CHƯƠNG 14 CẢNH CÁO . . .

 

 

Ngày hôm sau, khi Sirius tỉnh lại, trời đã sáng choang, buổi tối đầu tiên trở về từ Azkaban, chú ngủ ngon đến kì lạ. Chú từ tốn mặc quần áo đặt bên giường vào, áo sơ mi màu xanh giản dị, chiếc quần dài mỏng màu xám, cảm thấy vừa lòng thẩm mĩ của con đỡ đầu nhà mình. Khi chú đã mặc xong, chuẩn bị đi rửa mặt, thì nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa phòng tắm—— “Phòng tắm đã sửa lại rồi, mời cha đỡ đầu dùng.”, không thể không mỉm cười.

 

Sau khi rửa mặt xong Sirius đi xuống lâu, kinh ngạc phát hiện nhà tổ Black rực rỡ hẳn lên, cứ như sự dơ bẩn âm u ngày hôm qua chỉ là ảo giác của mình. Hành lang, sàn nhà sạch tới mức bóng loáng, dụng cụ trong nhà được chà lau đến tỏa sáng, bức màn xanh sẫm sạch sẽ mềm nhẹ được lấy ra, lộ ra cửa sổ trổ hoa đầy khí thế. Ánh mặt trời vàng ươm chiếu vào trong nhà, cả căn nhà sáng ngời ấm áp.

Sirius ngơ ngác nhìn quanh, bỗng thấy quá sức ngạc nhiên, căn nhà như vậy, đã bao lâu rồi không còn nhìn thấy, sáng ngời ấm áp, làm cho người ta quyến luyến, tựa hồ chỉ tồn tại trong đoạn trí nhớ mơ hồ thơ ấu kia.

 

“Sirius!” Một tiếng nói đột ngột vang lên kéo chú ra khỏi dòng kí ức. Chú quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên tóc đen mắt xanh đứng trước mắt, mặt mày loan loan.

 

Harry cẩn thận đánh giá Sirius, sau khi tắm rửa vào ngày hôm qua và nghỉ ngơi một đêm, Sirius chắc chắn hồi phục sinh lực không ít. Tuy rằng vẫn gầy yếu như trước, nhưng Harry tin chắc rằng, cậu nhất định sẽ nuôi cho cha đỡ đầu nhà mình béo ra.

 

“Harry, chuyện gì xảy ra thế này? Nhà cửa sao lại sạch sẽ như thế?” Sirius nghi hoặc nói.

 

“Ha ha, buổi sáng con thức dậy đã như vậy rồi, thì ra Kreacher cả đêm quét dọn sạch sẽ nhà của chúng ta đó.” Harry cười tủm tỉm nói.

 

“Vậy sao…” Sirius lại càng thấy kỳ quái, ngày hôm qua Kreacher không phải còn không muốn dọn dẹp sao, tại sao giờ lại tích cực như vậy?

 

“Cha đỡ đầu, cha đỡ đầu, chúng ta ăn cơm đi, hình như Kreacher đã làm một buổi điểm tâm cực kì phong phú!” Harry kéo thẳng Sirius đến gần nhà ăn.

 

Khi Sirius nhìn thấy Kreacher bưng lên một mâm trứng chiên, bánh mì nướng cùng thịt xông khói, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng dâng cao.

“Buổi sáng tốt lành, thưa cậu chủ, và cậu chủ nhỏ. Kreacher lui xuống trước. Chúc hai người dùng cơm vui vẻ.” sau khi gia tinh đem hai chén sữa để lên trên bàn cơm, cung kính nói với Sirius và Harry.

 

Sirius quay đầu hỏi Harry: “Nó làm sao vậy?”

 

Harry nở nụ cười, “Có lẽ nó đã hiểu được rằng gia tộc Black chỉ còn lại có một người thừa kế duy nhất, đương nhiên phải chăm sóc thật cẩn thận rồi .”

 

Nghe con đỡ đầu nhà mình nói như vậy, Sirius cũng không nghĩ nhiều nữa, ngồi xuống cùng Harry bắt đầu ăn điểm tâm.

 

Sirius vừa ăn vừa hỏi cuộc sống mấy năm nay của Harry, cứ như muốn lấy lại mười năm vắng mặt.

 

Harry cũng kiểm trọng điểm nói với Sirius, đương nhiên chuyện không nên nói cũng không nói làm gì.

 

“Nói như vậy, con ở nhà dì dượng cũng không tệ?”

 

Harry gật đầu.

 

Sirius buông sữa chén xuống, thở dài một cái.”Harry, chú có mắt, chú có thể nhìn thấy con có tốt hay không, một thiếu niên mười một tuổi sao có thể nhỏ gầy như vậy, đây rõ ràng bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng trong thời gian dài mà thành.”

 

Harry im lặng một lát, khó khăn mở miệng: “Sirius, chú cũng biết đấy, dì dượng không có trách nhiệm tốt với con, bọn họ đã không liên lạc với mẹ rất nhiều năm, họ cũng có một đứa con trai phải chăm sóc, huống chi, họ cũng không đánh con bao giờ.” Ở kiếp này, đây đã là cách đối xử tốt lắm rồi.

 

“Đều là lỗi của chú, sau khi cha mẹ con qua đời, chú vốn nên tận lực thực hiện trách nhiệm của một cha đỡ đầu chiếu cố con thật tốt, nếu chú không lỗ mãng để bị bắt vào ngục giam, con có thể có một tuổi thơ tốt đẹp. Đều là lỗi của chú.” Sirius đau đớn nhìn Harry, đôi mắt màu xám sâu thẳm ảm đạm không ánh sáng.

 

Niềm vui khi thoát khỏi Azkaban, cảm giác thỏa nguyện khi bắt được Peter, sự vui vẻ khi nhìn thấy con đỡ đầu của mình… tất cả đều dần dần tiêu tan từng chút một vào tối hôm qua lúc chú nằm trên giường trầm tư suy nghĩ. Chú chợt phát hiện,  thì ra chú đã sai rất nhiều.

 

Mình không nên quá cả tin, để Peter làm người giữ bí mật, sau đó James Lily bị giết.

 

Mình không nên lỗ mãng làm việc, một mình đuổi giết Peter, sau đó Peter đào tẩu, bản thân lại bị ném vào ngục giam,

 

Mình không nên hành xử một cách vô trách nhiệm, vào Azkaban, để lại Harry cho mấy người họ hàng Muggle, để rồi Harry phải dần khôn lớn trong cô đơn đau khổ.

 

Đây đều là lỗi của mình.

 

Harry nhìn Sirius như mất hết sinh khí, chân mày nhăn lại. Cha đỡ đầu của cậu phải là người tràn trề sức sống, tự tin vô cùng, ánh mắt chú không phải bi thương thế này. Điều đó sẽ khiến Harry nhớ tớ năm thứ năm, khi Sirius cô đơn một mình trong căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, cô độc ẩn hiện trong đáy mắt.

 

Harry cố mỉm cười, “Sirius, nếu chú thật sự cảm thấy có lỗi với con, thì hãy dùng thời gian sau này bù đắp lại đầy đủ đi. Phấn chấn lên chú, con cần chú, con chỉ còn một người thân là chú thôi.”

 

Mắt Sirius ướt át nhìn Harry, miễn cưỡng cười cười.”Ừ, chú nhất định sẽ làm được!”

 

Cứ như vậy, Sirius hỏi Harry mười năm qua sống như thế nào, hỏi cậu tình trạng ở Ravenclaw, còn kể cho cậu chuyện năm đó James điên cuồng theo đuổi Lily. Harry vừa trả lời vấn đề của Sirius, vừa thưởng thức câu chuyện xấu hổ của ba mình.

 

Hai người ăn xong điểm tâm trong bầu không khí vui vẻ như thế.

 

Đúng lúc Sirius bảo Kreacher lên dọn dẹp thức ăn, chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.

 

“Kỳ quái, bây giờ còn có ai tìm đến chú chứ?” Sirius nghi hoặc đi mở cửa.

 

Khi chú ấy mở cửa thấy được người tới, tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

 

Người ngoài cửa mặc một bộ trường bào cực kỳ cũ nát, vài chỗ còn chắp vá. Hắn thoạt nhìn uể oải không thể tả, phong trần mệt mỏi, cứ như từ nơi rất xa chạy tới. Người này xem ra còn rất trẻ, nhưng mái tóc màu rám nắng đã xen lẫn sợi bạc màu.

 

“Remus…” Sirius kinh ngạc lẩm bẩm.

 

Lupin không nói gì, chú buông rương hành lý cũ nát trong tay, mang theo nụ cười ấm áp, ôm Sirius một cái thật nồng nhiệt.

 

Harry từ nhà ăn đi ra thì lập tức bắt gặp cảnh tượng như vậy.

 

Hai người đàn ông cao lớn ôm siết nhau thật chặt, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt kích động.

 

Nhóm đạo tặc đã không còn tồn tại nữa, người sống sót cũng chỉ còn hai người bọn họ. Thế nhưng, người còn sống cũng chẳng được hạnh phúc gì. Một người ở Azkaban nhận tra tấn mười năm trong nhà tù, một người nếm trải cuộc sống phong sương đầy gian khổ bên ngoài.

 

Ai có thể nói sống sót chính là hạnh phúc chứ.

 

Sirius Black và Remus Lupin chính là hai ví dụ ngược lại.

 

“Sirius, đây là…” Harry mở miệng nói.

 

Hai người ngoài cửa lập tức buông nhau ra, Sirius lau nước mắt trên mặt, quay đầu nói với Harry: “Harry, lại đây chú giới thiệu với con, đây là Remus, bạn tốt của ba con. Remus, đây là Harry.”

 

Lupin nhìn Harry, cẩn thận quan sát một chút, vui mừng nở nụ cười, “Harry, con thật giống Lily và James.”

 

Harry cười ôm Lupin một cái, “Con có thể gọi chú là chú Remus không? Ưm, con đã trông thấy chú rồi, ở bức ảnh  trong phòng ngủ của chú Sirius.”

 

Lupin vươn tay xoa đầu Harry, “Tất nhiên là con có thể gọi chú như vậy, trong trường học chú và ba con và Sirius là bạn tốt nhất mà.”

 

Chú ấy quay đầu, nghiêm túc nói với Sirius: “Chân Nhồi Bông, nói cho tôi biết chuyện của Peter là như thế nào.”

 



 

================================================

 

Harry đưa hai người vào phòng khách, bảo Kreacher bưng hai chén hồng trà lên, sau đó quan tâm rời khỏi phòng khách, để lại không gian cho hai người đã xa cách mười năm.

 

Sau một hồi kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, ngồi trên ghế sa lon cảm khái muôn vàn. Lupin vừa phẫn nộ vì Peter phản bội, vừa đau lòng khi thấy Sirius phải chịu mười năm oan khuất, lại tự trách mình không tin tưởng Sirius. Sirius làm bạn với Lupin nhiều năm như vậy sao lại không rõ suy nghĩ của bạn tốt, chú vỗ vỗ lưng Lupin, ôn hòa nói: “Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, chuyện quá khứ thì cứ cho nó qua đi, chúng ta nên sống ở hiện tại, huống chi, chúng ta còn phải chăm sóc Harry, nó là báu vật mà James và Lily đã để lại cho chúng ta.”

 

Lupin nhìn người đàn ông tóc đen đầy phức tạp, chưa bao lâu, mà người tâm tư đơn thuần này cũng bắt đầu trưởng thành lên, hóa ra mười năm qua, đã thay đổi nhiều như vậy sao.

 

“Đúng a, chúng ta còn có Harry, cho nên chúng ta đều phải cố gắng…”

 

“Đúng rồi, mà sao anh lại tìm được tôi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn?”

 

“Ngày hôm qua tôi thấy được chuyện kia đăng trên báo, lập tức chạy thẳng từ Rumani về London ngay trong đêm, khi tôi tìm được cụ Dumbledore, thì cụ ấy nói cho tôi biết anh đã trở về nơi này.” Lupin giải thích.

 

“Vậy, Remus, ở lại đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc Harry cho tốt.” Sirius cười sáng lạn.

 

Lupin hơi ngơ nhẩn nhìn người đối diện, một lát sau, nói khó khăn: “Chân Nhồi Bông, tôi cũng rất muốn chăm sóc Harry với anh, nhưng anh cũng biết, tôi không có công việc, thậm chí có khi ngay cả nuôi sống mình cũng không có cách nào, đó cũng là nguyên nhân tôi không thể chiếu cố Harry sau khi anh tiến vào Azkaban. Cho nên anh nói, người như tôi sao có thể ở lại nơi này.” Chú mỉm cười tự giễu cợt, đầy vẻ chua chát.

 

“Remus, anh còn nói với tôi như vậy sao, rất xa lạ đó, không phải chỉ là một vấn đề lông xù nhỏ thôi à, ” Sirius giả vờ giận, “Ở lại cùng tôi xử lý việc làm anh gia tộc Black đi, một người tôi thật sự xử lý không xong nhiều chuyện như vậy, tôi biết anh luôn cẩn thận, nhất định có thể làm tốt. Hơn nữa, anh nhẫn tâm xem tôi bị một đống công văn đè chết, sau đó để Harry nhỏ bé ở lại không ai chiếu cố sao?”

 

Lupin há hốc miệng, nói không ra lời, hồi lâu sau, rốt cục nói.

 

“Vậy được rồi, cám ơn anh, Chân Nhồi Bông.”

 

Sirius nở nụ cười, “Giữa chúng ta còn nói cám ơn làm gì.”

 

Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào hai người đàn ông đang nhìn nhau cười, trong chốc lát, cảnh đẹp như tranh vẽ.

 

Harry đứng ở cầu thang lầu hai, từ khe hở trông thấy hai người thân quan trọng trong cuộc đời cậu, khóe môi cong lên  thành một nụ cười.

 

Nếu ngày này có thể vĩnh viễn kéo dài đến suốt cuộc đời thì tốt rồi/ biết bao, khi đó, Voldemort đã sớm chết, sau khi Harry tốt nghiệp có lẽ vẫn làm Thần Sáng, sau đó chiều tan sở về nhà, đẩy cửa ra có thể thấy Sirius và Remus ngồi bên bàn ăn chờ cậu, cuối tuần có thể đánh một trận Quidditch cùng bọn họ. Nghĩ vậy, Harry không nhịn được mà mỉm cười thật tươi.

 

Mọi chuyện bỗng xảy ra chỉ trong chớp mắt.

 

Cơn đau dữ dội bộc phát từ sâu trong Harry, lan tràn khắp thân thể. Harry cắn chặt răng, cố gắng không rên thành tiếng, mặt mũi tái mét, ngồi xổm trên sàn nhà, ngón tay bấu chặt lấy tay vịn cầu thang, khớp xương trắng bệch. Cảm giác đau đớn tựa như sâu thẳm trong linh hồn đang phải chịu một vết thương dữ tợn, chẳng khác nào có người thiêu cậu bằng lửa quỷ, không, có lẽ so với lửa quỷ thì còn đáng sợ hơn. Đau đớn khôn cùng khiến cảnh vật xung quanh Harry tối sầm lại, một cảm giác tanh ngọt như đang dâng trào trong cuống họng. Lúc cậu cho rằng mình đã đau đến chết đi được rồi, thì cơn đau cũng như lúc bắt đầu, lập tức tan biến.

 

Harry cả người xụi lơ, miễn cưỡng đứng lên, bước từng bước chậm chạp trở về phòng ngủ. Tận khi cậu đi đến bên giường, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngã xuống giường.

 

Sao lại thế này? Cậu  làm sao vậy? Đầu Harry nhanh chóng chuyển động. Chẳng lẽ là Voldemort? Không, không có khả năng, lão còn ở Hogwarts cách xa cả ngàn dặm, không có khả năng làm ra chuyện này. Chẳng lẽ là Trường Sinh Linh Giá? Cũng không có khả năng, cậu đã tiêu diệt đại đa số, những cái khác đều ở nơi rất xa.

 

Harry nghĩ mãi mà không ra, đúng lúc này, cậu mơ hồ cảm thấy trước ngực có cái gì nóng lên, miễn cưỡng đứng dậy cúi đầu nhìn, từ trong áo lấy ra những thứ cậu đeo, một cái xoay thời gian, một cái nhẫn.

 

!

 

Đá phục sinh, một trong những Bảo Bối Tử Thần!

 

Harry kinh hoàng tột độ, lập tức cười khổ, từ từ ngã xuống giường.

 

Ha, phải rồi. Đây là sự cảnh cáo của Tử Thần, nhắc cậu chớ vội vui mừng quá sớm. Cậu sao có thể quên chứ? Cái giá để cậu trở lại…

 

Linh hồn cậu sớm đã bị đóng dấu của Tử Thần, ngày cậu hoàn toàn đánh bại Voldemort, cũng chính là thời khắc cậu hiến tế linh hồn cho Tử Thần.

Sirius, Remus, và cả rất nhiều người cậu quý trọng

 

Cậu vĩnh viễn cũng không thể cùng sống bên họ được.

 

Cậu, là một người không có tương lai.

 

Cậu có tư cách gì đi tưởng tượng cuộc sống tương lai chứ.

 

Thế nhưng…. làm sao bây giờ, cậu đã bắt đầu không nỡ từ bỏ a.

 

Giờ khắc này, đau thương cực độ vốn chôn sâu trong lòng Harry nay vỡ òa, nấp trong căn phòng nghẹn ngào nức nở.

…………………………………………… Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play