Chúc mọi người một mùa Giáng sinh an lành và ấm áp (´∇`)
Phiên ngoại 1
15592336103300384680388163326862n
Trước khi bên nhau
Tần Dục Minh đang hí hoáy với máy chụp ảnh, đột nhiên lại hướng mắt nhìn về nơi người kia đang đứng. Cậu ấy đứng giữa mấy người mẫu khác, trên tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, thần sắc hờ hững như chẳng quan tâm điều gì, một cánh tay vòng qua eo người mẫu nữ gần bên một cách ám muội, cánh tay khác đưa điếu thuốc lên môi hút một hơi, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, trong làn khói mờ nhạt lại càng thêm dụ hoặc.
Tần Dục Minh cảm nhận được ánh mắt nhìn lại của đối phương liền hạ mắt xuống, tỏ vẻ đang chăm chú với máy móc của mình. Nhưng chỉ chốc lát sau một cái bóng tiến lại mang theo mùi hương thuốc lá hòa với nước hoa nhàn nhạt, Tần Dục Minh bỗng dưng cứng người, chưa nói được gì thì một bàn tay thon dài đã chìa đến khẽ vuốt qua bàn tay anh giống như một cơn gió ngày hè, trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc. Ánh mắt Tần Dục Minh không nhịn được mà nhìn ánh lửa đỏ kia xẹt qua, cảm thấy nhiệt độ nhẹ nhàng tản ra theo từng động tác của đối phương.
“Không ngờ nhiều năm như vậy mà anh vẫn thích thứ này.” Tiết Duy Hiên hút một hơi thuốc, thở làn khói trắng về phía Tần Dục Minh.
Đây vốn không phải bầu không khí nên có giữa hai anh em. Quá mập mờ. Tần Dục Minh nghĩ.
Nhưng anh lại khẽ mỉm cười với Tiết Duy Hiên, nụ cười kia vô cùng khắc chế, chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất nhưng lại cực kỳ quyến rũ. Đôi mắt Tiết Duy Hiên dường như lóe lên vì nụ cười ấy nhưng cũng nhanh chóng trầm tĩnh lại, lùi về sau một bước nói ra lời nên có giữa hai người gặp mặt lần đầu sau một thời gian dài, “Đã lâu không gặp, anh hai yêu quý.”
Tần Dục Minh lúc này lại bày ra lớp mặt nạ lãnh đạm ít lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc.”
Đối xử với cậu thật lạnh nhạt, Tiết Duy Hiên cũng không giận mà chỉ mỉm cười, dụi tắt điếu thuốc chỉ còn một đoạn ngắn vào gạt tàn. Từ khi Tiết Duy Hiên tiến về phía Tần Dục Minh, Charlie đứng bên kia đã nhìn theo rất chặt chẽ, lúc này liền ngay lập tức bước đến bên cạnh Tiết Duy Hiên, nhìn như đang chỉnh lại quần áo cho cậu nhưng trong lúc đó lại lơ đãng mà phẩy nhẹ qua bả vai hoặc ngực cậu. Tần Dục Minh thoáng chốc cảm thấy không hề thích những động tác kia nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Đáng tiếc là Tiết Duy Hiên chẳng có phản ứng gì với hành động của Charlie, ngược lại chỉ chú ý đến ánh mắt Tần Dục Minh phía bên này, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc qua, khóe miệng giương lên một nụ cười, nụ cười ấy giống như tỏa sáng trong một đêm hè tối tăm, vô cùng quyến rũ.
Tần Dục Minh đột nhiên cảm thấy ngực mình nóng lên, chỉ giơ máy ảnh ra nhìn cậu xuyên qua thấu kính.
Rất lâu sau đó
“Lần này chính là hợp tác với studio của anh sao?” Tiết Duy Hiên nửa dựa vào giường, thân thể trần truồng nhanh chóng kéo mền lên che lại bộ phận nhạy cảm. Tật xấu hút thuốc trên giường của cậu không cách nào bỏ được, Tần Dục Minh đi tới đi lui bên ngoài thu dọn quần áo, quay đầu lại thấy vậy chỉ thở dài một hơi, bước đến bên cạnh cầm điếu thuốc kia đi, cúi xuống mạnh mẽ dùng môi lưỡi mình chà đạp Tiết Duy Hiên.
“Nói vậy thì ảnh tuyên truyền lần này anh sẽ chụp cho em hả?” Tiết Duy Hiên bây giờ đã gần bốn mươi nhưng vẻ đào hoa lại không hề suy giảm chút nào so với năm đó — không ngờ trong giới diễn viên cậu vô cùng thuận buồm xuôi gió vượt hẳn mong đợi của mọi người, kỹ năng diễn xuất cũng được ca ngợi, vẻ bề ngoài lại vô cùng thu hút người khác, đã có thể đứng sóng vai bên cạnh Uông Cảnh Diệu, tuy rằng Uông thiên vương chẳng hề vui vẻ gì vì điều này.
“Không sai.” Tần Dục Minh khẽ hôn lên mắt cậu một chút, trong ánh mắt còn mang theo ý cười.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu rằng nhất định đối phương đang nhớ lại lần đầu tiên hợp tác.
Có người từng đánh giá rằng Tiết Duy Hiên rất ăn ảnh nhưng lại cực kỳ khó để chộp được vẻ phong tình của cậu — người nói ra lời này rất thích gương mặt Tiết Duy Hiên, sau đó còn nói chỉ ở trước ống kính của Tần Dục Minh thì Tiết Duy Hiên mới thật sự là Tiết Duy Hiên, bất kể là mười mấy năm trước hay là bây giờ.
Tiết Duy Hiên lại thật sự đồng ý với lời này, không chỉ tán thành mà còn chụp lại lời nói của đối phương vào di động rồi đọc từng chữ trước mặt Tần Dục Minh, lúc đọc xong còn cười với anh một cái.
Tình cảnh thế này mà có thể nhịn không làm gì thì chỉ có thánh nhân — rất rõ ràng, Tần Dục Minh không phải. Anh đương nhiên bước đến đẩy nhẹ bả vai của đối phương, đè người xuống chiếc giường mềm mại.
Lúc làm việc thái độ phải nghiêm túc tập trung, muốn như vậy thì không được để lẫn tình cảm riêng tư vào — nói thì nói thế nhưng công việc ngày hôm nay đối với những người độc thân thật sự vô cùng gian nan.
Bởi vì ông chủ luôn bình tĩnh lãnh đạm của bọn họ lại thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với Tiết đại mình tinh. Nhưng mà chủ yếu lại ở chỗ vị Tiết đại minh tinh kia, bình thường đến xem ông chủ làm việc còn thu liễm một chút, hôm nay trước ống kính lại không hề kiềm chế chút nào, thật sự bày ra toàn bộ trạng thái mê người nhất của bản thân. Trợ lý của Tần Dục Minh đứng một bên không ngừng nghe tiếng phụ nữ hít sâu, đôi mắt các cô chăm chú nhìn Tiết Duy Hiên, chỉ vì đối phương nở nụ cười mà đỏ mặt tới mang tai.
Hai người cách nhau một ống kính lại liếc mắt đưa tình với nhau trước mặt mọi người hơn nửa ngày. Sau khi kết thúc công việc Tiết Duy Hiên liền vào phòng thay quần áo, chưa kịp làm gì đã có người theo vào rồi khóa trái cửa lại.
“Không chờ được nữa rồi à?” Tiết Duy Hiên cười rộ lên, cởi áo khoác trên người ra. Tần Dục Minh ôm lấy cậu từ phía sau, hôn nhẹ lên cổ cậu ướt át thì thầm.
“Chỉ vì em.”
Xưa nay đều chỉ vì mình em, trước sau như một có thể khiến anh không khống chế nổi tâm tình.
Phiên ngoại 2
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà — không phải nơi nào khác mà chính là nhà lúc cha mẹ còn chưa ly hôn, sau đó tôi từng ở đây một thời gian dài cho đến lúc có thể hoàn toàn độc lập về tài chính.
