Nạp Dương trong cơn thác loạn cũng không để ý nữ nhân dưới thân đã đình chỉ giãy dụa, hắn vẫn điên cuồng xâm chiếm thân thể xinh đẹp trước mắt.

Thân thể to lớn cưỡng đoạt nữ nhân mỏng manh, nam căn thô to hiện thời vẫn điên cuồng luật động trong tiểu cúc nhỏ.

Qua một thời gian mới chịu gầm nhẹ một tiếng đem toàn bộ tinh hoa phun vào trong cơ thể Phùng Phùng.

Bàn tay gân guốc đưa về phía trước hai bầu vú trắng noãn mà nhào nặn, hắn quyến luyến thân thể mềm mại không muốn buông tay.

Gậy thịt vừa giải phóng hiện thời đã lại trướng đau. Hắn chỉ còn cách khó khăn kìm nén dục hỏa, cực kỳ sủng nịnh mà liếm lấy đôi môi hồng hào thơm tho, thấy Phùng Phùng nằm lặng thinh cũng chỉ nghĩ rằng cô mệt mỏi mà thiếp đi.

Cả ngày trời không được gần gũi cô, hắn nhớ nhung tới phát điên, nhưng lại không thể cùng cô dây dưa, đáng giận hơn nữa là lại bắt gặp cô vì một nam nhân khác mà khóc lóc khiến hắn cực kỳ nổi giận.

Nạp Dương có chút đau lòng nhìn cơ thể thảm thương của Phùng Phùng, cô gầy gò cực kỳ, làn da trắng xanh yếu ớt mỏng manh tới độ nhìn thấy cả từng mạch máu nhỏ. Nhất là nơi hạ thân bị hắn hành hạ thành xưng đỏ, Nạp Dương dùng tay moi ra dịch nhầy trong u cốc non mềm. Từng đợt tinh dịch trào ra cùng với tơ máu, Nạp Dương có chút khẩn trương từ dưới nệm lấy ra một chai thuốc mỡ, cực kỳ cẩn thận bôi vào hạ thân thảm thương của Phùng Phùng.

Trên giường lớn thân thể trần truồng trắng noãn của nữ nhân bị một nam nhân bao trọn lấy, đêm nay hắn thỏa mãn ngủ rất ngon.

......

Sáng sớm.

"Bảo chủ! Sáng rồi ngài đã tỉnh chưa...!"

Giọng nói khúm núm của gia nhân bên ngoài làm Nạp Dương đang trong mộng có chút khó chịu mà miễn cưỡng tỉnh dậy.

Nhìn qua nữ nhân bên cạnh vẫn như cũ thủy chung nằm im trong một tư thế, thân thể trần truồng chằng chịt những dấu hôn, đầu tóc toán loạn xõa ra.

Hắn khẽ nhíu mày, bình thường vật nhỏ thường ngủ rất có giờ giấc, đáng lẽ bây giờ đã phải thanh tỉnh mới đúng?

Nạp Dương có phần hốt hoảng sờ tay lên trán Phùng Phùng, hắn bị giật mình vì nhiệt độ trên trán cô.

Hơi thở của Phùng Phùng rất yếu, trong mùa đông lạnh mà cơ thể cô từng giọt mồ hôi rịn ra.

"Mẹ nó! Người đâu mau gọi lang y. MAU LÊN!!!"

Nạp Dương gần như là phát điên là gầm lên quát tháo gia nhân trong phủ.

Hắn gắt gao đem cơ thể nóng bừng của Phùng Phùng ôm lấy, đem quần áo của hắn mặc vào chô cô. Y kiện của Phùng Phùng đêm qua sớm đã bị hắn giắng kéo tả tơi.

"Người đâu cả đám ăn hại tại sao chưa thấy lang y đâu!!" Mắt hắn đỏ ngầu lên giận dữ, giọng càng thêm khủng bố.

