“ Anh tránh ra, đây là giường của tôi, tôi phải ngủ, ha ha, Mã trợ lý ngủ ngon nhé.” Nói xong dựa đầu vào cây nhắm mắt lại cười một cách ngốc nghếch.

“ Hàn tiểu thư, đây không phải giường của cô, đây là cây mà.” Mã Phi xị mặt xuống, gần như bó tay rồi.

“ Cô ta làm sao thế?” An Tử Thành tiến lại gần nhìn Hàn Gia Lệ.

Mã Phi đưa tay lau mồ hôi: “ Cô ta say quá, vừa bước ra đã ôm cái cây nhất định nói đó là giường của cô ta, Thành Gia, tôi chịu không nổi rồi, người phụ nữ này giao cho anh đó, tôi đi tìm Hiên Gia.”

Còn chưa đợi An Tử Thành mở miệng, anh ta đã ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Nhín bộ dạng của cô, An Tử Thành không nhịn được cười phá lên, nhìn cô chằm chằm mất mấy giây, sau đó hắn xắn tay áo lên, lùi về sau mấy bước, phi như bay đạp vào cái cây đó, ngay tức khắc, Hàn Gia Lệ ôm cây nghiêng người đổ xuống đất.

“ A, đau quá!” Cô cau mày mở mắt nhìn, hai tay cuối cùng cũng buông cái cây đó ra. Lúc này cô nằm trên đất, mắt chớp chớp đờ đẫn nhìn bầu trời.

An Tử Thành đi đến bên cạnh cô, cúi người bế ngang cô lên, sau đó mở cửa xe, ném cô vào ghế sau.

“ Thả tôi sao! An Tử Thành anh là đồ khốn nạn!” Cô ra sức đập tay vào đầu hắn, hắn chán ghét nhìn cô, mái tóc đẹp trai bị cô làm cho rối bời.

An Tử Thành dang tay vòng qua vai cô, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay của cô, ôm chặt cô vào lòng.

“ Cô dám ra ngoài uống rượu say cùng một tên đàn ông khác, người con gái như cô rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không?” hắn đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má cô, cứ nghĩ đến dáng vẻ tên đàn ông đó ôm cô, lửa trong lòng hắn như đang bốc lên.

“ Anh tránh ra, tôi phải tìm tiểu Dịch tiếp tục uống rượu.” Cô ra sức đẩy hắn ra, đầu đau kinh khủng. Dường như cô không còn nhìn rõ khuôn mặt trước mặt nữa.

“ Được, cô cứ thử xem, để tôi nhìn thấy cô nắm tay tên đàn ông đó lần nữa!” hắn tức giận nhìn cô nói.

“ Không phải việc của anh, anh tránh ra, tôi ghét nhất loại cầm thú như anh, anh ngoài việc lên giường anh còn biết làm gì nữa?” bàn tay nhỏ bé của cô giơ lên tát vào mặt hắn một cái.

An Tử Thành bị cô chọc tức đến nỗi sắc mặt biến xanh, người phụ nữ này thật là...........nghe nói sau khi uống rượu sẽ chỉ tuôn ra lời thật lòng. Lẽ nào hình tượng của hắn trong lòng cô chỉ là....chỉ là một con cầm thú biết lên giường thôi sao?

“ Đúng, tôi chỉ biết lên giường, có muốn bây giờ thử trên xe luôn không?” Hắn ôm cánh tay cô chặt hơn, cúi đầu ghé sát khuôn mặt đẹp trai của hắn vào gần cô.

Hàn Gia Lệ đột nhiên cười lên, đầu ghé vào gần tai hắn, khẽ cắn vành tai hắn, giọng õng ẹo nói: “ Sợ rằng không được rồi, bà cố nội của anh hôm nay đang đến kỳ kinh, muốn thì anh đi mà tự giải quyết đi.”

Nghe thấy lời này, An Tử Thành vội đưa tay bế cô lên khỏi ghế sau, quả nhiên, chiếc thảm xe đắt đỏ mấy ngày trước hắn bỏ một đống tiền mua đã bị phía dưới của cô làm loang đỏ một mảng.

Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Hàn Gia Lệ ngồi phịch mông xuống, ngồi hẳn lên đùi hắn, đầu không ngừng lắc lư nghiêng ngả đập vào đầu hắn.

Chết tiệt! Quần của hắn! Hắn nhìn người phụ nữ trong lòng mà như phát điên, có cảm giác muốn đâm chết cô ta.

“ An Tử Thành, tôi đau đầu quá.” Cô nắm lấy áo sơmi trước ngực hắn, miệng lẩm bẩm mơ màng nói, không biết hành động này đối với An Tử Thành mà nói, đầy sức cám dỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play