Đang lúi húi trong bếp chuẩn bị bữa sáng, bỗng nghe tiếng bước chân…
- Dậy rồi sao? _ Quốc hỏi, tay vẫn xào xào, không quay lại.
- Tối qua… _ Gia Linh ấp úng.
- Cô không nhớ gì à?
- …
- Phải rồi, say khướt đến thế thì còn nhớ được gì.
- Tôi… không làm gì sai chứ?
- Hình như tối qua cô đã nhớ về ai thì phải?
Quốc không biết rằng Gia Linh đã lúng túng thế nào khi anh hỏi câu ấy.
- Không liên quan đến anh.
- …
- Gì đây? _ Gia Linh hỏi khi thấy Quốc đặt trước mặt mình một chén canh.
- Giải rượu, uống hay không thì tùy.
- …
- Lần sau mong cô nếu trong bộ dạng say sỉn thì hãy lục địa chỉ và tìm đến nơi khác giúp tôi!
- … “Địa chỉ khác”… _ Gia Linh lí nhí.
- Sao?
- …Cảm ơn anh! _ Gia Linh nói. *Tôi còn địa chỉ khác sao?*
- Không có gì… Kẻ lạc mất trái tim đang lạc đường chăng? _ Quốc ngồi xuống đối diện Gia Linh, bỗng gợi chuyện.
- … _ Gia Linh im lặng.
Hít một hơi thật sâu, Gia Linh nhìn lên Quốc…
- Anh muốn một vụ giao dịch chứ? _ Gia Linh hỏi.
Anh hơi chau mày khi nghe Gia Linh hỏi.
- “Giao dịch”?
- Phải rồi, giao dịch.
- Còn phải xem giao gì và dịch gì nữa.
- Anh sẽ có cái anh cần, còn tôi có được cái tôi muốn, thế đã đủ chưa?
- Cái cô cần?
- Đơn giản thôi.
- Là gì? _ Quốc hỏi.
Gia Linh nhìn một vòng quanh nhà anh rồi nói:
- Vẫn còn một phòng trống, cho tôi được chứ?
- Cho cô?
- Phải!
- Tại sao? Cô nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý?
- Tôi chỉ hỏi cho giữ đúng nguyên tắc thôi, còn có hay không chấp
nhận _ Gia Linh nhún vai. – Tôi cũng vẫn sẽ ở đây! _ Gia Linh nói rồi
bưng chén canh lên miệng.
- Her, cái này đâu phải giao dịch, mà là tuân lệnh ấy chứ.
- Quyết định vậy nhé! Tôi có việc ra ngoài, tối nhớ để cửa cho tôi! _ Gia Linh nói rồi đứng dậy.
- Còn điều tôi cần? _ Quốc nói với lại.
Gia Linh chựng lại…
- Còn tùy thuộc vào thái độ của anh. _ Gia Linh nói ngắn gọn rồi rảo bước nhanh ra khỏi nhà Quốc.
- Rốt cuộc cô muốn tôi phải chạy vòng theo cô đến khi nào nữa đây? _ Quốc bắt đầu mất kiên nhẫn.
………
___o0o___
Bệnh viện…
Cậu gục đầu bên giường Yuu, có lẽ vì mệt quá nên đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ngón tay Yuu nhúc nhích, mí mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tròng mắt khẽ đưa qua đưa lại như đang lấy sức để chuẩn bị kéo đôi mi lên…
Cậu vẫn đang say giấc…
Phải rồi, cố lên!… Yuu bắt đầu tách đôi mi đang dính chặt nhau kia.
Mi mắt Yuu dần kéo lên… Thứ ánh sáng của buổi ban mai đang tràn ngập căn phòng đã trở nên lạ lẫm với Yuu khiến cô bé vừa hé mắt đã vội nhắm lại, vì thứ ánh sáng ấy quá chói chang. Yuu cảm thấy sợ thứ ánh sáng đó…
*Không được, mày phải cố gượng dậy đi Yuu à! Cố lên!… Nhưng nếu tỉnh
lại, anh ấy sẽ bỏ mặc mình theo chị ta thì sao? Không, không, không đời
nào!… Nhưng… anh Bảo hứa sẽ đưa mình đến “Bánh xe thiên đường”, đến ngôi nhà vùng ngoại ô đang chờ đợi. Phải làm sao đây???……….. Không được,
mình phải tỉnh lại, tỉnh lại để còn cùng anh ấy làm tất cả mọi thứ, tỉnh lại để đá chị ta đi nữa. Phải rồi, mày phải tỉnh lại, mày không được
ngủ mê nữa! Anh ấy đang chờ, vẫn đang chờ mày…!* _ Yuu đấu tranh tinh
thần.
Trước đây Yuu đã chấp nhận thứ ánh sáng đó không biết bao lần, giờ
đây chắc chắn cô sẽ lại dũng cảm tiếp nhận nó trở lại…cô sẽ mở mắt ra để đón thứ ánh sáng vào mỗi sớm mai, sẽ nhắm lại khi đã mệt mỏi và sẽ lại
mở vào mỗi sớm như trước đây…
“Chớp…chớp” _ Yuu chập choạng chớp mắt để làm quen lại với những tia nắng bên cửa sổ đang ghé sát cô…
Nhìn quanh căn phòng, khẽ hỏi *Đây là đâu?*. Nhưng câu hỏi ấy chỉ chợt bay qua và vụt mất khi ánh mắt Yuu chạm đến Gia Bảo…
Nhìn cậu ngủ đã hồi lâu nhưng không hiểu sao Yuu vẫn mãi nhìn, không
biết do lâu ngày không gặp cậu, Yuu thấy nhớ khuôn mặt cậu? Hay… do
không biết nói với cậu thế nào về việc mình đã “trở về”?
…
Cậu khẽ trở mình…
Nhíu mày, mở mắt ti hí nhìn vì còn buồn ngủ, cậu lướt qua cảnh vật
xung quanh. Nhưng rồi, vì hình ảnh ấy quá mờ chăng? Cậu nhắm mắt trở
lại, đổi tư thế ngủ.
1 giây… 2 giây… 3 giây…
- YUU! _ cậu bật dậy kèm theo tiếng gọi Yuu thật lớn. – Mình ngủ hồi nào vậy? Tại sao mình lại nằm trên giường?
Cậu nhìn quanh… là phòng Yuu, giường Yuu, nhưng còn Yuu đâu??? Cậu
hoảng loạn, thực sự hoảng loạn. Ai đã đưa Yuu đi? Có chuyện gì xảy ra
với Yuu? Yuu đâu? … Những câu hỏi về Yuu liên tục tấn công tâm trí cậu.
Vội nhảy xuống giường, cậu bắt đầu công cuộc tìm kiếm Yuu. Nhà vệ
sinh… phòng tắm… phòng dành cho thân nhân… nhưng đổi lại vẫn không được
gì. Chạy ra ngoài, tìm đến phòng bác sĩ… Nhưng ngay cả họ cũng không
biết Yuu ở đâu.
- Các người làm việc thế mà coi được sao? Ngay cả bệnh nhân mình đi đâu cũng không biết nữa, nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ tìm mấy người để tính sổ một lượt. _ ánh mắt cậu như bốc cháy.
“RẦM” _ cậu bỏ đi và để lại tiếng đập cửa khó chịu.
Rốt cuộc là Yuu tự đi, hay ai đó đã đưa Yuu đi?
- Ashhhhhhhhhhh…
“Bụp”
Cậu vò đầu bứt tóc, bực mình đá vào thùng rác làm nó đổ tung tóe.
- Này cậu, cậu làm gì vậy? _ một nhân viên quét dọn vô tình đi ngang đã nhìn thấy hành vi của cậu lúc nãy.
Cậu chẳng buồn nhìn đến người nhân viên đó, nghe có tiếng khó nghe, cậu kiền quay lưng bỏ đi.
- Này cậu kia! Đứng lại dọn hết đống rác tự bày ra đi chứ! _ cô ấy
gọi nhưng rất tiếc, cái đầu ngông nghênh kia đã một đi không quay trở
lại. – Thật đúng là… thanh niên thời nay cũng chỉ được đến thế là cùng.
………
___o0o___
- Alo, Gia Bảo à, cậu…
- “Bây giờ tớ đang bận, lúc khác tớ gọi lại sau!”
“Rụp… tút tút tút…”
Cô gọi cho cậu, nhưng chưa kịp nói gì đã bị cậu chặn họng và cắt ngang cuộc gọi. Điều nhận lại chỉ là những tiếng tút tút dài…
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui…”
Điện thoại cô đổ chuông…
- Alô, Gia Bảo à? _ cô vội bắt máy vì ngỡ cậu.
Nụ cười cô vụt tắt khi nhận lại không phải như cô đã ngỡ.
- “Em đang đợi điện thoại nhóc đó à?” _ là Quốc gọi.
- …Anh đó, dạo này nhét em ở ngóc ngách tâm hồn nào rồi? Lâu lắm mới thấy ông anh quý hóa ghé thăm. _ cô đánh trống lảng.
- “Còn em? Chả phải em cũng nhét anh ở tận đẩu tận đâu còn gì?”
- Hìhì… _ cô cười trừ.
- “À, Na nè!”
- Dạ?
- “Em rảnh không?”
- Dạ?…
…
15’ sau, một chiếc xe đạp “cõng” một anh thanh niên dừng trước nhà cô…
- Ơ… anh… _ cô ngạc nhiên.
- Đi thôi em! _ Quốc nói rồi hất mặt ra yên sau ý bảo cô ngồi lên.
- Đi đâu anh? Mà đi bằng con “ngựa”này á? _ cô chỉ vào chiếc xe Quốc đang giữ lái, nghi ngờ.
- Còn con nào khác con này sao? _ Quốc hỏi ngược lại cô.
- Mà đi đâu ạ?
- Chậc, em cứ lên đi nào. Anh không bắt cóc em đâu mà sợ.
Đành nghe lời Quốc, cô vòng ra sau ngồi lên yên xe…
…
Quốc chở cô ngang qua vài con phố và dừng lại trước một cửa hàng bán
cây kiểng. Cô thắc mắc không hiểu tại sao anh lại đưa mình đến đây nhưng rồi cũng cứ theo anh xem sao.
- Chào anh chị! Anh chị cần gì ạ? _ một nhân viên.
- Ở đây có bán xương rồng có hoa không ạ? _ Quốc hỏi.
- Dạ có, bên này thưa anh chị! _ nhân viên ấy dắt Quốc và cô đến gian có hàng tá cây xương rồng với đủ loại màu, đủ loại hoa.
- Woaaaaa… _ cô tít mắt khi nhìn thấy những bông xương rồng đủ màu, đủ loại.
- Em thích không?
Gật gật
- Sao anh biết nơi này vậy? Em chưa bao giờ thấy nơi nào có nhiều hoa xương rồng đến vậy. _ cô chăm chú ngắm.
- Em chọn đi!
- “Chọn”, chọn gì ạ?
- Anh tặng em một cây đó! Tùy em chọn.
- Hai cây nha anh! _ cô đòi hỏi.
- Đã được người ta tặng rồi mà còn đòi mặc cả với anh hả cô bé?
- Đi mà anh! Anh Quốc của em là nhứt nhứt nhứt lun! Nhá! _ cô làm vẻ mặt nai tơ.
- Chỉ được cái nhõng nhẽo anh là trên tài, thôi được rồi, tùy em! Nhưng chỉ hai thôi nhé! Anh đang cháy túi đó!
- Yêu anh lắm cơ, héhé.
Quốc chỉ biết lắc đầu trước con người này.
- Cây này, cây này, cây này… hay cây này? Còn cây kia? Cây kia nữa, cây này thì sao?… _ cô cứ cầm lên rồi lại đặt xuống cân nhắc, không
biết chọn cây nào.
- Em coi chừng làm mấy cây xương rồng chóng mặt mà thu hoa lại bây giờ. _ Quốc chọc.
- Anh thấy cây nào đẹp? Cây này, cây này hay cây kia? À không cây
này, mà không cây kia, cây này chứ, cây… trời ơi em không biết chọn cây
nào. Cây cào em cũng thích, cũng thấy nó đẹp hết trơn.
Thêm một cái lắc đầu của Quốc dành cho cô…thật là hết biết.
…
Sau một hồi cân lên nhấc xuống, cuối cùng cô cũng lựa được hai cây
xương rồng vừa ý (phải quần “nát” đống xương rồng kia mới tìm được hai
cây vừa ý đó cả nhà ạ).
- Xong nhé! _ Quốc mừng vì cuối cùng cô cũng chịu chọn lấy hai cây cho mình.
- Vâng ạ!
- Ô, sao anh nói là hai cây thôi mà, sao lại tới ba lận? _ Quốc thắc mắc.
- Anh tính hai cây, cây còn lại để em.
Thanh toán xong, cầm ba cây xương rồng trên tay, cô ngắm nghía chúng thật kĩ.
- Cẩn thận với gai nó đó! _ Quốc nhắc nhở.
- Tặng anh nè! _ cô đưa ra trước mặt Quốc một cây xương rồng có hoa màu trắng mà anh thích.
- Cho anh á?
- Cảm ơn anh đã dẫn em đến đây! Em cũng muốn tặng anh thứ gì đó lâu rồi, nhưng không biết anh thích gì, cũng không có cơ hội nữa. Tiện đây, em tặng anh chậu xương rồng bé bé xinh xinh này luôn nhé, hìhì.
- Em đã có lòng thì anh không từ chối, cảm ơn em nhé! _ Quốc vui vẻ nhận lấy cây xương rồng.
- Nô cô chi (không có gì)! Hi…
- Bây giờ tiếp tục cuộc “vi hành nhé?”
- Ô kế! _ cô vui vẻ ngồi ra sau xe Quốc.
…
Hành trình và điểm đến tiếp theo lần lượt là những nơi thường dành
cho những cặp đôi hẹn hò, nhưng Quốc đã chọn để đưa cô đi chơi.
Rạp chiếu phim… một bộ phim hài hành động…
Một quán cóc ven đường… món ốc đúng là tuyệt cú mèo khi đi lang thang ngồi lê quán xá thế này.
Khu chợ đêm… với đủ thứ đồ mà cả hai cùng thích thú đi ngắm cho bằng hết, cả những món ăn khuya ở đó nữa.
…
- Anh ơi! Em, em mỏi chân lắm lắm luôn rồi ý. _ cô ngồi bệt xuống một gốc cây.
- Sao vậy? Bình thường em đi giỏi lắm mà? _ Quốc ghẹo.
- Cái anh này, mà hôm nay sức của anh tốt hey, đi mãi mà chưa thấy ca thán gì hết.
- Hìhì, đó là chuyện bình thường trong xã hội mà em. _ Quốc nháy mắt với cô.
“Chỉ một mình anh lặng yên ngắm nhìn
Người người sải bước từng đôi trên đường
Bởi vì anh vẫn đợi chờ, bởi vì anh vẫn đợi chờ
Chờ cho em sẽ nhận ra anh là tình yêu của em…”
Điện thoại Quốc rung lên.
Là một số điện thoại lạ gọi đến… phân vân không biết có nên nghe máy hay không.
- Anh nghe điện thoại đi kìa! _ cô nhắc.
- Số lạ.
- Lỡ có việc gì thì sao, anh cứ nghe đi! _ Quốc định cất điện thoại vào túi thì cô nói.
- …Ờ, vậy để anh nghe xem sao.
Cô nở nụ cười đáp lại.
- Alô!
- “…”
Quốc tạm dừng cuộc thoại, ra hiệu với cô và ra một góc, cách cô vài mét mới nghe tiếp.
- Tôi đây!
- “…”
- Rốt cuộc thì cuối cùng cô muốn gì đây?
- “…”
- Chắc chứ?
- “…”
- Thôi được, ở yên đó!
Quốc có vẻ không hài lòng vì cuộc điện thoại vừa kết thúc kia.
- Có chuyện gì à anh? _ cô hỏi.
- Ờ… không.
- Chắc chắn là có mà, anh bận thì cứ đi đi! Em tự về được mà.
- Cả quãng đường xa lắc, em tự về là về thế nào? Để anh đưa em về rồi đến đó sau cũng được.
- Đường xa, anh đưa em về thì đến đó trễ hẹn với người ta mất rồi.
Không sao mà, anh cứ đi trước đi! Đằng nào em cũng còn muốn đến nhà mấy
đứa bạn nữa mà. Cảm ơn anh đã chở em đi chơi cả ngày nghen! Em rất vui!
Hì…
- Thật là không sao chứ?
- Thật!
- Vậy…
- Thôi được rồi, anh đi đi mà. _ cô đẩy lưng Quốc đi lẹ.
- Vậy gặp em sau nhé!
- Vâng, bye anh!
Lúc Quốc vừa đi khỏi cũng là lúc nụ cười trên môi cô vụt tắt.
- Haizzz… hơn 10h rồi, còn nhà đứa nào để cửa cho mình đến nữa chứ. Haizzz… _ cô thở dài. – Còn cây xương rồng này nữa… A! _ bóng đèn trong đầu cô bỗng bật công tắc.
Cô chạy lại hướng ngược lại, ngược với hướng về nhà mình.
Cô biết rằng, chắc chắn cậu đang ở bệnh viện cùng Yuu. Mua đồ ăn
khuya đến đó cho cậu, tận tay tặng cho cậu cụm xương rồng do chính cô
chọn này. Cứ nghĩ đến vẻ mặt sung sướng của cậu lúc nhìn thấy cô và cụm
xương rồng này mà cô không thể nhịn cười được, cái miệng cứ toét ra cười mãi.
Thực ra, Quốc cũng bỏ trăm công nghìn việc chỉ vì muốn đổi lại nụ
cười cho cô. Khi vừa nghe Kì Lâm nói về tình trạng của cô, anh đã rất
tức giận và lo lắng. Vì vậy mới có chuyến đi xe đạp đến những nơi làm cô cười nhiều đến thế… Có phải Quốc mãi chỉ có thể quan tâm cô một cách
thầm lặng này chăng???
………
__o0o___
Bệnh viện…
Cậu mệt mỏi ngồi phịch xuống trước của phòng Yuu.
- Gia Bảo! Sao con ngồi đây? _ đúng lúc đó, Gia Huy dìu bà nội đi tới.
Ngẩng đầu nhìn nội và anh hai rồi cậu dùng chút sức lực vịn vào tường đê đứng dậy, đôi mắt buồn bã.
- Thưa nội! Anh hai! _ cậu thều thào mở lời chào.
- Em sao vậy? Ốm à? _ Gia Huy lo lắng.
- …
- Yuu đâu? Con bé sao rồi? _ nội hỏi.
Biết ăn nói thế nào với nội khi chính cậu đã để lạc mất Yuu đây???
- Con bé sao rồi? Tình trạng đã khá lên chút nào chưa? _ nội hỏi lại.
- Kìa nội! _ Gia Huy.
- Nội đừng suốt ngày lúc nào cũng một Yuu hai Yuu ngàn lần Yuu được không? _ cậu nổi quạu.
- Con chỉ cần nói cho ta biết, con bé thế nào rồi?
- Con không biết, không biết, không biết Yuu thế nào? Không biết Yuu đang ở đâu.
- Nội! _ Gia Huy vội đỡ nội.
- Con… con… Gia Bảo, con vừa nói gì? _ nội mất bình tĩnh.
- …
- Yuu… con bé… _ không tin vào đứa cháu của mình nữa, bà tự chống gậy, mở cửa vào phòng Yuu.
bàng hoàng với chiếc giường trống, nội không thể đứng vững nữa, hai
mắt tối sầm lại không còn nhìn thấy gì, đôi chân chùng xuống không còn
chút sinh khí.
- NỘI! _Gia Huy thất thanh.
Cậu vội chạy vào, nội đã ngã vào vòng tay Gia Huy…
- BÁC SĨ!!! _ cậu gọi lớn.
……………ooo
Bà bị đưa vào phòng cách li đặc biệt, bà cứ quỵ rồi lại tỉnh và lại
quỵ như cái máy vậy. Không biết, liệu sẽ như thế được mấy lần nữa…?
- Em tìm kĩ chưa? _ Gia Huy kéo cậu ra dãy hành lang, hỏi.
- Kĩ lắm rồi.
- Em không biết con bé đi đâu sao?
- Nếu biết thì em có đứng đây không?
- Em đã báo với ai chưa?
- Bác sĩ.
- Chắc họ cũng đang tìm rồi, không có thời gian nhiều đâu, nếu Yuu
được ai đó đưa đi thì còn đỡ, nếu không thì với tình trạng sức khỏe của
con bé sẽ không ổn đâu em! _ Gia Huy nói.
- Em biết!
- Vậy anh với em chia nhau ra tìm nhé!
- Nhưng còn nội?
- Anh đã gọi cho anh chị quản gia rồi, lát nữa một trong hai người sẽ đến đây liền, em đừng lo!
- Uhm! _ cậu gật đầu đồng ý rồi hai anh em mỗi người tìm một ngả.
- Yuu à! Yuu! _ cậu vừa đi vừa gọi tên cô bé.
…
- Yuu! Yuu ơi! _ Gia Huy.
……………ooo
Gần như đã lật tung cả bệnh viện lên, cả cậu, Gia Huy và một số người của anh cũng lao vào công cuộc tìm kiếm nhưng vẫn chưa có một tin tức
nào được tìm thấy.
Cậu bất lực ngồi xuống bậc cầu thang dưới chân mình…
- Yuu! Rốt cuộc thì em đang trốn ở đâu?
- Haizzz… sao con nhỏ đó cứng đầu vậy không biết. _ người 1.
- Uhm! Nói mãi mà cứ trơ ra như người từ trên trời rớt xuống ý. _ người 2.
- Thôi, mình xuống báo cho ông bà bác sĩ nào rồi để họ tự tìm thân nhân cho nó cũng được. _ người 1.