Nô dịch bên ngoài bị hắn làm cho sợ tới mềm nhũn cả chân, giống như một bầy gà mà chạy hớt hải.

......

Nạp Y Uy đang đi dạo trong vườn, cậu hiện tại đang vô cùng bối rối, không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Phùng Phùng, giải thích chỉ càng làm câu chuyện thêm rắc rối, kẻ tội đồ vẫn là cậu.

Hại cậu một đêm dằn vặt ngủ không yên, sáng tỉnh dậy đã tháy ho tròng mắt gấu trúc.

Chỉ là không ngờ lại nghe nô gia trong phủ giống như một đám lợn bị chọc tiết vừa chạy loạn vừa kêu lớn cái gì mà lang y.

Cậu nhíu mày phi thân về nơi ồn ào, không ngờ lại là phòng ngủ của huynh trưởng Nạp Dương.

Gương mặt giống như nghĩ ra điều gì đó, phút chốc biến sắc. Huynh trưởng vốn là kẻ có lòng chiếm đoạt mạnh, đêm qua có phải... dày vò Phùng Phùng hay không? Một cái tức tốc đem cửa phòng đạp mở.

Cậu xông vào bên trong, quả thực lại là một khung cảnh làm người khác giật mình.

Huynh trưởng hắn vốn dĩ là kẻ băng huyết lạnh lùng, đối với nữ nhân cũng chỉ coi như công cụ để phát tiết đùa bỡn, hiện tại đang giống như sắp phát điên luống cuống ôm lấy Phùng Phùng, đôi với việc Phùng Phùng không thanh tỉnh cực kỳ hoảng loạn.

"Huynh!"

Nạp Dương quay đầu lại nhìn, đệ đệ hắn một thân y phục trắng lao vào không chút phép tắc cũng không trách móc, đầu óc chỉ toàn một ý niệm về Phùng Phùng. Vật nhỏ hiện tại dù hắn gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

"Cô ấy như vậy không tỉnh lại.." Nạp Dương hoảng loạn.

"Để đệ xem cho Tiểu Phùng một chút, quên mất đệ cũng biết về y hay sao"

Nạp Y Uy vốn dĩ ngoài đời chính là một lang y với y thuật nổi tiếng, chỉ là cậu vô cùng kiêu ngạo, đối với những bệnh cậu không có hứng thú thì dù có quỳ xuống chân cậu mà cầu xin cũng đừng mong nhìn tới. Chữa bệnh vốn tùy ý, cũng không lấy bạc.

Nạp Dương lúc này mới giống như bừng nhớ ra, cư nhiên lại quên mất đệ đệ vốn dĩ một thân danh tiếng.

Tuy nhiên đôi mày nhíu lại lo lắng, hắn biết đệ đệ ít nhiều có chút thích thú đối với vật nhỏ của hắn.

"Để đệ?"

"Đến bây giờ huynh còn lo lắng cái gì chứ! Đệ cũng không ăn thịt cô ấy!"

....

Phùng Phùng hôn mê đúng ba ngày ba đêm.

Nạp Y Uy bắt mạch cho Phùng Phùng, bệnh tình của cô căn bản là do thiếu chất dinh dưỡng cộng với... vận động quá nhiều thêm vào vừa hay lại trúng phong, nhưng cậu lại ác ý đem bệnh tình của Phùng Phùng thổi phồng lên làm Nạp Dương giống như nhai phải lửa, ngày đêm túc trực bên cạnh Phùng Phùng.

Nạp Y Uy có chút bất đắc dĩ, cậu lần đầu có cảm giác ngọt ngào đối với một cô gái, chỉ trách đó lại là người của huynh trưởng, thà rằng từ đầu cậu không nên trêu đùa, cuối cùng lại đem biến giả thành thật.

Chỉ là nếu huynh trưởng không đem lại cho Phùng Phùng một cuộc sống tốt, cậu sẵn sàng... cướp lại.

- tử dục-Nạp Dương trong cơn thác loạn cũng không để ý nữ nhân dưới thân đã đình chỉ giãy dụa, hắn vẫn điên cuồng xâm chiếm thân thể xinh đẹp trước mắt.

Thân thể to lớn cưỡng đoạt nữ nhân mỏng manh, nam căn thô to hiện thời vẫn điên cuồng luật động trong tiểu cúc nhỏ.

Qua một thời gian mới chịu gầm nhẹ một tiếng đem toàn bộ tinh hoa phun vào trong cơ thể Phùng Phùng.

Bàn tay gân guốc đưa về phía trước hai bầu vú trắng noãn mà nhào nặn, hắn quyến luyến thân thể mềm mại không muốn buông tay.

Gậy thịt vừa giải phóng hiện thời đã lại trướng đau. Hắn chỉ còn cách khó khăn kìm nén dục hỏa, cực kỳ sủng nịnh mà liếm lấy đôi môi hồng hào thơm tho, thấy Phùng Phùng nằm lặng thinh cũng chỉ nghĩ rằng cô mệt mỏi mà thiếp đi.

Cả ngày trời không được gần gũi cô, hắn nhớ nhung tới phát điên, nhưng lại không thể cùng cô dây dưa, đáng giận hơn nữa là lại bắt gặp cô vì một nam nhân khác mà khóc lóc khiến hắn cực kỳ nổi giận.

Nạp Dương có chút đau lòng nhìn cơ thể thảm thương của Phùng Phùng, cô gầy gò cực kỳ, làn da trắng xanh yếu ớt mỏng manh tới độ nhìn thấy cả từng mạch máu nhỏ. Nhất là nơi hạ thân bị hắn hành hạ thành xưng đỏ, Nạp Dương dùng tay moi ra dịch nhầy trong u cốc non mềm. Từng đợt tinh dịch trào ra cùng với tơ máu, Nạp Dương có chút khẩn trương từ dưới nệm lấy ra một chai thuốc mỡ, cực kỳ cẩn thận bôi vào hạ thân thảm thương của Phùng Phùng.

Trên giường lớn thân thể trần truồng trắng noãn của nữ nhân bị một nam nhân bao trọn lấy, đêm nay hắn thỏa mãn ngủ rất ngon.

......

Sáng sớm.

"Bảo chủ! Sáng rồi ngài đã tỉnh chưa...!"

Giọng nói khúm núm của gia nhân bên ngoài làm Nạp Dương đang trong mộng có chút khó chịu mà miễn cưỡng tỉnh dậy.

Nhìn qua nữ nhân bên cạnh vẫn như cũ thủy chung nằm im trong một tư thế, thân thể trần truồng chằng chịt những dấu hôn, đầu tóc toán loạn xõa ra.

Hắn khẽ nhíu mày, bình thường vật nhỏ thường ngủ rất có giờ giấc, đáng lẽ bây giờ đã phải thanh tỉnh mới đúng?

Nạp Dương có phần hốt hoảng sờ tay lên trán Phùng Phùng, hắn bị giật mình vì nhiệt độ trên trán cô.

Hơi thở của Phùng Phùng rất yếu, trong mùa đông lạnh mà cơ thể cô từng giọt mồ hôi rịn ra.

"Mẹ nó! Người đâu mau gọi lang y. MAU LÊN!!!"

Nạp Dương gần như là phát điên là gầm lên quát tháo gia nhân trong phủ.

Hắn gắt gao đem cơ thể nóng bừng của Phùng Phùng ôm lấy, đem quần áo của hắn mặc vào chô cô. Y kiện của Phùng Phùng đêm qua sớm đã bị hắn giắng kéo tả tơi.

"Người đâu cả đám ăn hại tại sao chưa thấy lang y đâu!!" Mắt hắn đỏ ngầu lên giận dữ, giọng càng thêm khủng bố.

Nô dịch bên ngoài bị hắn làm cho sợ tới mềm nhũn cả chân, giống như một bầy gà mà chạy hớt hải.

......

Nạp Y Uy đang đi dạo trong vườn, cậu hiện tại đang vô cùng bối rối, không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Phùng Phùng, giải thích chỉ càng làm câu chuyện thêm rắc rối, kẻ tội đồ vẫn là cậu.

Hại cậu một đêm dằn vặt ngủ không yên, sáng tỉnh dậy đã tháy ho tròng mắt gấu trúc.

Chỉ là không ngờ lại nghe nô gia trong phủ giống như một đám lợn bị chọc tiết vừa chạy loạn vừa kêu lớn cái gì mà lang y.

Cậu nhíu mày phi thân về nơi ồn ào, không ngờ lại là phòng ngủ của huynh trưởng Nạp Dương.

Gương mặt giống như nghĩ ra điều gì đó, phút chốc biến sắc. Huynh trưởng vốn là kẻ có lòng chiếm đoạt mạnh, đêm qua có phải... dày vò Phùng Phùng hay không? Một cái tức tốc đem cửa phòng đạp mở.

Cậu xông vào bên trong, quả thực lại là một khung cảnh làm người khác giật mình.

Huynh trưởng hắn vốn dĩ là kẻ băng huyết lạnh lùng, đối với nữ nhân cũng chỉ coi như công cụ để phát tiết đùa bỡn, hiện tại đang giống như sắp phát điên luống cuống ôm lấy Phùng Phùng, đôi với việc Phùng Phùng không thanh tỉnh cực kỳ hoảng loạn.

"Huynh!"

Nạp Dương quay đầu lại nhìn, đệ đệ hắn một thân y phục trắng lao vào không chút phép tắc cũng không trách móc, đầu óc chỉ toàn một ý niệm về Phùng Phùng. Vật nhỏ hiện tại dù hắn gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

"Cô ấy như vậy không tỉnh lại.." Nạp Dương hoảng loạn.

"Để đệ xem cho Tiểu Phùng một chút, quên mất đệ cũng biết về y hay sao"

Nạp Y Uy vốn dĩ ngoài đời chính là một lang y với y thuật nổi tiếng, chỉ là cậu vô cùng kiêu ngạo, đối với những bệnh cậu không có hứng thú thì dù có quỳ xuống chân cậu mà cầu xin cũng đừng mong nhìn tới. Chữa bệnh vốn tùy ý, cũng không lấy bạc.

Nạp Dương lúc này mới giống như bừng nhớ ra, cư nhiên lại quên mất đệ đệ vốn dĩ một thân danh tiếng.

Tuy nhiên đôi mày nhíu lại lo lắng, hắn biết đệ đệ ít nhiều có chút thích thú đối với vật nhỏ của hắn.

"Để đệ?"

"Đến bây giờ huynh còn lo lắng cái gì chứ! Đệ cũng không ăn thịt cô ấy!"

....

Phùng Phùng hôn mê đúng ba ngày ba đêm.

Nạp Y Uy bắt mạch cho Phùng Phùng, bệnh tình của cô căn bản là do thiếu chất dinh dưỡng cộng với... vận động quá nhiều thêm vào vừa hay lại trúng phong, nhưng cậu lại ác ý đem bệnh tình của Phùng Phùng thổi phồng lên làm Nạp Dương giống như nhai phải lửa, ngày đêm túc trực bên cạnh Phùng Phùng.

Nạp Y Uy có chút bất đắc dĩ, cậu lần đầu có cảm giác ngọt ngào đối với một cô gái, chỉ trách đó lại là người của huynh trưởng, thà rằng từ đầu cậu không nên trêu đùa, cuối cùng lại đem biến giả thành thật.

Chỉ là nếu huynh trưởng không đem lại cho Phùng Phùng một cuộc sống tốt, cậu sẵn sàng... cướp lại.

- tửNạp Dương trong cơn thác loạn cũng không để ý nữ nhân dưới thân đã đình chỉ giãy dụa, hắn vẫn điên cuồng xâm chiếm thân thể xinh đẹp trước mắt.

Thân thể to lớn cưỡng đoạt nữ nhân mỏng manh, nam căn thô to hiện thời vẫn điên cuồng luật động trong tiểu cúc nhỏ.

Qua một thời gian mới chịu gầm nhẹ một tiếng đem toàn bộ tinh hoa phun vào trong cơ thể Phùng Phùng.

Bàn tay gân guốc đưa về phía trước hai bầu vú trắng noãn mà nhào nặn, hắn quyến luyến thân thể mềm mại không muốn buông tay.

Gậy thịt vừa giải phóng hiện thời đã lại trướng đau. Hắn chỉ còn cách khó khăn kìm nén dục hỏa, cực kỳ sủng nịnh mà liếm lấy đôi môi hồng hào thơm tho, thấy Phùng Phùng nằm lặng thinh cũng chỉ nghĩ rằng cô mệt mỏi mà thiếp đi.

Cả ngày trời không được gần gũi cô, hắn nhớ nhung tới phát điên, nhưng lại không thể cùng cô dây dưa, đáng giận hơn nữa là lại bắt gặp cô vì một nam nhân khác mà khóc lóc khiến hắn cực kỳ nổi giận.

Nạp Dương có chút đau lòng nhìn cơ thể thảm thương của Phùng Phùng, cô gầy gò cực kỳ, làn da trắng xanh yếu ớt mỏng manh tới độ nhìn thấy cả từng mạch máu nhỏ. Nhất là nơi hạ thân bị hắn hành hạ thành xưng đỏ, Nạp Dương dùng tay moi ra dịch nhầy trong u cốc non mềm. Từng đợt tinh dịch trào ra cùng với tơ máu, Nạp Dương có chút khẩn trương từ dưới nệm lấy ra một chai thuốc mỡ, cực kỳ cẩn thận bôi vào hạ thân thảm thương của Phùng Phùng.

Trên giường lớn thân thể trần truồng trắng noãn của nữ nhân bị một nam nhân bao trọn lấy, đêm nay hắn thỏa mãn ngủ rất ngon.

......

Sáng sớm.

"Bảo chủ! Sáng rồi ngài đã tỉnh chưa...!"

Giọng nói khúm núm của gia nhân bên ngoài làm Nạp Dương đang trong mộng có chút khó chịu mà miễn cưỡng tỉnh dậy.

Nhìn qua nữ nhân bên cạnh vẫn như cũ thủy chung nằm im trong một tư thế, thân thể trần truồng chằng chịt những dấu hôn, đầu tóc toán loạn xõa ra.

Hắn khẽ nhíu mày, bình thường vật nhỏ thường ngủ rất có giờ giấc, đáng lẽ bây giờ đã phải thanh tỉnh mới đúng?

Nạp Dương có phần hốt hoảng sờ tay lên trán Phùng Phùng, hắn bị giật mình vì nhiệt độ trên trán cô.

Hơi thở của Phùng Phùng rất yếu, trong mùa đông lạnh mà cơ thể cô từng giọt mồ hôi rịn ra.

"Mẹ nó! Người đâu mau gọi lang y. MAU LÊN!!!"

Nạp Dương gần như là phát điên là gầm lên quát tháo gia nhân trong phủ.

Hắn gắt gao đem cơ thể nóng bừng của Phùng Phùng ôm lấy, đem quần áo của hắn mặc vào chô cô. Y kiện của Phùng Phùng đêm qua sớm đã bị hắn giắng kéo tả tơi.

"Người đâu cả đám ăn hại tại sao chưa thấy lang y đâu!!" Mắt hắn đỏ ngầu lên giận dữ, giọng càng thêm khủng bố.

Nô dịch bên ngoài bị hắn làm cho sợ tới mềm nhũn cả chân, giống như một bầy gà mà chạy hớt hải.

......

Nạp Y Uy đang đi dạo trong vườn, cậu hiện tại đang vô cùng bối rối, không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Phùng Phùng, giải thích chỉ càng làm câu chuyện thêm rắc rối, kẻ tội đồ vẫn là cậu.

Hại cậu một đêm dằn vặt ngủ không yên, sáng tỉnh dậy đã tháy ho tròng mắt gấu trúc.

Chỉ là không ngờ lại nghe nô gia trong phủ giống như một đám lợn bị chọc tiết vừa chạy loạn vừa kêu lớn cái gì mà lang y.

Cậu nhíu mày phi thân về nơi ồn ào, không ngờ lại là phòng ngủ của huynh trưởng Nạp Dương.

Gương mặt giống như nghĩ ra điều gì đó, phút chốc biến sắc. Huynh trưởng vốn là kẻ có lòng chiếm đoạt mạnh, đêm qua có phải... dày vò Phùng Phùng hay không? Một cái tức tốc đem cửa phòng đạp mở.

Cậu xông vào bên trong, quả thực lại là một khung cảnh làm người khác giật mình.

Huynh trưởng hắn vốn dĩ là kẻ băng huyết lạnh lùng, đối với nữ nhân cũng chỉ coi như công cụ để phát tiết đùa bỡn, hiện tại đang giống như sắp phát điên luống cuống ôm lấy Phùng Phùng, đôi với việc Phùng Phùng không thanh tỉnh cực kỳ hoảng loạn.

"Huynh!"

Nạp Dương quay đầu lại nhìn, đệ đệ hắn một thân y phục trắng lao vào không chút phép tắc cũng không trách móc, đầu óc chỉ toàn một ý niệm về Phùng Phùng. Vật nhỏ hiện tại dù hắn gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

"Cô ấy như vậy không tỉnh lại.." Nạp Dương hoảng loạn.

"Để đệ xem cho Tiểu Phùng một chút, quên mất đệ cũng biết về y hay sao"

Nạp Y Uy vốn dĩ ngoài đời chính là một lang y với y thuật nổi tiếng, chỉ là cậu vô cùng kiêu ngạo, đối với những bệnh cậu không có hứng thú thì dù có quỳ xuống chân cậu mà cầu xin cũng đừng mong nhìn tới. Chữa bệnh vốn tùy ý, cũng không lấy bạc.

Nạp Dương lúc này mới giống như bừng nhớ ra, cư nhiên lại quên mất đệ đệ vốn dĩ một thân danh tiếng.

Tuy nhiên đôi mày nhíu lại lo lắng, hắn biết đệ đệ ít nhiều có chút thích thú đối với vật nhỏ của hắn.

"Để đệ?"

"Đến bây giờ huynh còn lo lắng cái gì chứ! Đệ cũng không ăn thịt cô ấy!"

....

Phùng Phùng hôn mê đúng ba ngày ba đêm.

Nạp Y Uy bắt mạch cho Phùng Phùng, bệnh tình của cô căn bản là do thiếu chất dinh dưỡng cộng với... vận động quá nhiều thêm vào vừa hay lại trúng phong, nhưng cậu lại ác ý đem bệnh tình của Phùng Phùng thổi phồng lên làm Nạp Dương giống như nhai phải lửa, ngày đêm túc trực bên cạnh Phùng Phùng.

Nạp Y Uy có chút bất đắc dĩ, cậu lần đầu có cảm giác ngọt ngào đối với một cô gái, chỉ trách đó lại là người của huynh trưởng, thà rằng từ đầu cậu không nên trêu đùa, cuối cùng lại đem biến giả thành thật.

Chỉ là nếu huynh trưởng không đem lại cho Phùng Phùng một cuộc sống tốt, cậu sẵn sàng... cướp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play