rồi, còn không mau đi chăm sóc nó.” Nói xong, gật gật đầu với cô ta.

Bạch Phi Phi lập tức hiểu ý của Lão An, khuôn mặt hơi đỏ bừng lên: “ Bác An, thế thì......bác từ từ ăn, con lên xem anh Tử Thành thế nào.” Nói xong quay người đang định đi, Lão An đưa tay kéo cánh tay cô ta lại.

“ Đứa con ngốc, nhớ là phải tranh thủ cơ hội tốt, có một vài thứ phải dựa vào mình giành lấy.”

“ Con biết rồi, cảm ơn bác.” Bạch Phi Phi quay người ôm lão An một cái, sau đó chạy lên lầu.

Trong phòng, An Tử Thành vỗ vỗ đầu, đầu đau kinh khủng, trong lòng bí bức. Lạ quá, trước đây tửu lượng của hắn rất tốt, hôm nay có chuyện gì vậy, tại sao lại dễ say như thế chứ.

Quay người đi vào nhà tắm dội nước lạnh, thay quần áo ngủ rồi lên giường ngủ.

Bạch Phi Phi đẩy cửa đi vào, trong lòng trông đợi nhìn An Tử Thành nằm trên giường, đêm nay, dù cho thế nào cô ta cũng phải có được hắn ta.

Sau khi tắm xong, cô ta trần truồng còn không lau những giọt nước trên người, từ từ trèo lên giường của An Tử Thành.

An Tử Thành mơ hồ day hai thái dương, mắt nửa mơ nửa tỉnh, không biết có người ở bên cạnh.

Bạch Phi Phi nằm cạnh hắn ta, đầu nằm trên bộ ngực rắn chắc của hắn: “ Anh Tử Thành, em thật sự rất thích anh.”

Dường như không nghe thấy gì, An Tử Thành không có bất cứ động tĩnh gì, cơ thể mềm mại của Bạch Phi Phi uốn éo dán sát vào cơ thể cường tráng của hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn, liếm láp đưa đẩy trong miệng hắn.

Cơ thể An Tử Thành không động tĩnh gì, đầu khó chịu nghiêng trái nghiêng phải, Bạch Phi Phi vuốt ve mơn trớn cơ thể hắn, hôn từ từ xuống dưới, khẽ đùa nghịch hai núm vú nhỏ trên ngực hắn, tay phải lần xuống phía dưới……..

Cứ như thế, Bạch Phi Phi mơn man vuốt ve cơ thể hắn rất lâu, nhưng khiến cô ta dường như thất vọng đó là, cơ thể An Tử Thành không có chút phản ứng nào, cô ta chán nản nhìn hắn, không biết là tại thuốc mê hay tại cái gì, đối diện với cơ thể không một mảnh vải trên người của cô ta. Cái đó của An Tử Thành lại không hề cương lên hay động tĩnh gì.

An Tử Thành tức mình kéo chăn về, đành phải cụt hứng mà ngủ bên cạnh hắn.

………

Đêm đã khuya, trong phòng không tắt đèn, Hàn Gia Lệ và Mã Phi đã ngủ say rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Mã Phi xuất thân được huấn luyện, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tỉnh dậy ngay. Anh ta cau mày, đứng dậy mở cửa xem xem bên ngoài hành lang, nhưng trống vắng không một bóng người.

Khả năng là nghe nhầm chăng, anh ta lẩm bẩm quay người lại, nhưng đột nhiên lại buồn đi vệ sinh, anh ta liếc nhìn Hàn Gia Lệ ngủ trên giường, đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chân hướng về nhà vệ sinh.

Nhìn thấy bóng Mã Phi đi xa, A Háng đứng nấp hồi lâu trong góc đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, từ từ đẩy cửa đi vào.

A Háng cẩn thận dè dặt nhìn xung quanh rồi lại gần Hàn Gia Lệ, hắn nheo mắt lại nhìn người phụ nữ trên giường.

Hàn Gia Lệ ngủ rất yên tĩnh, cơ thể hít thở đều đều.

A Háng giữ chặt hai tay lại, rồi từ từ giơ hai tay bóp chặt vào cổ Hàn Gia Lệ.

“ Uh…….” Cảm thấy hơi thở khó khăn, Hàn Gia Lệ mở trừng mắt, giãy giụa nhìn người đàn ông đội vải đen trên mặt .

“ Đi chết đi!” Trong mắt A Háng lóe lên ánh nhìn tàn độc, nghiến răng dồn lực vào hai tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play