Bạch Phi Phi quay đầu lập tức thay đổi biểu cảm mà bổ nhào đến: “ Anh Tử Thành, người ta không phải có ý đó, chỉ là bụng đói lâu rồi cho nên tâm trạng có chút buồn bực, xin lỗi Thím Trần nhé.” Nói xong, mắt chớp chớp giả bộ cười trừ nhìn Thím Trần.

“ Không sao ạ, Bạch tiểu thư, sau này tôi sẽ chú ý.” Thím Trần nhìn cô ta vẻ không tự nhiên, nếu so sánh, bà luôn cảm thấy Gia Lệ dễ gần hơn rất nhiều, cho nên tự nhiên cũng đứng về phía Gia Lệ.

“ Không sao, Phi Phi em lên lầu đi.” An Tử Thành mỉm cười với An Tử Thành, muốn đẩy cô ta đi.

“ Vâng, được rồi. Anh Tử Thành, em lên chơi với bác An.” Nói xong chạy như bay lên lầu.

Nhìn bóng cô ta dần mất hút trên cầu thang, An Tử Thành mới cuống quýt kéo tay thím Trần vào bếp, sau đó đóng cửa, ánh mắt căng thẳng hỏi: “ Thím Trần, Gia Lệ thế nào rồi?”

“ Thiếu Gia, cậu yên tâm đi, Hàn tiểu thư đã tỉnh rồi, có lẽ không có gì đáng lo, vừa nãy còn ăn một bát cháo to.” Thím Trần thật thà kể lại.

An Tử Thành cau mày cuối cùng cũng thả lòng ra: “ Không sao là tốt! Đúng rồi, Thím Trần, mấy ngày này thím không cần đi bệnh viện nữa, tránh để bọn họ nghi ngờ, tôi sẽ sắp xếp người qua đó.” Nói xong vỗ vỗ vai thím Trần, yên tâm đi ra khỏi bếp.

Trời nhá nhem tối, sau bữa cơm mọi người đều quay về phòng của mình.

An Tử Thành nhấp nhỏm trong lòng nằm trên ghế sofa, trong đầu tràn ngập hình bóng của Hàn Gia Lệ, không biết cô ấy bây giờ thế nào rồi. Cơ thể đã đỡ hơn chưa, người phụ nữ này buổi tối ngủ lúc nào cũng đá chăn ra, không chừng không cẩn thận lại còn cảm lạnh ấy chứ.

Đang lo lắng nghĩ ngợi, Lão An đột nhiên gõ cửa bảo hắn đi vào phòng sách.

Sau khi đi ra khỏi phòng, An Tử Thành mặt mày sa sầm, nghi ngờ một lúc sau đó mới gõ cửa phòng Bạch Phi Phi.

“ Ai thế?” Bạch Phi Phi đi dép lê trong nhà đi ra mở cửa.

An Tử Thành cúi đầu nhìn cô ta, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp: “ Phi Phi, tối nay sang phòng anh ngủ.” Nói xong, đưa tay kéo Bạch Phi Phi đi thẳng về phòng mình.

Cửa phòng Lão An ngay gần đó mở hé, nhìn hai người thân mật đi vào phòng ngủ, cuối cùng cũng cười hài lòng.

Bạch Phi Phi đi theo đằng sau anh ta, tim đập loạn nhịp, lần đầu tiên, anh ta chủ động với cô ta như thế, trong lòng cô ta ngập tràn hạnh phúc.

Xem ra, không chỉ hất đi được Hàn Gia Lệ mà còn kéo được sự trợ giúp của Lão An.

An Tử Thành đóng cửa lại, sau đó buông Bạch Phi Phi rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Nghe tiếng nước róc rách trong nhà tắm, Bạch Phi Phi hồi hộp háo hức, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, quay người chạy nhanh về phòng mình, sau đó tìm một chiếc váy ngủ vải lụa cực kỳ gợi cảm, trong lòng nghĩ, lát nữa, anh Tử Thành nhất định sẽ thích.

Sau khi quay lại phòng thì đúng lúc An Tử Thành bước ra từ nhà tắm, toàn thân anh ta vẫn còn ướt nước, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc hiện lên, thân hình khiến người ta nhìn thôi cũng đủ phụt máu mũi.

Quay người không nói gì cũng không thèm nhìn Bạch Phi Phi lấy một cái, nằm ngửa trên giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà.

Nhìn hắn ta như thế, khuôn mặt Bạch Phi Phi bất giác đỏ bừng lên, hồi hộp cầm chiếc váy ngủ trong tay đi vào nhà tắm.

Khi cô ta đi ra, An Tử Thành vẫn nằm trên giường giống tư thế cũ, dường như đang nghĩ gì đó.

Bạch Phi Phi cúi đầu kéo kéo chiếc váy ngủ trên người mình, bầu ngực trắng ngần dưới ánh đèn huyền ảo mang đầy sức quyến rũ.

Chiếc váy ngủ gần như xuyên thấu, cơ thể gợi cảm lả lướt của cô ta hiện ra, bên dưới là một vùng màu đen, lờ mờ như có gì rất thần bí.

“ Anh Tử Thành......” Cô ta nũng nịu gọi một tiếng, từ từ bước đến bên cạnh hắn ta, bò lên giường nhoài lên cơ thể cường tráng rắn chắc của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play