Đoàn Nghị Quân nhất thời kích động đến nói không nên lời, mình làm thế thân của người khác, mà người đó lại chính là mình… loại cảm giác này thật kỳ quái. Mặc dù cậu từng nghĩ đại thần đối xử với mình thật tốt, nhưng cậu không suy nghĩ nhiều mà chỉ đơn thuần cho là tính cách của anh bình dị gần gũi mà thôi. Lại không ngờ rằng… mọi việc lại là như vậy.”Nhưng… nhưng khi đó em mới 12 tuổi…”
“Ha ha, ta biết.” Trình Dật xoa đầu cậu. “Kỳ thực khi gặp lại em anh đã không nhận ra được. Bất quá em như thế nào thì vẫn đáng yêu như cũ, vẫn khiến anh yêu thích như vậy, có lẽ phải nói là đều khiến cho mọi người yêu thích.”
Mặt Đoàn Nghị Quân đỏ đến xuất huyết, cậu chưa từng nghĩ anh ấy lại sớm có tình cảm với mình đến thế. Kỳ thực khi nghe anh kể chuyện thì cậu không phải là không nhớ ra, nhưng khi đó Trình Dật ở trong mắt cậu chỉ là một ông anh giàu có không thể với tới, anh ấy là thủ trưởng của cha cậu, mà mình thì chỉ thỉnh thoảng mới đến công ty của cha để chơi. Cậu vẫn nhớ mang máng về anh, nhưng khi đó cậu đâu dám tiếp cận. Mà Trình Dật và cậu khi đó chưa từng nói chuyện, gặp nhau cũng chỉ có vài lần, trong trí nhớ của cậu anh thỉnh thoảng sẽ mỉm cười với cậu, nụ cười đó rất ôn nhu và ấm áp, lúc đó tim của cậu liền đập thình thịch. Cũng chính vì nụ cười đó mà cậu mới nhận ra là mình thích đàn ông.
Lại không nghĩ rằng, thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu và anh lại có duyên gặp gỡ. Anh của hiện tại trở thành một người đàn ông thành thục và đầy khí chất nên cậu không cách nào liên tưởng đến người con trai năm đó.
“Ha ha, nhớ ra rồi sao?” Trình Dật dịu dàng vuốt tóc cậu hỏi.
Đoàn Nghị Quân gật đầu, không biết nên nói gì, mà lúc này cậu mới nhận ra công việc của Trình Dật! Một đống game trong máy của anh…tựa hồ cậu đã hiểu hết thảy…
” Tiên Ma Kỳ Đàm cũng là trò chơi do anh thiết kế à?”
“Ừ.” Trình Dật gật đầu. Đoàn Nghị Quân trợn mắt, hóa ra trong lúc vô tình mình đã quen với lại người sáng tạo ra “Tiên Ma Kỳ Đàm” à? ! ! ” Tên này…”
“Ha ha, có ý nghĩa đó nhé.”
Đoàn Nghị Quân cảm thấy da đầu tê dại… Trách sao tên này nhìn qua vừa khớp, nguyên lai ảnh đã sớm dự mưu rồi! Ma Dực… Tiên Ma…
“Từ khi trở về, anh liền đổi hết nick thành Ma Dực, bởi vì anh… vẫn luôn tìm Tiên Nhi của anh.”
Đoàn Nghị Quân cảm thấy cả trái tim lẫn mũi đều ê ẩm, nhất thời không biết phải nói làm sao, chưa từng trải qua cảm giác này, được một ai đó trân trọng đặt trong tim.
“Cám ơn anh.” Đoàn Nghị Quân đột nhiên ôm chặt lấy người trước mắt, hai hốc mắt của cậu nóng lên, nói không nên lời.
“Đứa ngốc, cám ơn cái gì, mà nếu em muốn tạ ơn thì có thể lấy thân báo đáp, đem em, cả đời này đều tặng cho anh.”
Nghe anh nói vậy, Đoàn Nghị Quân nhịn không được cười khanh khách, tựa đầu dán trước ngực anh, “Đột nhiên em cảm thấy em thật may mắn.”
“Anh cũng vậy.” Hai người cứ dựa vào nhau như thế mà hon nhau, chẳng mấy chốc mà súng cướp cò, so với lần trước còn muốn kịch liệt hơn, Đoàn Nghị Quân nhịn không được đưa tay sờ vào hạ thể của Trình Dật, khi chạm phải một khối căng cứng thì càng kích động.
“Chồng…”
Đột nhiên mềm mại kêu một tiếng, Trình Dật cả người đều ngứa, xoay người đè cậu xuống dưới thân, “Khi nào về anh phải cải tiến Tiên Ma Kỳ Đàm lại một chút.”
Đoàn Nghị Quân không hiểu gì hết, không biết anh nói sửa là sửa cái gì, trò chơi đã rất tốt rồi mà. Lúc này Trình Dật liền hôn xuống, “Ngoan, lại gọi chồng nào.”
“Chồng…”
“Ừ, vợ ngoan lắm, đêm nay sẽ làm chết em.”
※
Hai người tuy rằng đã xác định quan hệ, nhưng cả hai đều không quên Trình Dật là đến thành phố F công tác, vì vậy đã đến thời điểm anh phải quay về. Đoàn Nghị Quân tuy luyến tiếc nhưng cậu không còn cách nào, anh có công việc của anh, cậu cũng phải học. Nhưng hai người vừa mới yêu nhau, đang là thời gian ngọt ngào nhất, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều dính vào nhau. Hai ngày nay chính là những ngày vui vẻ nhất của Đoàn Nghị Quân. Trình Dật vì ở bên cậu mà quay về trễ hai ngày, hai người ở bên nhau lâu thêm một chút.
Nhưng điều làm cho Đoàn Nghị Quân kỳ quái chính là sau đó Chu Dương kia không còn quấn lấy cậu nữa, bất quá Đoàn Nghị Quân cũng lười suy nghĩ, Chu Dương không quấn lấy cậu thì cậu càng mừng. Trình Dật lúc trở về, Đoàn Nghị Quân tiễn anh ra sân bay, vô cùng lưu luyến. Trình Dật ôm lấy cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi, “Sao vậy, không nỡ chia tay anh à?”
“Anh… khi nào thì trở lại? Ừm… đợi sang năm em tốt nghiệp xong sẽ đến chỗ anh học đại học.”
Trình Dật mỉm cười không đáp, Đoàn Nghị Quân thất bại cúi đầu, vô cùng ủ rũ, “Nhưng mà phải chờ lâu lắm…”
“Có chút thời gian như vậy mà không chờ được sao?” Trình Dật buồn cười nhìn Đoàn Nghị Quân, đưa tay nhéo mũi cậu. Đoàn Nghị Quân thấy anh thoải mái như vậy thì có chút ủy khuất, lẽ nào anh không nhớ mình à? Thấy cậu bĩu môi, Trình Dật biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì, nhưng anh vẫn không nói ra bất kỳ lời ngọt ngào nào mà tranh thủ hôn cậu mấy cái, sau đó mới nói, “Anh phải lên máy bay rồi, em nhớ tự chăm sóc chính mình, cố gắng học tập. Khi nào về nhà nhớ lên game nhé.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT