Đến khi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu vẫn ngồi xổm dưới đất chưa hoàn hồn lại.
Bọn họ đi thật rồi sao? Cứ như vậy mà đi sao?
Đợi một lúc lâu, Tiểu Tiệu nhịn không được nhỏ giọng hỏi Diệp Vinh Thu: “Có phải là bẫy không?” Cậu hoài nghi như vậy cũng là bình thường. Ban nãy tuy rằng Hắc Cẩu tới con hẻm này, nhưng căn bản không đi vào kiểm tra, đứng bên ngoài không thấy động tĩnh gì sau đó liền quay đầu lại. Muốn nói Hắc Cẩu không phát hiện ra bọn họ thì chí ít cũng phải đi tới liếc mắt nhìn, nhưng căn bản Hắc Cẩu không làm như vậy, rất có thể Hắc Cẩu đã phát hiện ra bọn họ. Hành động của Hắc Cẩu có vẻ như đang tận lực bảo vệ họ vậy. Nhưng sao có thể, một tên Hán gian làm nhiều việc ác như vậy sao có thể bảo vệ bọn họ?
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không đâu.”
Cũng không phải anh chưa hoàn hồn lại, mà là quá mệt mỏi, đến khí lực để đứng lên cũng không có. Lúc ban nãy tim anh thực sự đập rất mạnh, anh lo giặc Nhật sẽ phát hiện ra bọn họ, anh lo Tiểu Triệu xung động không nói gì đã giết Hắc Cẩu. Nhưng ngoài lo lắng ra anh còn mơ hồ có chút chờ mong. Dưới cục diện như vậy, Hắc Cẩu và anh ở hai phe đối lập, khi họ đối đầu với giặc, nhất định Hắc Cẩu phải lựa chọn một trong hai. Hoặc là hắn sẽ cứu anh để lộ ra thân phận thật và đối đầu với giặc, hoặc là… hắn sẽ khiến anh triệt để mất hết hy vọng. Nhưng Hắc Cẩu ung dung hóa giải nguy cơ này, tuy giờ đã thoát khỏi cơn nguy khốn, nhưng trong lòng anh có chút thất vọng.
Diệp Vinh Thu vỗ vỗ Tiểu Triệu: “Đỡ tôi đứng dậy, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Triệu còn chưa tin những gì vừa xảy ra, cậu để Diệp Vinh Thu ngồi một chỗ, rút súng ra cẩn thận men theo mép tường đi ra ngoài, sau đó ló đầu nhìn thoáng qua bên ngoài. Không có một ai cả.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, kiểm tra từng con hẻm nhỏ ở bốn phía xung quanh, giặc đã đi thật rồi. Lúc này cậu mới thu súng lại quay trở về chỗ cũ, đỡ Diệp Vinh Thu đứng dậy.
Trong lòng Tiểu Triệu đầy ắp nghi vấn: “Rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Tôi không biết.”
Thật ra anh cũng rất thắc mắc. Ban nãy có bao cát làm yểm hộ, Hắc Cẩu không thể thấy anh trốn ở đây, nhưng hắn có thấy Tiểu Triệu không, anh không rõ lắm, nhưng chưa chắc đã không phát hiện ra. Hắn không tiến đến, chứng tỏ biết rõ ở đây có người, nhưng làm sao hắn biết đối phương là ai? Không biết là ai mà cũng bảo vệ? Mà hai người đặc vụ hắn nhắc tới kia là ai?
Trong đầu Diệp Vinh Thu đầy những nghi vấn, nhưng giờ anh không có sức đâu để tiếp tục suy nghĩ, vì vậy nói: “Không cần quan tâm, về thôi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Tiểu Triệu nghe anh nói vậy, vội nhấc tay anh lên dìu ra ngoài đường.
Đột nhiên Diệp Vinh Thu cất tiếng dặn dò: “Chuyện ban nãy đừng nói cho ai nghe.”
Tiểu Triệu sửng sốt một chút: “Sao lại thế?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi không muốn mọi người phải lo lắng.”
Lúc này Tiểu Triệu mới gật đầu: “Em biết rồi thưa chính ủy, em không nói cho ai đâu.”
Dọc đường về họ không gặp trắc trở gì, thuận lợi đi về căn cứ.
Diệp Vinh Thu gõ cửa theo ám hiệu đã định sẵn, vài giây sau cửa được mở ra, người ra đón chính là Đường Trường Thiên. Thấy Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu trở về, anh ta thở phào nhẹ nhõm, vội vã nhường đường cho họ vào: “Mau vào đi!”
Tiểu Triệu đỡ Diệp Vinh Thu đi vào, Đường Trường Thiên đóng cửa lại, trông thấy Diệp Vinh Thu thở thoi thóp thì sợ hãi: “Anh ấy bị sao vậy?”
Tiểu Triệu lo lắng nói: “Chị Như Nam về chưa? Anh ấy khó chịu trong người!”
Vừa dứt lời, Diệp Vinh Thu đang dựa vào người cậu trượt dài, ngã xuống đất. Tiểu Triệu và Đường Trường Thiên càng thêm hoảng sợ, vội vã đỡ Diệp Vinh Thu dậy đưa vào nhà.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Vinh Thu cảm giác được Tiểu Triệu và Đường Trường Thiên đỡ anh xuống một nơi mềm mại, có lẽ đó là giường.
Anh nghe thấy tiếng Đường Trường Thiên răn dạy Tiểu Triệu, trách họ không báo trước đã ra khỏi nhà. Anh còn nghe thấy Tiểu Triệu lúng túng ân hận: “Xin lỗi, đều tại em không tốt, em muốn làm chút việc nên chính ủy mới dẫn em đi. Tại em làm liên lụy tới chính ủy.”
Lòng Diệp Vinh Thu tràn đầy hổ thẹn, anh chật vật muốn ngồi dậy, nhưng người không có khí lực, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra được. Cuối cùng anh dùng hết khí lực, nói ba chữ “Tôi xin lỗi”, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Lần thứ hai Diệp Vinh Thu tỉnh lại, khi đó trời đã tối rồi, trong phòng có ánh đèn mờ. Anh chống giường ngồi dậy, Tiểu Triệu vội vã chạy tới đỡ lấy anh, nước mắt lưng tròng: “Chính ủy, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.”
Diệp Vinh Thu nhìn quanh bốn phía, thấy Chu Thư Quyên đã trở về, ngoài Khưu Tiến Bộ ra thì mọi người đều ở trong phòng.
Đường Trường Thiên nhíu chặt chân mày: “Hôm nay anh..”
Chu Thư Quyên giơ tay lên ngăn anh ta lại: “Thôi, anh ấy vừa mới tỉnh, chuyện này để sau hẵng nói.”
Đường Trường Thiên lắc đầu, nuốt lời bên miệng xuống.
Chu Thư Quyên đi tới bên giường ngồi xuống: “Em lấy được hoàng át rồi, đã cho tiểu đội trưởng Khưu và Lý Thất Bát uống, tiểu đội trưởng Khưu ngủ rồi.”
Diệp Vinh Thu khẽ gật đầu.
Chu Thư Quyên nói: “Chuyện hôm nay Tiểu Triệu đã nói cho em biết.”
Diệp Vinh Thu liếc mắt nhìn Tiểu Triệu, Tiểu Triệu nhìn anh lắc đầu một cái, ý bảo chuyện Diệp Vinh Thu không cho cậu nói cậu cũng không nói gì. Trong lòng Diệp Vinh Thu hổ thẹn không gì sánh bằng. Tiểu Triệu vốn là một người thành thật, sợ rằng chuyện hôm nay thực sự cậu nghĩ rằng mình không tốt, Diệp Vinh Thu muốn dẫn cậu đi cùng làm chút chuyện gì đó nên mới ra khỏi cửa. Diệp Vinh Thu vừa khó chịu trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ, nhưng anh không biết nói gì, chỉ đành phải nói: “Xin lỗi, đều do anh không tốt, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Chu Thư Quyên nói: “Chuyện này nói sau đi. Anh nghỉ ngơi cho tốt, anh bây giờ cũng coi như là một người bệnh. Nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, nhiệm vụ tiếp theo ta không thể hoàn thành được.”
Diệp Vinh Thu cúi đầu: “Anh biết rồi.”
Chu Thư Quyên nhìn anh thật sâu, nói với Đường Trường Thiên: “Chúng ta đi thôi, để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Thư Quyên, Đường Trường Thiên và nhóm Lý Thất Bát ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu thấp giọng nói: “Hôm nay chị Như Nam cũng gặp Yamadera Kou. Chị ấy bảo, cái tên Hán gian kia giúp Nhật bắt hai đặc vụ quốc dân.”
Diệp Vinh Thu ngẩn ra: “Đặc vụ quốc dân?”
Tiểu Triệu gật đầu.
Diệp Vinh Thu trầm ngâm: “Là người của quốc dân sao..” Ban nãy ngủ xong, anh cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, suy nghĩ cũng không còn trì độn như trước, có thể tự đoán được chuyện xảy ra lúc ban ngày. Mặc dù hồi sáng không thấy người, nhưng nghe họ nói chuyện cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là đặc vụ quốc dân bị bắt.
Tiểu Triệu nói: “Đại ca Trường Thiên nói, cái tên Hán gian kia không chỉ chĩa mũi về phía đảng cộng ta, hắn còn giúp giặc bắt vài phần tử người Trung kháng Nhật. Anh em quốc dân, chỉ cần kháng Nhật thôi thì đều là người tốt cả.”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Cậu nói đúng.” Anh đồng ý với Tiểu Triệu nhưng chỉ đồng ý về cái nhìn của Tiểu Triệu với đảng quốc dân chứ không đồng ý về cái nhìn của cậu với Hắc Cẩu. Nghe tin tức Tiểu Triệu vừa cung cấp xong, anh bắt đầu thu xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Anh vẫn hoài nghi Hắc Cẩu giống như anh, là người của đảng cộng. Cũng bởi mấy năm trước bộ đội chủ lực của đảng quốc dân rút lui khỏi Ngạc Nam, bỏ qua chiến khu này, cho nên mấy năm này thế lực đảng cộng ở Ngạc Nam phát triển rất nhanh, đã tạo được vài căn cứ. Hắc Cẩu vẫn ở lại Ngạc Nam, nếu muốn kháng Nhật, khả năng lớn nhất là gia nhập đảng cộng.
Sáng nay căn bản Hắc Cẩu không biết người trốn sau bao cát là ai nhưng vẫn chọn bảo vệ. Anh cố gắng đứng trên lập trường của Hắc Cẩu để đoán xem suy nghĩ của hắn.
Giả như lúc đó phía sau bao cát có người, hắn không thấy rõ là ai, khi đó có ba loại khả năng. Hoặc là người nấp phía sau đó là người của đảng cộng, hoặc là người của đảng quốc dân, hoặc là dân chúng bình thường đi ngang qua. Trong thành Vũ Xương tuy có không ít giặc Nhật nhưng giặc Nhật không cần phải trốn như vậy, cho nên khả năng này bị loại bỏ. Nếu Hắc Cẩu là người của đảng cộng, người trốn phía sau cũng là đảng cộng, Hắc Cẩu chọn bảo vệ là chuyện thường tình. Nhưng nếu người trốn phía sau bao cát là người của đảng quốc dân thì sao? Hắc Cẩu bắt đặc vụ quốc dân, để người của quốc dân biết được liệu có thành kiến gì với hắn không? Hay là căn bản hắn không quan tâm người kia có biết hay không? Cũng có thể, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần người trốn phía sau là người Trung Quốc, bất kể là ai hắn cũng không muốn làm tổn thương tới? Nếu là như vậy, hắn giúp Nhật bắt hai người đặc vụ, vậy trước khi hắn bắt hai người kia đã xảy ra chuyện gì?
Anh nghĩ đến sứt đầu mẻ trán. Bởi họ đã xa nhau năm năm nên những chuyện liên quan đến Hắc Cẩu thực sự anh biết quá ít. Rốt cuộc phải làm sao, phải làm sao mới có thể lấp đầy khoảng trống kia? Hay là duyên phận giữa anh và Hắc Cẩu đến đó thôi thì cạn, không còn….
Tiểu Triệu nhìn Diệp Vinh Thu đỡ đầu, sợ đến nhảy dựng lên: “Em không làm ồn nữa, chính ủy, anh nghỉ ngơi thật tốt, em đi ra ngoài trước.”
Diệp Vinh Thu hỏi cậu: “Lúc Như Nam quay về còn nói gì khác không?”
Tiểu Triệu lắc đầu: “Không ạ, chị ấy chỉ nói chuyện Hán gian kia thôi.”
Diệp Vinh Thu thở dài: “Vậy cậu ra ngoài trước đi.”
Tiểu Triệu xoay người đi ra ngoài, lúc chân sắp bước ra cửa, đột nhiên Diệp Vinh Thu gọi cậu lại: “Tiểu Triệu!”
Tiểu Triệu quay đầu nhìn.
Diệp Vinh Thu nói: “Chuyện hôm nay là tôi có lỗi với cậu.”
Tiểu Triệu càng thêm hoảng sợ, liên tục xua tay: “Chính ủy anh làm sao vậy, anh nói cái gì thế!”
Tiểu Triệu hoang mang gãi đầu một cái, ra cửa rồi giúp Diệp Vinh Thu đóng cửa phòng lại.
Chu Thư Quyên không chỉ mang hoàng át về cho người bệnh mà còn mang về vài thuốc và thức ăn bổ máu cho Diệp Vinh Thu. Anh nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, thân thể và tinh thần đều khôi phục một chút.
Sáng sớm nay Chu Thư Quyên lại rời nhà. Diệp Vinh Thu nằm giường nhiều đến độ nổi rôm, thế nên anh đi ra ngoài hóng gió. Bởi chuyện xảy ra hai ngày trước nên Đường Trường Thiên canh chừng anh rất cẩn thận, anh vừa ra sân, Đường Trường Thiên liền đi ra theo, ngồi xuống bên cạnh anh.
Diệp Vinh Thu nhìn Đường Trường Thiên cười cười, biểu thị mình không dám tái phạm, tựa vào ghế hóng gió nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên Đường Trường Thiên cất tiếng: “Chuyện của anh tôi đã nghe nói qua, hôm nọ anh ra khỏi nhà, chắc để tìm người bạn tên Hắc Cẩu kia nhỉ.”
Diệp Vinh Thu mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Đường Trường Thiên, nhưng anh không phủ nhận.
Đường Trường Thiên nhìn anh thật sâu, nói rành mạch từng chữ một: “Bạn của anh, có phải đã làm Hán gian hay không? Mà tôi nên hỏi thế này mới đúng, có phải bây giờ người đó tên Yamadera Kou?” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT