Editor: Mẹ Bầu
Thời gian Đài phát thanh phát sóng trực tiếp là từ mười giờ đêm đến mười một giờ đêm. Ngô Minh và Ứng Uyển Dung, còn có Vạn Dạng Dạng, bởi vì là hai diễn viên nam nữ chính và diễn viên nữ phụ trong phim, cùng nhau đi qua bên đó là được rồi. Nhạc Tu Minh sau khi mời bọn họ ăn cơm tối xong liền chuẩn bị đi trở về nhà.
Trên bàn cơm, cơn giận dữ mạnh mẽ vị của đại đạo diễn Nhạc Tu Minh nhà ta liền bùng phát. Ông trực tiếp vỗ bàn chụp ghế. Thiếu chút nữa thì đã làm cho người phục vụ ở đây cho rằng, @MeBau*
[email protected]@ nơi này đã phát sinh ra chuyện đánh lộn đánh lạo gì đó. Cho nên anh ta cứ đứng ở ngoài cửa thường xuyên nhìn quanh quẩn vào bên trong.
Cảm giác bị mất thể diện sâu sắc, Ngô Minh không thể không hướng về phía người phục vụ nói: "Ông ấy chỉ là uống rượu say thôi, không có việc gì đâu. Nếu như có hư hao gì đó, thì chúng tôi sẽ bồi thường."
Người phục vụ khuôn mặt đỏ hồng,. Anh ta liền bị giọng nói trầm thấp, ấm áp mê người của Ngô Minh làm cho mê muội, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sau đó đi ra ngoài. Rốt cục chính là đã trả lại cho mấy người bọn họ yên tĩnh một lát.
"Đạo diễn Nhạc, ngài còn tiếp tục như vậy nữa, về sau này tôi thật cũng không dám đi ra ngoài để ăn cơm cùng với ngài mất. Nếu như chúng ta bị chụp ảnh đang dùng cơm ở trong này như vậy, thì chắc chắn người hâm mộ của tôi sẽ bị thất vọng." Ngô Minh chậm rãi gắp một đũa thức ăn, nói.
Cao Lãng trực tiếp múc thêm một chén canh cho Ứng Uyển Dung. Mặc dù Cao Lãng không có nói nhiều, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng mà trong lòng anh vẫn là cực kỳ tán thành lời nói kia của Nhạc Tu Minh.
"Shit, tôi muốn xem cái người kia là ai chứ, Sa. . . Cái người chủ trì kia sẽ không phải là do ai đó đã phái tới can thiệp vào bộ phim của chúng ta đấy chứ, hả?" Nhạc Tu Minh trực tiếp nói thẳng ra vấn đề khúc mắc. Dù sao ở đây cũng đều là thành viên do ông chịu trách nhiệm. Ông có nói gì đi nữa thì cũng không có vấn đề gì.
"Sa Thái Vi." Ngô Minh nhắc nhở vẻ đầy bất đắc dĩ. Dầu gì thì người ta cũng là một người dẫn chương trình hàng đầu của Đài Truyền Hình đó. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thế nào mà đến trong miệng của Nhạc Tu Minh liền đã trở thành một người nào đó kém cỏi chỉ đứng hàng thứ hai thứ ba như vậy chứ.
"Cô ta nhất định là đã xem đoàn làm phim của chúng ta kịch không có chỗ dựa vững chắc, bằng không làm sao dám nói bới móc như vậy?" Nhạc Tu Minh nhíu chặt mi tâm, nói vẻ không được sảng khoái.
Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn nhau. quả hồng mềm không chọn cầm, chẳng lẽ lại đi cầm cái quả còn cứng kia hay sao?
Bất quá đạo diễn Nhạc nói cũng có đạo lý, không có vô duyên vô cớ yêu, thì đương nhiên cũng không có vô duyên vô cớ hận. Ứng Uyển Dung mỗi ngày gần như đều ở tại trong nơi của đoàn làm phim, ít có lúc đi ra cửa. Phạm vi sinh hoạt của cô cũng nhỏ, khả năng đắc tội với người khác thật sự là quá nhỏ.
Nếu nói là muốn nhằm vào đoàn làm phim, làm cho thanh danh của bọn họ bị hủy hoại. . . Việc này cũng có chút huyền ảo! Dù sao đoàn làm phim này của bọn họ cũng không lớn không nhỏ, cũng không chắn ngang đường đi của ai. Phía sau lưng khi đó lại có liên minh đại gia lót đường rồi. Công ty điện ảnh và truyền hình nhỏ cũng sẽ không tìm tới bọn họ để gây phiền toái. Còn công ty nào lớn một chút thì sẽ tự giữ thân phận, cũng sẽ không thể chèn ép bọn họ.
"Đạo diễn Nhạc, tôi thấy thế nào thế nào cũng là đều bởi vì ngài thôi. . ."
Ngô Minh nói xong, Nhạc Tu Minh quả thực cảm thấy uất ức không sao chịu được. Thế nào mà lại do bởi vì bản thân ông kia chứ? Ông là một người rất thành thật! Những vị đạo diễn khác, cuộc sống cá nhân của họ như thế nào, ông không có câu bình luận nào. Nhưng mà ông về nước mấy ngày nay, trừ bỏ quay phim hay là ở trong phòng cắt nối biên tập phim, hoặc là sẽ ngủ ở tại nhà khách luôn. Ông gần như là đã biến thành con thỏ rồi đó, có được hay không chứ!
Ngô Minh rót cho Nhạc Tu Minh một ly rượu, rót cho bản thân mình một chén trà, chạm chạm cái cốc cùng với ông, "Đạo diễn Nhạc, ngài đã quên mất là vì sao ngài lại về nước hay sao? Có lẽ. . ."
Quả thực là Nhạc Tu Minh đã quên mất chuyện này. Ông cứ nghĩ, mình quang minh chính đại chứng minh thực lực của bản thân mình. Nhưng điều này lại không có nghĩa là người nhà của ông lại nguyện ý nhìn thấy ông trưởng thành, rồi sau đó thoát ly khỏi sự khống chế của mình như vậy.
Nắm chặt cái chén trong tay uống một hơi cạn sạch, Nhạc Tu Minh hướng về phía Ứng Uyển Dung nói: "Uyển Dung, việc này nếu có liên quan tới tôi, tôi trước nói lời xin lỗi với cô nhé! Haiz. . . Cô đã phải chịu cực khổ rồi."
Ứng Uyển Dung đẩy về phía trước chén nhỏ, mà Cao Lãng đã gắp đồ ăn thành một tòa núi nhỏ, cười nói: "Đạo diễn Nhạc, ngài lại khách khí rồi! Việc này tôi thực không coi vào đâu. Tôi không muốn cứ phải giấu diếm tình hình của bản thân mình. Người hâm mộ có yêu thích hay không, có sùng bái tôi hay không, kỳ thực cũng không có liên quan gì đến tôi. Chỉ cần có thể tiếp tục được quay phim, người yêu thích tôi tự nhiên sẽ đi xem phim có tôi thủ vai."
Nhạc Tu Minh nghe xong mới xem như bình thường trở lại một chút. Ông sợ nhất chính là bạn bè ở bên cạnh bởi vì anh mà phải chịu ảnh hưởng. Có thể nghe thấy Ứng Uyển Dung nói như vậy, Nhạc Tu Minh mới cảm thấy bầu không khí loãng mỏng cuối cùng lại đã trở về trạng thái bình thường.
"Uống uống uống nào! Đừng để những lời nói của chuyện kia làm cho chúng ta mất hứng. Nào, hãy ăn uống no đủ đi, buổi tối mọi người còn phải tiếp tục đi thu âm trực tiếp nữa đấy. Tôi ở nhà đúng giờ sẽ nghe đài." Nhạc Tu Minh nói vẻ bỡn cợt.
Ngô Minh và Ứng Uyển Dung cười cười vẻ bất đắc dĩ, sau đó ào ào va chạm cái cốc với Nhạc Tu Minh. Khi buổi liên hoan kết thúc, mọi người tiến đến nơi tháp truyền hình thì đã là tám giờ rưỡi tối rồi.
Mười giờ mới bắt đầu, mà tám giờ rưỡi tối đã đến nơi, thì có thể nói là rất sớm rồi. Đêm nay chương trình bọn họ sẽ thu âm để phát sóng radio được gọi là âm thanh của âm nhạc. Người chủ trì tên gọi là Liễu Chi Lan. Chị Liễu là một người phụ nữ rất thành thục và biết điều. Đang trong lúc phát sóng trực tiếp mà chị Liễu vẫn mặc cực kỳ thoải mái.
Cách ăn mặc như vậy cũng rất dễ lý giải. Không giống như các đài truyền hình luôn chú trọng đến hiệu ứng hình ảnh, các đài phát thanh luôn chú trọng đến chất lượng âm thanh hơn. Người nghe mặc kệ bạn đang thu âm ở đài phát thanh bên kia, đến cùng đang mặc quần áo như thế nào, họ chỉ chú ý âm thanh lọt vào tai của mình có thấy êm tai hay không.
Hiện tại mạng Internet vẫn còn chưa được phổ biến rộng rãi, phát thanh và ti vi là công cụ chủ yếu giúp mọi người tiêu hao thời gian nhàn hạ của mình. Buổi tối viết xong bài tập nghe radio một lát, đi vào giấc ngủ cùng với âm nhạc. Người chủ trì của mỗi chương trình phát thanh đều gần như không khác gì một con cú đêm.
Đoàn làm phim Nữ Đế đến đài phát thanh đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Mấy người bọn họ đến nơi này là để tuyên truyền hơn là để phát hành đĩa nhạc. Đây vẫn là lần đầu tiên có người của đoàn làm phim điện ảnh tới để làm công tác tuyên truyền. Cho nên Giám đốc của đài phát thanh cũng đã ra lệnh cho người chủ trì của chương trình Thanh âm của âm nhạc, phải thực hiện công tác tuyên truyền cho thật tốt.
Làm tốt lần này xong, khẳng định về sau này cũng sẽ có các đoàn làm phim khác học theo, sẽ đi đến đài phát thanh để tuyên truyền. Lượng quần chúng nghe chương trình phát thanh luôn phi thường ổn định. Nhưng các đài trong cùng một khoảng thời gian cũng sẽ cạnh tranh với nhau. Việc làm thế nào để thu hút được nhiều người đến nghe chương trình của đài, thì đó chính là cả một khoa học.