Cô ấy chết rồi? Là tự tay hắn giết chế cô? Hắn là hung thủ............
Mã Phi buồn bã cụp mắt xuống tiếp tục nói: “ Thành Gia..........tôi tra ra ở bệnh viện lớn nhất của thành phố A, tối hôm đó, Hàn tiểu thư toàn
thân đầy máu ngất ở ngã tư đường Hiên Tây, bị đám người xung quanh đưa
đến bệnh viện.......nhưng mất quá nhiều máu, không được cấp cứu kịp
thời, chỉ trong vỏn vẹn một tiếng đã chết rồi...........”
Nghe thấy lời anh ta nói, An Tử Thành bất lực buông anh ta ra, thất thần lùi về sau mấy bước, là hắn, hắn chính là kẻ giết cô!
Trong phòng im lặng khiến người ta sợ hãi, tâm trạng An Tử Thành gần như tan vỡ.......
Mã Phi có chút lo lắng, bước lên trước an ủi: “ Thành Gia, anh không sao chứ?”
“ A.......” Hắn như phát điên mà dốc toàn lực gào lên một tiếng.
Sau đó quay người chạy như bay ra khỏi phòng.
“ Thành Gia! Anh đi đâu? Anh bình tình lại chút!” Mã Phi vừa nhìn tình hình như thế, lập tức chạy theo sau.
Mã Phi chạy xuống dưới lầu đã không còn nhìn thấy An Tử Thành đâu nữa, chỉ nhìn thấy chiếc Rolls-Royce trong đêm tối lướt qua một hình bóng.
Hai tay hắn run rẩy, tốc độ xe được kéo lên vận tốc cao nhất, chiếc xe lao nhanh như điện chớp trên đường.
“ Gia Lệ.....Gia Lệ.........Gia Lệ.......” Nước mắt hắn đầm đìa đầy mặt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô.
Kí ức như nước trào dâng lên, trong đầu tràn ngập hình ảnh của cô, hình ảnh đó cuối cùng đọng lại trên vũng máu.......
“ Là tôi giết cô ấy.....” Hắn cụp mắt xuống, chẳng còn kịp lau nước mắt.
Khoảnh khắc này, hắn cuối cùng hiểu ra cái gì gọi là đau đến tận cùng xương tủy.
“ Gia Lệ..........xin lỗi..........xin lỗi.........anh..........” Hai tay hắn giữ chặt vô lăng, dường như muốn bóp nát vô lăng.
Nhưng tất cả đã muộn rồi, nói gì đều đã muộn rồi......
..........
Trong bệnh viện, tay phải của Triệu Mẫn cầm bệnh án đã chết của Hàn Gia Lệ, nhét trộm vào tay của Bạch Phi Phi.
Hai tay Triệu Mẫn khoanh trước ngực, vui vẻ hớn hở nháy nháy mắt với Bạch Phi Phi.
“ Xem ra, không cần chúng ta ra tay, An Tử Thành lần đó, đã giết cô ta thành công rồi.”
Vừa nghe lời này, Bạch Phi Phi hân hoan nhảy nhót đón lấy chứng minh đã
chết trong tay bà ta, cẩn thận xem kĩ nội dung bên trong.
Lúc này trong lòng như trút được một tảng đá nặng, bây giờ, không có ai có thể
uy hiếp được cô ta nữa, cô ta có thể bình chân như vại mà hưởng thụ tình yêu của An Tử Thành dành cho cô ta.
Nghĩ đến đây, cô ta cười mãn nguyện sung sướng.
Hàn Gia Lệ, cô........không xứng tranh với tôi!
............
Máy bay tư nhân mà Tiêu Dật Nhiên chuẩn bị đã cất cánh, bay từ thành phố A đến Dubai.
Trên máy bay cả đoàn người cười cười nói nói, Hàn Gia Lệ yên lặng ngồi một bên, cô mất trí dường như rất đối lập với bọn họ.Tiêu Dật Nhiên đưa cho cô một cốc nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
“ Mệt thì nghỉ ngơi một chút nhé.” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
“ Bệnh của em đã hoàn toàn khỏi rồi, không sao rồi!” Cô cười đón lấy cốc
nước trong tay anh, uống vài ngụm, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngoảnh đầu
nhìn Tiêu Dật Nhiên, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ Đúng rồi Tiêu Dật
Nhiên, em không nhớ ra mình tên là gì nữa.”
“ Em tên Hàn.....”
Đang định trả lời cô, nhưng lời mới đến đó Tiêu Dật Nhiên lại ngẫm lại,
mọi người đều cho rằng Hàn Gia Lệ trước đây chết rồi, thế thì đặt cho cô một cái tên mới đi, từ hôm nay cô sẽ bắt đầu sống cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, anh cười tiện mồm nói ra một cái tên cho cô: “ Tên của em là Hạ Lâm!”
“ Hạ Lâm...........” Hàn Gia Lệ khẽ lẩm bẩm trong miệng, sau đó cười ngọt ngào với anh: “ Ha ha.......không ngờ tên của em lại hay như thế.”
Tiêu Dật Nhiên chiều chuộng ân cần xoa đầu cô: “ Tiểu Lâm, em năm nay 20 tuổi, anh biết cũng chỉ đến thế.”
Tiêu Dật Nhiên cười rất vui, cô đột nhiên nghi ngờ gì đó nhìn Tiêu Dật
Nhiên: “ Đúng rồi anh Dật Nhiên, anh là bạn trai của em à?”
Vừa
nghe lời này, Tiêu Dật Nhiên đang uống nữa suýt nữa phụt ra, anh ngoảnh
đầu sững sờ nhìn cô, không biết nên trả lời thế nào. Lẽ nào nói với cô,
anh là người đưa cô đi nhưng lại chẳng có quan hệ gì với cô?
Lúc
này Tịch Dương ngồi phía trước, đột nhiên quay đầu lại cười với Hàn Gia
Lệ, nét mặt gian xảo: “ Hạ Lâm, anh ấy không phải là bạn trai cô, anh ấy là chồng cô.”
“ Cậu nói linh tinh cái gì thế?” Lời nói còn chưa dứt, Mễ Lam và Tiêu Dật Nhiên cùng đồng thanh lườm Tịch Dương một cái.
“ Coi như tôi chưa nói gì........” Tịch Dương phẩy phẩy tay với bọn họ, coi như chưa có chuyện gì, sau đó giả vờ nhắm mắt ngủ.
Huyền Minh và Lam Y Y quay đầu nhìn bọn họ cười trộm.
Hàn Gia Lệ vẻ mặt thơ ngây, cô ngoảnh đầu nhìn Tiêu Dật Nhiên dịu dàng cười cười, sau đó đưa chiếc cốc trong tay cho anh: “ Chồng ơi, anh rót cho
em cốc nước nữa nhé!”
Tiêu Dật Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn Hàn Gia Lệ mặt bỗng dưng đỏ bừng lên, bất giác đón lấy chiếc cốc trong tay cô.
Vừa nghe thấy lời này, Tịch Dương đang giả bộ ngủ, đột nhiên lấy lại hứng
thú, anh ta quay người cười rồi bò nhoài rướn người lên, mặt nhìn Hàn
Gia Lệ: “ Hạ Lâm, gọi chồng đi rót nước đúng là phải thưởng, chính là
như thế.” Lời nói còn chưa dứt, anh ta quay đầu nhìn sang Mễ Lam đang
chơi PSP bên cạnh, đầu rướn đến nhanh nhảu hôn lên má cô một cái. Sau đó lại nghiêng người nhìn Hàn Gia Lệ: “ Nhìn thấy chưa, phải hôn như thế.”
“ Tôi biết rồi bác sĩ Lạc.” Hàn Gia Lệ cười ngọt ngào, sau đó ngoảnh đầu
rướn người, đặt đôi môi ấm nóng của mình lên má của Tiêu Dật Nhiên hôn
nhẹ một cái: “ Chồng ơi, bây giờ có thể giúp em rót nước được chưa?”
Toàn thân Tiêu Dật Nhiên như có điện chớp qua, ngại ngùng lườm Tịch Dương một cái, quay người cầm cốc đi rót nước.
Mễ Lam ở bên cạnh không dám tin, nhìn anh ta chớp chớp mắt, đưa tay lau
lau mặt mình, sau đó đứng dậy giơ máy PSP trong tay đập vào đầu Tịch
Dương một cái.
“ Lạc thần kinh, anh làm cái gì thế? Lợi dụng tôi à?” Sau đó còn một quên cốc cho anh ta một cái vào đầu.
Tịch Dương cũng chẳng kém, dùng lực đẩy cô về chỗ cũ: “ Chị Mễ, tôi chỉ là
hướng dẫn một chút thôi, chị kích động thế làm gì chứ?”
Mễ Lam cắn môi, nhìn anh ta tức giận nói: “ Tôi cứ nhìn thấy cái mồm anh là buồn nôn.”
Lúc này, Huyền Minh cười lên tiếng: “ Tịch Dương, lúc này cậu nên cưỡng hôn chị Mễ Lam một cái nữa!”
“ Anh Tịch Dương, cố lên, nhanh tay giữ chặt chị Mễ Lam đi.” Lam Y Y nhìn hai người bọn họ, vẻ hân hoan chúc phúc.
Mễ Lam chán nản cầm chiếc gối sau lưng ném về phía Huyền Minh: “ Huyền
Minh, tiểu tử thối như cậu nói linh tinh cái gì thế? Bảo anh ta đi mà
cưỡng hôn cậu!”
Hàn Gia Lệ hào hứng nhìn bọn họ, đột nhiên rướn
lên trên vỗ vỗ vai Mễ Lam, nhìn cô ấy cười ấm áp: “ Chị Mễ Lam, chị đừng dữ với chồng chị như thế. Cẩn thận anh ấy ở sau lưng chị đi ra ngoài
tìm phụ nữ khác đấy..........”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT