CHƯƠNG 10     

 

          Một giọng nói trong đầu cậu liên tục nhắc nhở cậu nhanh chóng tắt đi, nhưng Đoàn Nghị Quân vẫn ngây người ra nhìn màn hình chằm chằm, âm thanh từ máy tính không lớn lắm nhưng đủ để cậu nghe thấy rõ ràng. Thiếu niên trên màn hình thật to gan, đầu tiên là nằm trên giường để cho nam nhân thao, sau đó xoay người lại đè nam nhân kia nằm xuống rồi cầm lấy côn thịt của nam nhân ngồi lên, để cho nhục bổng đâm vào tiểu huyệt của mình đến tận cán chỉ còn lại hai khối thịt phía dưới, bắt đầu xoay eo rên rỉ. Đoàn Nghị Quân xem đến đỏ mặt tía tai, thân thể bắt đầu có phản ứng. Phía dưới của cậu đã cương lên, thấy thiếu niên được nam nhân thao đến thích, nơi nào đó của cậu cũng ngứa ngáy, có chút mất tự nhiên mà cựa quậy cái mông, hai chân khép chặt lại mới giảm bớt cảm giác xấu hổ này, cậu đột nhiên mới nhớ ra tình cảnh lúc này của mình!

 

          Phản ứng lại thì mới nhận ra phòng tắm vẫn đang đóng, Đoàn Nghị Quân thấp thỏm lo âu, cậu chưa kịp cầu trời cho Trình Dật vẫn còn đang tắm thì vừa quay đầu lại đã thấy anh đang đứng ngay sau lưng mình, bên hông tùy ý quấn khăn tắm, trên người anh, những giọt nước li ti chưa lau khô trượt xuống, mặt Đoàn Nghị Quân so với lúc đang coi GV còn đỏ hơn, theo quán tính nuốt nước bọt, anh ấy… rốt cục đã đứng phía sau mình xem bao lâu?

 

          “Anh…”

 

          “A ha… A… ưm a…” Đoàn Nghị Quân hoảng hốt nhận ra mình quên chưa tắt máy luống cuống tay chân tính tắt máy, nhưng càng sốt ruột thì càng làm hỏng, rõ ràng là định tắt máy lại ấn nhầm vào nút tăng âm thanh, thoáng cái tiếng rên rỉ  tràn ngập cả phòng.

 

          “A a… thật là thoải mái… sáp chết em… a ha…”

 

          Trong nháy mắt tiếng rên rỉ vang dội, âm thanh vận động pít-tông cùng với tiếng da thịt va chạm vào nhau hòa vào tiếng rên rỉ *** đãng của thiếu niên, toàn bộ quấn quanh trong phòng. Tất cả kích thích nháy mắt lập tức phóng đại, Đoàn Nghị Quân bị âm thanh đó hành hạ đến phát điên, toàn thân nóng rực như bị thiêu đốt, cậu chưa từng mất mặt đến thế này, vất vả lắm mới tắt máy được, không còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

 

          Trình Dật nhìn thiếu niên như đà điểu co đầu rụt cổ, khóe miệng cong lên tạo thành một nhụ cười nhẹ.

 

          “Có phản ứng?”

 

          “…” ” Anh… thấy bao lâu rồi.”

 

          “Ha ha, mới một lúc, em chăm chú quá, anh đi ra mà không hay biết.”

 

          Đoàn Nghị Quân hận không thể trực tiếp đập đầu vào bàn chết cho rồi…

 

          “Em cũng là vậy đúng không?”

 

          “Là… là cái gì…?”

 

          “GAY.” Trình Dật nhàn nhạt phun ra một từ, trong mắt mang theo vài phần tiếu ý.

 

          Đoàn Nghị Quân vừa nghe thấy vậy liền cứng người, trong đầu liền nghĩ hỏng bét, không biết anh ấy rốt cục muốn làm gì.

 

          “Ha ha, em không cần phải quá lo lắng, em thấy đấy, trong máy của anh có mấy thứ này, kỳ thực chúng ta là đồng loại.”

 

          Đoàn Nghị Quân lúc này mới có dũng khí ngẩng đầu lên, đôi mắt như hai viên thủy tinh hơi lóe lên tia sáng, tuy cậu mới nhìn thấy thì đã biết nhưng không nghĩ tới anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Đoàn Nghị Quân không biết cảm xúc của mình lúc này như thế nào, cảm giác vui sướng khi biết anh cũng là đồng loại với mình, đồng thời lại có chút mất mát không rõ nguyên nhân. Bỗng cậu nhớ đến mật mã trong máy tính của anh… tại sao lại là sinh nhật của mình… không phải là anh thích mình đấy chứ? Nhưng Đoàn Nghị Quân cảm thấy không có khả năng lắm, vì quan hệ của họ dù không tệ lắm thì anh cũng không có khả năng thích mình, nam nhân ưu tú như vậy, cho dù có thích đàn ông thì cũng chỉ nên thích những người ưu tú như anh. Nghĩ tới đây Đoàn Nghị Quân lại cảm thấy bi thương, cậu không hề biết toàn bộ tâm tình đều được viết hết trên mặt, Trình Dật đều thu hết vào trong mắt. Đứa ngốc này đang nghĩ gì không lẽ anh không biết sao?

 

          “Em biết rồi mà.”

 

          “Dạ?”

 

          “Mật mã của máy tính.”

 

          Đoàn Nghị Quân ngơ ngác, không hiểu sao anh lại nói thế.

 

          “Nó là ngày sinh của em.”

 

          “Em…tại sao…” Suy nghĩ một lúc lâu, Đoàn Nghị Quân chỉ lắp bắp mấy chữ.

 

          Trình Dật cười cười, không nói gì, đột nhiên bế cậu lên, Đoàn Nghị Quân hoảng sợ theo bản năng ôm lấy cổ của anh, không để cho mình ngã xuống. Chỉ vài giây sau đã bị anh thả xuống giường.

 

          “Còn không biết tại sao à?” Nam nhân bởi vì ôm cậu nên khăn tắm lỏng ra, lúc này hoàn toàn không còn là người anh ôn nhu ban ngày cậu thấy nữa, dường như đột nhiên anh đã hóa thành ác ma, từ trên cao nhìn mình, khóe miệng mang theo tà khí.

 

          “Tiên Nhi.” Trình Dật đột nhiên dùng cách xưng hô này mà gọi cậu, “Em  thích anh có phải không?”

 

          Đoàn Nghị Quân sửng sốt, đầu kêu ong ong, không biết anh rốt cục đang nói gì, thấy anh vẫn nhìn mình cười, liền hiểu lầm là anh đang cười nhạo cậu, vừa thấy nhục nhã lẫn ủy khuất, cậu bèn rống lên, dù sao thì cũng chỉ là bạn trên mạng, cùng lắm thì sau này không gặp được nữa, “Thích anh thì sao chứ, có quy định nào cấm không được thích anh à? Em không biết anh làm sao mà biết được nhưng nếu anh không thích em thì em sẽ không quấn lấy anh đâu anh cứ yên tâm.”

 

          Nghe cậu tuôn một hơi, Trình Dật bật cười, “Nghị Quân, anh lấy sinh nhật của em làm mật mã, em đừng nói là trùng hợp chứ?”

 

          “Em… sao em biết…”

 

          “Ngu ngốc.” Trình Dật đột nhiên trở nên kích động đè lên người Đoàn Nghị Quân, mặt của hai người cách nhau càng lúc càng gần, khi Đoàn Nghị Quân khẩn trương đến tim sắp vọt ra khỏi ***g ngực mà cho rằng anh sắp hôn mình thì Trình Dật ngừng lại, hai người chỉ cách nhau có 1 cm, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cậu, “Anh cũng thích em.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play