Ngày hôm sau mặt trời lên rất sớm, khu vực nội thành dần hiện ra trước mặt, cuối cùng bọn họ cũng đến được thị trấn Trường Lạc. Nhưng lúc bấy giờ Âu Dương Thanh đã không chịu nổi được nữa.
Hắc Cẩu không ngừng xốc người trên lưng, kêu lớn: “Trưởng quan, trưởng quan, Âu Dương Thanh, Âu Dương, anh tỉnh lại đi, đã đến viện rồi.”
Sau một lúc, cuối cùng Âu Dương Thanh cũng có phản ứng. Anh mở mắt ra, nhìn biển tên thành trước mặt, mỉm cười lẩm bẩm nói: “Đến rồi sao.”
Hắc Cẩu nói: “Đến rồi.”
Âu Dương Thanh ghé vào tai hắn, giọng nhẹ như gió thoảng: “Cuối cùng cũng tới Thiên Tân rồi.. thật tốt.. về nhà rồi…”
Bước chân Hắc Cẩu ngưng lại một chút, sau đó kiên định tiến về phía trước, “Phải, về nhà rồi.”
Âu Dương Thanh thì thào: “Cảm ơn hai người.” Dứt lời, cánh tay khoát trên vai Hắc Cẩu buông thõng xuống.
Diệp Vinh Thu vội vàng chạy tới, tìm đến mũi Âu Dương Thanh, cố nén bi thương nói: “Anh ấy không thở nữa.”
Hắc Cẩu không nói gì, vẫn kiên định cõng Âu Dương Thanh vào trong thị trấn. Bọn họ vừa vào, dân trong trấn thấy ba người mặc quân trang nhuốm máu, lập tức có một bác nông dân đẩy xe tới: “Quân gia, mau lên xe, tôi đưa mấy người tới bệnh viện.”
Hắc Cẩu đỡ Âu Dương Thanh nằm xuống xe đẩy, người nông dân nhìn cơ thể đã cứng ngắc của Âu Dương Thanh, sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn nét mặt Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, không nói gì, lập tức đẩy xe tới bệnh viện.
Dọc đường đi, bác nông dân hỏi: “Quân gia, hai người mới đánh giặc về sao? Giết được nhiều giặc không?”
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đưa mắt nhìn nhau. Hắc Cẩu nói: “Tôi không phải.” Hắn chỉ chỉ vào người Âu Dương Thanh, “Nhưng anh ấy là một quân nhân rất lợi hại, anh ấy… thật sự xứng đáng với bộ quân trang khoác trên người này.”
Đến bệnh viện, các bác sĩ vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Âu Dương Thanh, sau đó chỉ biết lắc đầu nhìn nhau.
Âu Dương Thanh đã chết. Lúc đi tới cổng thành, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đều biết Âu Dương Thanh đã chết, nhưng bọn họ vẫn kiên trì đưa anh tới bệnh viện.
Âu Dương Thanh, người lính nhập ngũ ba năm không được ra chiến trường, đã chết dưới bom giặc Nhật.
Hắc Cẩu đào một cái cái hố bên ngoài thành rồi chôn Âu Dương Thanh xuống. Hắn không thể đưa Âu Dương Thanh tới Thiên Tân chôn. Hắn và Diệp Vinh Thu không mang bao nhiêu tiền, nhưng trên tay Âu Dương Thanh có đeo một chiếc đồng hồ rất có giá trị. Tuy vậy, Hắc Cẩu không động vào bất cứ kỷ vật gì trên người anh, đặc biệt là bộ quân trang ấy —— mặc dù Âu Dương Thanh chưa đánh giặc lần nào, nhưng vẫn là một quân nhân chân chính.
Diệp Vinh Thu nhìn Hắc Cẩu chôn Âu Dương Thanh, sau đó hướng bia mộ giản dị của anh giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
Anh hỏi Hắc Cẩu: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Hắc Cẩu hỏi lại anh: “Trên người anh còn bao nhiêu tiền?”
Diệp Vinh Thu móc tiền trong túi ra đếm. Hơn một nghìn pháp tệ để trên xe đều đã bị đốt rụi, trong túi anh chỉ còn vài tờ tiền lẻ, chỉ đủ mua bánh bao không nhân, nhiêu đấy tiền không đủ để tới Vũ Hán, cũng chẳng thể quay về Trùng Khánh được.
Hắc Cẩu nói: “Đừng lo, tôi sẽ đưa anh tới Vũ Hán.”
Diệp Vinh Thu nhỏ giọng đáp: “Nhưng tôi muốn quay về Trùng Khánh.” Anh thấy sợ con đường phía trước, chỉ muốn quay về nấp dưới đôi cánh chở che của cha và anh trai, không muốn bay xa nữa.
Hắc Cẩu nhìn anh, từ chối cho ý kiến.
Một lát sau, Hắc Cẩu hỏi Diệp Vinh Thu: “Anh nói xem sống như nào mới là sống có ý nghĩa?”
Diệp Vinh Thu đáp: “Phải làm được nhiều việc có ý nghĩa chăng?”
Hắc Cẩu lại hỏi: “Việc như nào mới có thể coi là có ý nghĩa?”
Diệp Vinh Thu trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở ra: “Có lẽ là.. phải có lý tưởng đi.”
Hắc Cẩu gật đầu. Hắn vẫn luôn nể phục những người có lý tưởng, đó cũng là lý do vì sao trước đây hắn lại cứu Phùng Chân. Dù cho lý tưởng kia có hư vô mờ mịt đến cỡ nào, thoạt nghe thiếu thực tế đến ra sao, Hắc Cẩu vẫn kính nể, bởi bản thân hắn không có lý tưởng gì. Hiện tại hắn cố gắng tìm cho mình một lý tưởng, nhưng không thể nghĩ ra. Đánh giặc Nhật chạy sao? Hắn không có hứng thú với chiến tranh. Khôi phục sản nghiệp Chung gia ngày trước? Hắn cũng chẳng có hứng thú với tài sản. Cưới một cô vợ, sinh một cậu con? Chuyện như này hắn lại càng không có hứng thú. Đó giờ hắn chưa từng tính đến chuyện về lâu về dài, nên chuyện lúc này đây là chuyện tốt nhất hắn từng nghĩ đến. Hắn muốn đưa Diệp Vinh Thu tới Vũ Hán.
Hắn hỏi Diệp Vinh Thu: “Anh có lý tưởng không?”
Diệp Vinh Thu suy nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu. Anh có vài ý tưởng, tỷ như viết những bài báo đáng ngưỡng một, tỷ như duy trì cuộc sống vinh quang danh giá nhà bọn họ, nhưng chút việc này không thể xưng là lý tưởng. Tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng đôi khi phải tự ý thức được, nội tâm của anh trống rỗng, trống rỗng đến nỗi phải lấy thể diện ra để bù đắp.
Hắc Cẩu lại hỏi Diệp Vinh Thu: “Anh thấy cuộc sống của Âu Dương Thanh có ý nghĩa không?”
Diệp Vinh Thu đắn đo cân nhắc nửa ngày, sau đó do do dự dự nói: “Tôi không biết. Anh ấy có lý tưởng, nhưng không thực hiện được. Cuộc sống của anh ấy.. có lẽ không có giá trị. Liệu không có giá trị có thể coi là có ý nghĩa không?”
Hắc Cẩu thầm nghĩ: Đúng vậy, có lý tưởng đã đành, nhưng phải hoàn thành được nó thì mới được coi là có ý nghĩa, không làm được sẽ tiếc nuối suốt cuộc đời. Thật quá khó, có lẽ trước tiên nên hoàn thành chuyện kia, còn lại.. để sau hẵng tính.
Tối ấy hai người qua đêm ở trấn trên. Hắc Cẩu cũng mang theo ít tiền trên người, đủ để thuê phòng nghỉ trên trấn, nhưng số tiền hắn có cũng không nhiều, cùng lắm chỉ đủ ở mấy buổi tối. Hắn muốn ngủ chung giường cho tiết kiệm tiền, nhưng chắc Diệp Vinh Thu không chịu được đâu nên định sẽ thuê phòng riêng. Thế nhưng nhà nghỉ chỉ còn duy nhất một phòng trống, lúc này Diệp Vinh Thu không thể kén chọn.
Hai người đều không chợp mắt suốt hai ngày một đêm, nhưng vào phòng rồi cũng không lập tức ngủ ngay. Hắc Cẩu lấy một chậu nước nóng, cởi tất Diệp Vinh Thu ra, đặt cái chân bị sưng to như bánh bao của anh vào ngâm nước nóng. Trước đó Diệp Vinh Thu còn cảm thấy chân mình ổn rồi, nhưng bây giờ ngồi xuống, chân liền đau thấu tâm, Hắc Cẩu vừa đụng vào anh đã gào khóc kêu to.
Hắc Cẩu mệt đến nỗi đứng cũng có thể ngủ, thế mà bây giờ còn phải hầu hạ vị thiếu gia này, trong lòng thật sự phát hỏa, cố ý vân vê nhào nặn cái chân sưng tấy của anh. Diệp Vinh Thu đau đến co quắp, vừa mới bắt đầu đã kêu rên thảm thiết, kêu đến mức mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào ghế thở dốc. Hắc Cẩu ngẩng đầu nhìn, thấy bộ dạng bĩu môi muốn khóc nhưng không dám của Diệp Vinh Thu, tâm tình tốt vô cùng, động tác cũng dần nhẹ nhàng hơn.
Một lát sau, Hắc Cẩu vỗ vỗ bắp chân trắng như tuyết của Diệp Vinh Thu: “Được rồi, cũng chẳng thương nặng gì, trật một tí thôi không coi là thương được. Nuôi mấy ngày lại khỏe ngay.”
Mắt cá chân bị sưng vẫn còn đang nằm trong tay Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu không dám nói lời nào, chỉ có thể nhỏ giọng oán trách: “Cậu.. cậu là đồ đáng ghét, cố ý dùng lực lớn như vậy.”
“Hề.” Hắc Cẩu vui vẻ, “Cháu trai, to đầu thế này rồi còn sợ đau.”
Diệp Vinh Thu đỏ mặt, không cam lòng tỏ ra yếu thế, biện bạch nói: “Chân tôi cũng có trật lắm đâu mà cậu ra tay ác như vậy.” Nói xong không dám nhìn Hắc Cẩu, ôm đầu gối hừ một tiếng.
Thật ra trong lòng Diệp Vinh Thu có chút sợ Hắc Cẩu, lúc trước có A Phi ở bên cạnh nên anh chỉ hơi lo một chút, nhưng bây giờ A Phi đã mất, chỉ còn lại mình anh và Hắc Cẩu mặt đối mặt với nhau, cho nên chút khí thế ra vẻ kia liền giảm phân nửa. Tuy rằng anh biết Hắc Cẩu sẽ không làm gì tổn thương tới tính mạng mình, nhưng một người đọc sách nho nhã yếu ớt như anh, sao có thể bì nổi với Hắc Cẩu sức dài vai rộng, nếu hai người mà có va chạm, anh sẽ teo đời đầu tiên.
Vả lại… Hắc Cẩu còn từng là tay chân của Hoàng Tam, Diệp Vinh Thu không tự chủ suy đoán xem liệu hắn có sở thích biến thái như Hoàng Tam hay không. Vạn nhất đêm hôm khuya khoắt, hắn lén lút làm chuyện xấu với anh thì biết làm sao bây giờ?! Nhỡ đâu Hắc Cẩu dùng sức bắt ép anh?! Không, không ổn, nếu Hắc Cẩu làm như vậy thật, anh sẽ không thể lôi cái chết ra để dọa nạt hắn được! Cái mạng nhỏ của anh gặp không kích hai lần đều thoát nạn, chết vì loại chuyện này liệu có đáng không? Rốt cuộc mệnh quan trọng hơn hay khí tiết quan trọng hơn?
Hắc Cẩu không biết tâm tư Diệp Vinh Thu đang lướt gió cưỡi mây tới phương nào, nhưng hắn thấu rõ cái thói mạnh miệng nhẹ dạ của Diệp Vinh Thu, biết anh sợ mình, vì vậy cố ý nơi lỏng tay ra, quả nhiên Diệp Vinh Thu sợ đến co lại.
Trông thấy ánh mắt châm biếm của Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu không cam lòng tỏ ra yếu thế mà trừng lớn mắt nhìn. Thế nhưng Hắc Cẩu vừa vươn tay một cái, anh đã lại co rúm người vào. Biết là Hắc Cẩu cố ý trêu mình, Diệp Vinh Thu ủy khuất muốn chết, nhưng không thể mặc kệ Hắc Cẩu mà bỏ đi được, càng nghĩ lại càng ủy khuất, nước mắt cứ chực trào, anh cắn môi cố nhịn, sợ Hắc Cẩu thấy được sẽ coi thường anh. Nhưng căn bản Hắc Cẩu không để ý, đi ra ngoài múc nước từ đời nào rồi.
Điều kiện trong trấn nhỏ không tốt, đương nhiên không có đủ cơ sở vật chất cho họ tắm rửa. Hắc Cẩu cởi quần áo rách rưới bỏ sang một bên, đứng trần truồng trong phòng, lấy nước trong chậu gột bụi bẩn trên người. Diệp Vinh Thu không biết phải làm sao, anh không dám nhìn tới cơ thể săn chắc đầy nam tính của hắn. Nhưng căn phòng bé như vậy, dáng người thon gầy của Hắc Cẩu cứ đập vào tầm mắt, làn da màu lúa mạch vô cùng câu nhân, hại Diệp Vinh Thu cứ không cẩn thận lại liếc mắt nhìn.
Vết xước trên lưng Hắc Cẩu đã thôi chảy máu, nhưng chỗ da bị trầy vẫn đỏ tươi khiến người nhìn vào không khỏi run sợ. Đột nhiên Diệp Vinh Thu cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, trong lòng buồn bực không thôi, có lẽ do anh không chịu nổi máu tanh. Nhưng thực ra, hình ảnh máu me như kia, đâu phải lần đầu tiên anh trông thấy.
Quần áo trên người Diệp Vinh Thu so với Hắc Cẩu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, áo sơ mi quần tây nhăn nhúm nhìn không rõ hình dạng, trên đó còn dính đầy bùn đất và máu, thứ mùi tanh tưởi xông lên khiến anh nổi da gà. Bởi có Hắc Cẩu bên cạnh nên tuy rằng rất khó chịu, nhưng anh không muốn cởi quần áo.
Hắc Cẩu tắm xong, cả người sạch sẽ trơn bóng chui vào trong chăn. Diệp Vinh Thu thấy vậy liền trừng mắt, không tự nhiên nhắc nhở: “Ở đây chỉ có một cái giường thôi.”
Hắc Cẩu mệt muốn thiếp đi, khó chịu đáp: “Thế anh muốn ngủ dưới sàn nhà?”
Diệp Vinh Thu cau mày nói: “Chỉ có một cái chăn.”
Hắc Cẩu liếc nhìn sang bên cạnh: “Cái giường nhỏ như vậy, anh còn muốn kê thêm chăn nữa?”
Diệp Vinh Thu lắp bắp: “Cậu… cậu cứ.. trần .. trần truồng như vậy mà chui vào chăn?”
Hắc Cẩu không mở mắt cũng đoán được vẻ mặt không tự nhiên của Diệp Vinh Thu, vui vẻ bật cười khanh khách: “Thế anh muốn tôi mặc chỗ quần áo kia lên giường sao?”
Diệp Vinh Thu liếc nhìn mớ quần áo rách nát dưới sàn nhà, thầm nghĩ thế thì đừng ngủ nữa.
Hắc Cẩu đành phải bảo: “Vậy anh đi lấy thêm chăn đi.”
Thế là Diệp Vinh Thu ra ngoài tìm bà chủ nói muốn thêm chăn, nhưng bà chủ lại nói không còn chăn thừa, Diệp Vinh Thu nói sẽ cho bà tiền, bà bảo quả thật không còn chăn, có cho tiền cũng không có. Diệp Vinh Thu không còn cách nào khác, đành phải quay trở về căn phòng chỉ có một giường và một chăn kia. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT