Trong phòng không bật đèn, An Tử Thành như coi sói đói ngồi trên ghế
sopha trong bóng tối, chờ đợi con thú săn đêm nay của hắn ta.
Cứ nghĩ đến người phụ nữ đó, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.
“ lạch cạch!” Đang đắc ý, đèn trong phòng đột nhiên sáng trưng lên.
Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại bổ nhào vào lòng hắn ta.
Anh Tử Thành, sợ quá, sợ quá, người ta mơ thấy ác mộng…..” Bộ váy ngủ gợi cảm của Bạch Phi Phi gần như trong suốt, cơ thể run rẩy nằm co lại
trong lòng hắn.
“ Sao thế Phi Phi?” An Tử Thành dịu dàng giữ lấy vai cô ta, nhẹ nhàng đẩy người cô ta từ trong lòng mình ra.
Trong lúc vô tình đẩy ra đó khiến hắn nhìn thấy hai bên vú của bộ ngực trắng ngần của Bạch Phi Phi rung rung nhún nhẩy.
Cô ta không mặc áo ngực, hai núm vú màu hồng nhô lên khỏi lớp váy ngủ cũng lờ mờ có thể nhìn thấy.
Vẻ xuân sắc hiện ra trước mắt, cơ thể An Tử Thành cũng rạo rực lên.
Bạch Phi Phi ngước đôi mắt to long lanh nước, nước mắt ầng ậng trong
khoang mắt, đưa tay ôm lấy cổ của An Tử Thành, đầu rúc vào ngực hắn, cơ
thể áp sát vào lòng hắn.
“ Anh Tử Thành, đừng rời xa em, người ta thật sự rất sợ.” Bạch Phi Phi nũng nịu trong lòng hắn ta, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.
“ Phi Phi ngoan, về phòng đi, sợ thì em bật điện lên ngủ.” An Tử
Thành cố kìm nén rạo rực trong lòng, đưa tay vỗ vỗ lưng cô ta, dịu dàng
an ủi cô ta.
“ Đừng, anh Tử Thành, đừng bảo em đi, người ta thật sự rất sợ…….”
Bạch Phi Phi nũng nịu e ấp, dây áo của chiếy váy ngủ mặc trên người
đã tuột xuống từ lúc nào, để lộ nửa ngực hững hờ trước mặt hắn ta.
Hai bầu ngực mềm mại của cô ta nhẹ nhàng ép chặt vào ngực rắn chắc của hắn.
Cô ta tiếp tục không yên phận trong lòng hắn, hơi thở của hắn càng lúc càng cuống.
“ Em chắc chắn em muốn ở lại chứ?” An Tử Thành gắng sức kiềm chế, con thú săn của hắn còn chưa đến.
“ Anh Tử Thành, em muốn được ở bên anh.” Cơ thể Bạch Phi Phi càng nép chặt vào người hắn.
An Tử Thành không nói câu gì đứng dậy ôm lấy người Phi Phi đặt lên giường, cơ thể cường tráng của hắn bổ nhào lên cô ta.