Cùng lúc đó cha cũng ly hôn với người phụ nữ ông từng ngoại tình.
Tôi không hiểu sao mình lại ở chỗ này, mọi thứ tự nhiên xảy ra ắt hẳn sẽ có nguyên nhân, nghĩ vậy liền đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt — giờ tôi mới chú ý rằng bàn tay mình hiện tại nhỏ hơn trong trí nhớ không ít.
Cửa mở, vẫn là vẻ yên tĩnh trong ký ức, đồ đạc trong nhà cũng chẳng hề khác gì, chỉ có điều không có che vải chống bụi. Tôi cảm thấy ngờ vực mà bước vào, liếc nhìn bóng mình trên cửa.
Nói không giật mình là nói dối, trong gương rõ ràng là bộ dáng của một học sinh cấp ba, mặt không hề có cảm xúc, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh.
Thật quái lạ, tôi chỉ cảm thấy hoang đường rồi lại theo bản năng cho rằng nên như vậy, còn đang do dự liền nghe thấy tiếng động phía sau lưng.
Tôi nhìn thấy bóng Duy Hiên phản chiếu bên trong cửa kính, em ấy vẫn còn là học sinh cấp hai, trên mặt hiện rõ vẻ do dự, một tay siết chặt lấy thành ghế sopha bên cạnh chỗ ngồi.
“Duy Hiên.” Tôi nghe thấy mình gọi em.
Nghe được giọng tôi dường như em hơi cứng người lại — không phải vì tầm mắt tôi sắc bén mà là vì động tác của em quá rõ ràng.
“… Cha mẹ muốn ly hôn.” Em do dự liếc nhìn tôi một cái sau đó liền rũ mắt xuống, tôi nhìn ánh mắt u buồn của em mà khó chịu trong lòng.
Tôi nhớ ra rồi, đây là đêm trước khi cha mẹ ly hôn, hai người vẫn còn đang tranh cãi không ngừng. Hình như bàn bạc ổn thỏa cũng phải mất đến một năm, hoặc cũng chỉ là một tháng, tôi đã quên mất thời gian chính xác.
Lúc này tôi không còn muốn tỏ vẻ nghiêm nghị nữa — tôi ngày trước đã từng hờ hững với Duy Hiên đến mức ấy. Em chỉ mới là học sinh cấp hai, nhỏ hơn tôi năm tuổi, từ nhỏ đã bị mọi người trong nhà coi thường nhưng dù thế em vẫn cảm thấy lo lắng vì cha mẹ ly hôn.
Sự thay đổi luôn làm lòng người sợ hãi, đặc biệt là với những đứa trẻ ở độ tuổi này, hoảng sợ cũng là điều bình thường thôi. Tôi nhìn vẻ lo lắng nghi hoặc trong mắt em mà cảm thấy lòng đau nhói. Tôi nghĩ tới mình ngày trước, lúc này vẫn chẳng thân thiết gì với em. Còn em — tôi chưa từng hỏi xem khi còn bé em có từng muốn ỷ lại vào tôi hay chưa. Nhưng chuyện này thật sự không hỏi ra nổi.
Nếu bây giờ đột nhiên quá mức thân thiết nhất định em ấy sẽ cảm thấy kỳ lạ, sau đó sẽ cách tôi càng xa.
Tôi đi đến, lúc sượt qua người em liền hỏi, “Uống nước trái cây không?”
Quả nhiên em ấy sững sờ, nhưng vẫn trả lời, “Muốn nước nho.”
Em thích ăn nho, điều này tới lớn vẫn không thay đổi — chỉ là em không muốn lột vỏ nên mới lười ăn. Nhưng nếu đem nho đã rửa sạch đặt trên bàn trà trước mặt em, em sẽ tỏ vẻ lơ đãng nhìn qua mấy lần, trong mắt lộ rõ vẻ mong đợi. Nếu tôi ngồi bên cạnh thì em sẽ không tự chủ được mà cọ lại gần rồi nhìn tôi vài lần, ý tứ rõ ràng là muốn tôi lột cho em ăn. (má ơi cưng chết mất >. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT