CHƯƠNG 6.

Diệp Vinh Thu đi tìm người giúp anh thương lượng với Tam gia suốt cả ngày, họ đều là những người có giao tình với Diệp gia hay có chút quan hệ cá nhân với anh, hơn nữa đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Trùng Khánh. Nhưng ai cũng vậy, ngay từ đầu đã rất khách khí, lúc Diệp Vinh Thu đưa ra mong muốn bọn họ cứu Phùng Chân từ trong tay Hoàng Tam gia, thái độ của họ rất vi diệu, đặt trọng tâm nhầm chỗ, thậm chí Diệp Vinh Thu còn cảm giác được ánh mắt họ nhìn mình có bao nhiêu trào phúng. Thật ra Diệp Vinh Thu chưa từng nhắc đến chuyện của mình, nhưng như Hoàng Tam đã nói, tâm ý của ông dành cho anh toàn bộ những nhân vật lớn ở Trùng Khánh đều biết cả. Diệp Vinh Thu không nghĩ mình đã làm sai điều gì, bởi vì anh là người bị động, nhưng một người đàn ông lại bị một người đàn ông khác để ý là một chuyện đáng sỉ nhục cỡ nào. Ánh mắt mọi người nhìn anh nào phải ánh mắt nhìn một cậu ấm, mà là nhìn một con thỏ tự rước nhục vào thân —— cho dù sự thật không phải như vậy.

Diệp Vinh Thu nín giận từ chối lời mời cùng đi ăn tối với người khác, cúi đầu ủ rũ đi về nhà. Hôm nay mưa rơi lất phất, anh không mang ô, cũng từ chối chiếc ô mà A Phi đưa tới, cứ đội mưa mà đi trên đường. Trùng Khánh là một thành phố hay có những cơn mưa dầm liên miên, rất ít khi trời đổ mưa tầm tã mà cứ lất phất rơi chẳng biết bao giờ ngừng như vậy, lúc này đây nó lại càng phù hợp với tâm tình ấm ức của Diệp Vinh Thu.

Nửa đời trước cuộc sống anh rất thuận, muốn cái gì thì có cái đó, được nâng niu tán tụng, chẳng bao giờ gặp trở ngại hay chịu tổn thất. Anh vẫn luôn tự đánh giá cao bản thân, cảm thấy mình là một người tài ba thần thánh, sinh ra ở một cái nơi không sạch sẽ như thế giới này đã là một loại dằn vặt, anh cảm thấy mình nên thuộc về trời cao. Thế nhưng giờ đây, Hoàng Tam nỗ lực kéo anh từ trên cao xuống, anh lại khó tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu kia.

“Mậu Thực?”

Một giọng nữ ôn nhu vang lên, Diệp Vinh Thu mờ mịt ngẩng đầu. Anh thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, trên tay cô gái còn bồng bế một đứa trẻ hai ba tuổi.

“Mậu Thực? Là cậu sao?” Cô gái ôm đứa trẻ kia tiến lên phía trước, người đàn ông đi bên cạnh lập tức bước lên theo, che kín ô cho cô gái và đứa bé, không để một giọt mưa rơi xuống người bọn họ.

Diệp Vinh Thu nhận ra cô gái kia. Đó là bạn học cùng anh hồi đại học, phó hội trưởng câu lạc bộ thơ ca Lý Tuyết Thanh. Lúc còn đi học, hai người thiếu chút nữa đã thành một đôi, Lý Tuyết Thanh là một trong số ít cô gái khiến anh có chút động tâm, nhưng bởi vì một lần đối phương vô tình để hành lá dính trên răng, khiến chút hảo cảm kia hóa hư không, từ đấy về sau anh không để ý tới đối phương nữa.

“Đã lâu không gặp!” Lý Tuyết Thanh nhiệt tình chào hỏi.

Diệp Vinh Thu miễn cưỡng cười: “Đã lâu không gặp, gần đây cậu vẫn khỏe chứ?”

Lý Tuyết Thanh ôn nhu cười: “Tốt lắm.” Cô kéo kéo người đàn ông đứng bên cạnh mình: “Giới thiệu với cậu, đây là chồng của mình, Trương Vĩ Bình.” Sau đó lại ôn nhu xoa đầu đứa trẻ ở trong lòng, “Con mình, đã hai tuổi, cục cưng ngoan, kêu chú đi.”

Đứa trẻ kia vươn bàn tay mũm mĩm tới bên Diệp Vinh Thu, giọng nói không rõ ràng: “Cú —— Cú —— Chào.”

Là một đứa trẻ rất xinh đẹp. Diệp Vinh Thu chăm chú nhìn hàm răng của Lý Tuyết Thanh, răng cô nàng rất trắng rất sạch sẽ, nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc. Không có hành lá.

Chồng của Lý Tuyết Thanh là một người đàn ông rất đỗi bình thường, đeo một cặp mắt kính, ôn văn nho nhã, nhưng anh ta giống như Lý Tuyết Thanh, cả người toát lên vẻ hạnh phúc. Anh ta hướng Diệp Vinh Thu vươn tay: “Xin chào, tôi từng nghe Tuyết Thanh nhắc tới anh. Sao anh không mở ô, gần đây trời lạnh, cẩn thận ngã bệnh. Nhà chúng tôi ở gần đây, hay là anh tới nhà chúng tôi uống chén trà nóng đi!”

Diệp Vinh Thu tùy tiện vươn tay ra nắm lại một chút, miễn cưỡng cười nói: “Để khi khác đi, tôi còn có việc, cần phải về.”

Lý Tuyết Thanh và chồng của cô cũng không miễn cưỡng, hàn huyên vài câu cùng Diệp Vinh Thu rồi rời đi.

Trong lòng Diệp Vinh Thu tồi tệ đến cực điểm. Nếu như phí công đi tìm người nói chuyện cả ngày khiến anh cảm thấy mệt mỏi, thì lúc vô tình gặp lại Lý Tuyết Thanh anh lại cảm thấy phẫn nộ. Trước đây anh là con cưng của trời, anh cho rằng Lý Tuyết Thanh không xứng với bản thân, cho nên cứ như vậy mà mặc kệ không để ý đến cô ấy. Khi đó Lý Tuyết Thanh còn khóc lóc đi tìm anh vài lần, hỏi vì sao anh không để ý đến cô nàng nữa. Đương nhiên anh không nói hình ảnh cô nàng trong lòng anh đã sụp đổ chỉ vì một miếng hành lá. Anh chỉ tỏ vẻ ngạo mạn nói rằng muốn chuyên tâm cho bài vở, xin đối phương đừng tiếp tục dây dưa không rõ với anh. Lúc này đây trong lòng anh có chút âm u: Vì sao cô gái bị anh thấy chướng mắt lại có thể cười rực rỡ như vậy? Vì sao cô ấy có vẻ tràn đầy sức sống và vui vẻ như thế kia? Tại sao không vùi đầu vào góc tường mà khóc, cả đời này không quên được anh? Dựa vào cái gì.. dựa vào cái gì mà khi anh đang mất hứng không vui, những người khác lại có thể cao hứng vui vẻ như vậy chứ!

Hắc Cẩu ngồi đợi ngoài dinh thự nhà họ Diệp đến gần tám giờ tối mới thấy Diệp Vinh Thu trở về. Diệp Vinh Thu được A Phi đỡ xuống từ trên xe kéo, gương mặt đỏ lên, bước đi loạng choạng, thoạt nhìn uống rất nhiều rượu. Thấy Hắc Cẩu ngồi phía đối diện, đột nhiên Diệp Vinh Thu đẩy A Phi ra, lảo đảo bước về phía Hắc Cẩu. A Phi vội vã đuổi theo đỡ anh dậy, lại bị anh dùng lực đẩy ngã xuống.

Diệp Vinh Thu chạy tới trước mặt Hắc Cẩu, kéo cổ áo hắn, hưng tợn mắng: “Chó!”

Hắc Cẩu có chút ngạc nhiên mà nâng mi, cong môi cười hì hì với Diệp Vinh Thu rồi sủa: “Gâu gâu, ẳng ẳng, gâu gâu gâu!”

Hành động của hắn chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Diệp Vinh Thu giận đến nỗi không thể nói, trực tiếp giơ nắm đấm lên hướng về phía hắn. Thế nhưng anh đã uống quá nhiều rượu, nắm tay mềm nhũn, không đánh được đến nơi đến chốn, hắn còn ngẩng cổ lên thích ý chỉ vào bả vai mình nói: “May quá có người đấm vai cho tôi, cơ mà lực hơi yếu đó!”

Diệp Vinh Thu lại lên cơn giận, liên tục mắng chửi: “Mi còn dám mở miệng! Đồ tạp chủng! Đồ rác rưởi!”

Hắc Cẩu nhìn dáng vẻ tức giận của anh, còn cười vui vẻ hơn: “Mắng thêm hai câu nữa đi xem nào, xem nhị thiếu gia có thể mắng được những gì?”

Đám A Phi nhào lên ngăn cản hai người, lại bị Diệp Vinh Thu nổi điên lên mà đẩy ra. Sau đó Diệp Vinh Thu nhào tới bên người Hắc Cẩu, dán mũi lên mũi hắn, hung tợn hỏi: “Có biết có bao nhiêu người chán ghét mi không?”

Ánh mắt Hắc Cẩu tối sầm lại, đột nhiên bẻ cổ tay Diệp Vinh Thu, đẩy Diệp Vinh Thu ngã xuống mặt đất. Hắn đè người lên người anh, ghé vào tai anh giễu cợt hỏi: “Thế anh có biết có bao nhiêu người chán ghét anh không? Anh cho anh là cái quái gì, anh ăn ngon mặc đẹp, muốn cái gì thì có cái đấy, cho nên chỉ cần người ta khiến anh mất hứng một chút, anh liền nổi điên lên! Anh là người trên trời hả! Anh nghĩ mình giỏi hơn người khác hả?! Không đâu! Anh cũng chỉ là một tên thối rữa, nát từ trong ra ngoài! Vừa thối rữa vừa nát vụn! Không thể cứu chữa!

Đám A Phi không ngừng kéo Hắc Cẩu, vất vả lắm mới cứu Diệp Vinh Thu bị đè dưới thân Hắc Cẩu ra được. Bọn họ đề phòng nghiêm ngặt, tách chủ nhân ra khỏi con chó kia, sau đó vội vã hộ tống Diệp Vinh Thu hồn bay phách lạc, quần áo không chỉnh tề đi vào trong dinh thự nhà họ Diệp Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play