Bellatrix bật cười the thé, ả chậm rãi mở miệng, tiếng nói cao vút lại mang chút khàn khàn, “Harry Potter! The boy who lived … comes to die!” ()
Trở lại hầm, Harry ngồi lên giường mình, lấy áo khoác tàng hình bỏ vào túi, sau đó lấy dây chuyền tinh xảo có đính đồng hồ cát màu vàng trong vạt áo ra.
Những hạt cát vàng rực rỡ trong đồng hồ thủy tinh sáng lên lấp lánh, tinh xảo mà xinh đẹp.
Harry nhẹ nhàng vuốt ve vòng tròn chuyển động, như có điều suy nghĩ.
Có lẽ có một số việc cần xác nhận một chút.
Tuần cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh, sự kiện hóa đá lại cùng nhau xảy ra.
Lần này là Neville · Longbottom và con ma của Gryffindor ,Nick.
Sự kiện hóa đá lại xuất hiện làm cho cơn khủng hoảng của học sinh đạt tới đỉnh cao. Nói ra thì kỳ quái, khiến mọi người cảm thấy khủng hoảng nhất thật ra là chuyện Nick Suýt-Mất-Đầu. Mọi người đều thảo luận quái vật cả ma cũng có thể hóa đá đến tột cùng là gì. Cái gì có thể ra tay với một con ma như vậy, mọi người đều hỏi nhau sức mạnh đáng sợ nào có thể làm hại một người đã chết, truyền thuyết phòng chứa bí mật lại bắt đầu xôn xao.
Harry đến bệnh xá thăm hỏi sức khỏe Neville, cậu bé tròn trỉnh luôn mang theo nụ cười xấu hổ, sắc mặt hồng nhuận kia bây giờ đã biến thành một cái xác cứng ngắc trăng bệch và lạnh buốt, biểu tình trên mặt đọng lại thành vẻ kinh hoàng. Điều này làm lòng Harry thật không chịu nổi. Trong quá khứ của cậu, Neville tất nhiên không bị hóa đá. Mà bây giờ, xuất hiện sai lệch như vậy, nguyên nhân là gì, không cần cố nghĩ cũng đoán ra.
Mụ điên kia, Bellatrix… Mi quá đáng rồi đấy.
Sắc mặt Harry lạnh như băng, im lặng rời đi.
Bởi vì sự kiện hóa đá lại xuất hiện lần nữa, các học sinh gần như nối bước nhau giành trước chỗ ngồi trên đoàn tàu tốc hành Hogwarts, ngóng trông có thể về nhà chơi Giáng Sinh. Harry vẫy tay tạm biệt Draco tội nghiệp, mang theo cái rương da nhỏ ngồi lên xe lửa.
Tuy rằng có thể thông qua tủ biến mất trực tiếp về nhà, nhưng đi theo cách thông dụng, tức xe lửa có vẻ càng hợp lẽ thường hơn trong mắt người khác. Dù sao một học sinh không xin ở lại trường vốn nên ngồi đoàn tàu tốc hành Hogwarts về nhà.
Qua mấy giờ ngồi trên xa lửa chờ đợi, cũng đủ để Harry đọc kĩ thư do Laiya và Grindelwald gởi, đồng thời càng tin tưởng cách tiêu trừ dấu hiệu hắc ám. Có lẽ sau Giáng Sinh, nghiên cứu dài đến một năm này rốt cục có thể đặt dấu chấm hết, đúng không?
Lúc xuống xe lửa, Harry tâm trạng vui sướng mang theo hành lý nhảy xuống, chạy nhảy về phía cha đỡ đầu và “Mẹ đỡ đầu” đang chờ ở sân ga.
“Con đã trở về!”
“Hoan nghênh trở về!”
Gần như là cùng lúc, Harry và cha mẹ đỡ đầu đều nói với đối phương như thế. Sau đó, cùng phì một tiếng bật cười.
Hai người lớn xoa xoa đầu Harry, ôm lấy hành lý, sau đó một trái một phải ôm lấy tay Harry, Độn thổ về số 12 Quảng trường Grimmauld.
Đi vào phòng khách, một cây thông Nô-en hoa lộng lẫy và to lớn đứng bên cạnh lò sưởi, phía trên được gắn rất nhiều quả cầu nhỏ màu sắc rực rỡ, còn có mấy thiên thần bị bắt diện thành ánh vàng rực rỡ, làm cho cây thoạt nhìn càng thêm lấp lánh lung linh.
“Vốn nghĩ năm nay mang con đi Pháp quốc chơi giáng sinh, ” Sirius đi đến bên người Harry, ôm bờ vai cậu, nói, “Bãi biển vàng nơi đó rất tuyệt. Nhưng mà, vì chuyện Bellatrix vượt ngục… Chúng ta ở nhà thì tốt hơn.” Tiếng nói của Sirius mang đầy vẻ áy náy.
Harry lắc lắc đầu, cười nói: “Ở nơi nào nghỉ lễ không quan trọng, quan trọng là … gia đình chúng ta có thể bên nhau là đủ rồi.”
Remus buông hành lý, cũng đi đến bên người Harry, lộ ra nụ cười ân cần như xưa.
“Con nói đúng. Chỉ cần chúng ta nghỉ lễ bên nhau, đã là Giáng Sinh đẹp nhất rồi.”
Ngày 23 tháng 12, một ngày sau khi về nhà, trước đêm giáng sinh một ngày.
Harry gởi cho Grindelwald một phong thơ, hẹn sau Giáng Sinh một ngày thì gặp mặt. Sau đó Harry tính thừa dịp trước đêm giáng sinh đến cửa hiệu cắt tóc Muggle cắt sửa mái tóc dài này một chút. Harry lên tiếng xin phép Sirius cùng Remus, sau đó trong tiếng dặn dò “Nhớ mang theo đũa phép nha” “Ra ngoài cẩn thận một chút” của hai vị trưởng bối, Harry ra ngoài.
Có lẽ họ cũng không cho rằng Bellatrix sẽ xuất hiện trước mặt Harry giữa ban ngày ban mặt, Sirius và Remus vẫn tương đối yên tâm cho Harry ra ngoài một mình. Huống chi, Bộ Pháp Thuật đã phái hai Thần Sáng âm thầm bảo vệ Harry rồi.
Rời khỏi Quảng trường Grimmauld, xuyên qua hai ngã tư, đi vào đường Laurel, nơi này có một cửa hiệu cắt tóc danh tiếng không tồi. Sau khi Harry nói rõ yêu cầu của mình với ông chủ, thợ cắt tóc chuyên nghiệp đã tạo ra một mái tóc gọn gàng thoải mái cho Harry, tốc độ nhanh đến mức làm người ta giật mình. Tóc mái hơi qua mày, che đi vết sẹo tia chớp trên trán, tóc sau gáy cắt ngắn một chút, nhưng cũng vừa phải.
“Vết sẹo của cậu cũng thật đặc biệt, cậu bé.” thợ cắt tóc nhiều chuyện vừa thực hiện điều chỉnh cuối cùng, vừa nói, “Hơn nữa có lẽ cậu là khách quen cuối cùng hôm nay của chúng tôi, ngày mai quán sẽ bắt đầu nghỉ.” Ông buông kéo, cầm lấy một miếng vải mềm phủi hết mấy sợi tóc trên mặt Harry, sau đó cởi bỏ áo choàng quanh Harry, ra hiệu bảo cậu đứng lên.
“Vậy sao? Cháu thật vinh hạnh.” Harry xấu hổ mỉm cười, đơn thuần như một thiếu niên mười hai tuổi, sau đó đưa tiền cho thợ cắt tóc.
Thợ cắt tóc cười ha hả vừa theo sát nói chuyện với Harry, vừa quay lưng tìm tiền lẻ trong tủ để thối.
Harry trộm dùng Pháp thuật không đũa phép thủ tiêu hết mớ tóc đã cắt, rồi dùng bùa che mắt biến ra một ít tóc trên đất —— kinh nghiệm làm Thần Sáng nhiều năm nói cho cậu biết, làm một phù thủy, tuyệt đối không thể để tóc, móng tay, máu vân vân của mình bừa bãi, bằng không có thể bị người có ý đồ lấy để lợi dụng.
Không chỉ bị lấy để chế thành Đa Quả dịch sau đó hóa thành bộ dạng của mình đi cướp Gringotts đơn giản như thế đâu, có một vài Pháp thuật cổ phải thông qua một phần trên cơ thể để đưa ra lời nguyền, thuật nguyền rủa như vậy chỗ nào cũng có. Trong giới Pháp thuật, những phù thủy hy vọng Harry chết quách đi cho xong cũng không phải ít.
Rời khỏi cửa hiệu cắt tóc, Harry có thể cảm thấy hai Thần Sáng vẫn đi theo phía sau bảo vệ an toàn của mình đã biến mất không thấy. Đại khái họ cho là mình còn rất lâu mới có thể cắt tóc xong, cho nên đến quán rượu gần đó uống chút rồi, hay đã Độn thổ đến Hẻm Xéo uống một ly Whiskey lửa chăng? Dù sao âm thầm đi theo một cậu bé mười hai tuổi cũng không phải một chuyện thú vị. Harry nhún nhún vai, mặc kệ nói thế nào, không có Thần Sáng đi theo, cũng là một chuyện tốt.
Anh quốc chạng vạng vào tháng mười hai, gió lạnh đìu hiu, hoàng hôn dần buông. Harry nắm chặt áo gió màu xám trên người, vải dệt dày khiến thân hình cậu thoạt nhìn không gầy yếu đến mức nào.
Ngã tư không có bóng người, đại khái là vội vàng về nhà chuẩn bị trang trí Giáng Sinh rồi. Bầu trời là một mảnh mờ ảo xám xịt mênh mông, thỉnh thoảng bay qua mấy con chim ưng cô đơn.
Harry nhíu mày, thả chậm bước chân về nhà, cố ý chuyển qua một hẻm nhỏ không người.
Đột nhiên, sau tai truyền đến tiếng xì xì—— chính là tiếng động khi Animagus biến thân.
Harry cảm thấy tiếc nuối bỏ lỡ thời cơ nhìn thấy hình tượng Animagus, thân thể lại nhanh chóng xoay người, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Nơi đó đã không còn là không có bóng người nữa.
Tại đó, một mụ đàn bà cao gầy đang đứng. Mái tóc đen rối bời, có vẻ xơ xác, nhưng Harry đã từng thấy thời điểm nó còn đen nhánh bóng loáng. Màu da tái nhợt, mí mắt dưới thật dày, cặp mắt đen nhánh âm u lóe ra tia sáng lạnh lẽo, đôi môi mỏng gợi lên một nụ cười khinh miệt.
Bellatrix Lestranges.
Harry lặng lẽ lấy đũa phép từ trong tay áo ra, nắm thật chặt. Cậu đứng thẳng, đè nén xúc động muốn cho mụ đàn bà độc ác này một lời nguyền chết chóc, chậm rãi bày ra một nụ cười lễ phép.”Ngưỡng mộ đã lâu, phu nhân Lestranges.”
Bellatrix bật cười the thé, ả chậm rãi mở miệng, tiếng nói cao vút lại mang chút khàn khàn, “Harry Potter! The boy who lived … comes to die!” ()
Ả nhanh chóng nâng bàn tay cầm đũa phép kia lên, “Crucio!” Một tia sáng đỏ rực bắn về phía Harry.
Harry lập tức tránh đi, “Protego — Expelliarmus!”
Bùa giải giới thứ hai bị Bellatrix tránh thoát, ả hơi nhướng mày, điên cuồng mà cười, “Cũng biết tấn công liên tiếp, vậy cho ta xem mày còn có bản lĩnh gì đi!”
“Bắt trói – Crucio!”
Harry lại tránh thoát, “Ngăn trở — Tarantallegra!” Nếu có thể dùng lời nguyền không thể tha thứ thì tiện hơn.
Bellatrix không chút cố gắng tránh thoát, nhanh chóng vung đũa phép lên, “Diffindo — Ngăn trở —— Crucio!”
Harry cảm thấy kinh hãi, cậu không ngờ Bellatrix lại tung ra thần chú ba lớp yêu cầu ma lực thật lớn này, sau khi né tránh hai chú ngữ đầu, Crucio thứ ba không thể tránh thoát bắn về phía cậu.
Một cơn đau nhức kịch liệt từ giữa trái tim truyền ra, giống như có người cầm dao nhọn mãnh liệt đâm thủng tim cậu, chọc quấy vào đó. Harry đau đớn té xuống đất, mồ hôi ứa ra, sắc mặt trắng bệch.
Cậu sít sao cắn khớp hàm, không muốn để mình phát ra tiếng rên rỉ yếu đuối nào. Bellatrix cười ngọt ngào như chất độc chết người, “Cậu bé, nếm thử mùi vị của lời nguyền không thể tha thứ thế nào? Đây là cái giá mày phải trả vì dám chống lại chủ nhân ta!”
Harry cầm đũa phép, cố sức giơ tay lên, muốn phản kích. Nhưng Bellatrix sớm đã phát hiện , “A, cái này không được à nha, Crucio!” Ả vung đũa phép lên, tia sáng đỏ chói lại bắn về phía Harry.
“A a…” Harry phát ra tiếng kêu đau đớn. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lớp quần sau lưng, đau đớn thấu xương làm sắc mặt cậu trắng bệch như giấy.
Chết tiệt, nếu có thể phát ra lời nguyền không thể tha thứ thì tốt rồi… Nhưng mà…
Dường như xem đủ bộ dạng chật vật của Harry, Bellatrix nhàn nhã đi qua cậu, lạnh lùng mà ác độc cười, “Ta nghĩ chúng ta nên nói lời vĩnh biệt rồi, cậu bé.” đũa phép của ả nhắm ngay Harry, “Avada —— “
Harry đột nhiên nghiêng người, quả đoán tập trung toàn bộ ma lực trên người, hét lớn “Cắt sâu mãi mãi!”
Bellatrix không ngờ Harry còn sức để sử dụng pháp thuật, không kịp đề phòng bị trúng phải thần chú này. Ả ngã xuống đất, hàng loạt vết thương xuất hiện trên người ả, máu chảy ròng ròng. Thế nhưng, cho dù thế, ả vẫn gắng gượng bật ra tiếng cười lạnh.”Mày thật làm ta vui thú đấy, Harry Potter… Cũng tốt, con mồi nếu quá vô dụng, ta cũng rất chán a.” Ả cố gắng đứng dậy, muốn đánh trả, nhưng mà ——
“Bellatrix · Lestranges!” Hai thanh âm đột nhiên vang lên, các Thần Sáng xuất hiện tại đầu ngõ.”Buông đũa phép của bà ra! Ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!”
Bellatrix khinh miệt nhìn hai Thần Sáng kia một cái, quay đầu lại, lạnh lùng nói với Harry: “Chúng ta sau này còn gặp lại, lần sau ta sẽ không để mày thoát nữa đâu!” Sau đó nhanh chóng Độn thổ rời khỏi.
Harry kéo bước chân mỏi mệt, đi về bên người hai Thần Sáng trẻ tuổi kia.
Thần Sáng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng mái tóc bị mồ hôi tẩm ướt của Harry, xấu hổ áy náy nói: “Thực xin lỗi, cậu Potter, chúng ta thất trách .”
Harry lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Mang tôi đi gặp Cornelius Fudge.”
…………………………..
Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kinh sợ, lấy khăn tay ra không ngừng chà lau mồ hôi trên mặt, “Lần này là cục Thần Sáng chúng ta thất trách, cậu Potter.” Cảm thấy lo lắng chuyện này nếu đăng báo, sẽ có nhiều ảnh hưởng xấu hơn đối với thanh danh và chiến tích của ông.
Harry thản nhiên cười, “Như vậy chuyện tôi sử dụng Pháp thuật ngoài trường thì sao?”
“Đương nhiên không có việc gì, đương nhiên không có việc gì, dù sao pháp luật quy định, khi phù thủy nhỏ gặp phải nguy hiểm đến mạng sống có thể sử dụng Pháp thuật.” Fudge lập tức nói.
Harry uống ngay một ngụm trà, chống tay vịn đứng lên, nghiêm nghị nói: “Bộ trưởng, chuyện này tôi có thể cho là chưa từng xảy ra, sẽ không để nó xuất hiện trên mặt báo, ” Fudge lặng lẽ thở phào một cái, “Nhưng mà…., ” Harry nhìn thấy Fudge lại lập tức khẩn trương lên, “Tôi hy vọng được như Thần Sáng, có được quyền tự do sử dụng lời nguyền không thể tha thứ.”
Đúng vậy, đời trước Harry làm cục trường cục Thần Sáng, đương nhiên rất rõ Thần Sáng có thể có nhiều đặc quyền trong phạm vi lớn. Trong đó có một quyền chính là khi đuổi bắt phạm nhân có thể tự do sử dụng lời nguyền không thể tha thứ.
“Cái này…” Fudge do dự nói, lại không ngừng lấy khăn tay lụa chùi mồ hôi lạnh.
Harry lập tức châm thêm lửa, thâm ý nói: “Bằng không, nếu lần sau lại xảy ra chuyện thế này, tôi không biết còn có… vận khí sống sót như hôm nay hay không.”
Fudge nghĩ tới sự tình hôm nay, cắn chặt răng, gật đầu nói: “Được rồi, tôi lập tức viết thư trao quyền cho cậu.”
……………………………..
Từ văn phòng bộ trưởng đi ra, Harry liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sirius và Remus đang lo lắng chờ cạnh cửa. Bọn họ vừa nhận được thông báo của Thần Sáng liền lập tức tới Bộ Pháp Thuật, kết quả lại được cho biết, Harry · Potter đang nói chuyện với bộ trưởng. Lúc này mới khẩn trương chờ ở bên ngoài.
“Harry!” Sirius nhào qua, “Con không sao chứ?” Khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Harry, lập tức giận tím mặt.”Mụ điên kia làm đúng không?”
Harry gật đầu, sau đó an ủi: “Đã không có việc gì , chúng ta về nhà đi.”
Remus xoa xoa tóc Harry, cùng Sirius một trái một phải nắm lấy tay Harry, đi khỏi Bộ Pháp Thuật, sau đó Độn thổ về số 12 Quảng trường Grimmauld.
Đi đến phòng khách, Harry lập tức nghiêng ngã vào ghế sa lon, Kreacher ân cần đưa cacao nóng tới.
Harry bưng chén, uống ngay một hơi, lúc này mới cảm thấy tay chân không có chút sức lực bắt đầu ấm lại.
“Harry, con có thể kể lại đã xảy ra chuyện gì không? Các Thần Sáng cũng không nói rõ.” Nhìn thấy sắc mặt Harry tốt lên, Sirius lập tức hỏi. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT