Editor: Mẹ Bầu          

     Chỉ cần nhìn thấy vết máu để lại đầy trên thân thể, trên áo khoác, áo sơ mi của Ứng Uyển Dung đều đầy vết máu, ánh mắt của Cao Lãng lập tức liền nóng lên. Trương Quang Diệu cũng nhíu mi lại, tiến lên kiểm tra rồi xé một mảnh vải tạm thời băng bó đơn giản một chút cho cô.

     "Cao Lãng, đừng nóng vội, khẳng định em dâu không có chuyện gì đâu. Miệng vết thương không quá sâu, bác sĩ lập tức sẽ đến đây ngay."

     Cao Lãng biết, so với dĩ vãng trước kia, @MeBau*[email protected]@ chút miệng vết thương thế này không coi vào đâu, không phải vết thương trí mệnh. Thế nhưng mà. . . Đây chính là Ứng Uyển Dung, là vợ của anh. Anh đặt cô ở trong lòng hận không thể mỗi ngày nắm lấy cô ở trong tay, nâng niu ôm ấp cô ở trong lòng. . .

     Cả người Ứng Uyển Dung  túa ra đầy mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Cao Lãng tiến vào, cô còn nghĩ muốn cười với anh. Nhưng đáng tiếc hiệu quả không tốt, lại khiến cho Cao Lãng cho rằng cô đau đớn không chịu nổi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Kỳ thực Ứng Uyển Dung muốn nói, không có việc gì, cô không đau.

     Căng thẳng suốt một ngày lại bị mất máu quá nhiều, trước mắt Ứng Uyển Dung từng đợt từng đợt biến thành màu đen. Trong khi chờ đợi bác sĩ đến, bản thân cô đã hôn mê bất tỉnh trước hết.

     Chờ đến khi Ứng Uyển Dung tỉnh lại đã là đêm khuya rồi. Miệng vết thương của cô đã sớm được băng bó kỹ. Khi Ứng Uyển Dung động đậy còn có thể cảm giác thấy trong người đau đớn, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn xương cốt cũng đau nhức. Nhưng mà so với việc nhìn thấy Cao Lãng ngồi ở đó, vùi gương mặt ở trong tay như vậy, bộ dạng ấy của anh lại càng làm cho cô lo lắng.

     "Cao Lãng. . ." Giọng nói của Ứng Uyển Dung hơi khô chát. Cô nghĩ muốn ngồi dậy để xem Cao Lãng như thế nào, thế nhưng lại bị anh ấn nằm xuống chỗ cũ.

     "Đừng cử động, để anh đi lấy cho em cái gối để đệm lưng lên đã." Giọng nói của Cao Lãng có chút khàn khàn, sắc mặt cũng có chút tiều tụy. Sau khi đệm cái gối vào phía sau của Ứng Uyển Dung cẩn thận xong, Cao Lãng bưng một ly nước ấm đưa lên cho Ứng Uyển Dung uống vài ngụm.

     "Thực xin lỗi."

     Hai người cùng đồng thời nói, dinendian.lơqid]on,  rồi đều cùng sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Ứng Uyển Dung ngượng ngùng cúi đầu nói: "Đều là do lỗi của em! Tại vì khi đó em không nghĩ rằng, em lại đã làm chậm trễ chuyện của anh! Về sau em. . ."

     "Lỗi không phải là do em!" Cao Lãng nắm lấy tay của Ứng Uyển Dung. Ánh mắt của anh rũ xuống. Cao Lãng dùng ánh mắt của mình miêu tả từng tấc hình dạng ngón tay của Ứng Uyển Dung, Đôi bàn tay nhỏ thực mềm mại này, giờ phút này đang bình thản nằm ở trong lòng bàn tay của anh cỡ nào yên tĩnh.

     Ứng Uyển Dung sai lầm gì kia chứ? Cô chỉ là vui mừng khi nhìn thấy anh. Cô chỉ muốn gọi anh một tiếng. Ở giữa đám người ở trung tâm thành phố bắt đầu chuyển động, người nào có thể dự đoán được sự nguy hiểm đang ở trước mắt mình chứ? Người có lỗi ở đây chính là anh. Chính anh đã làm cô bị liên lụy vào trong chuyện này.

     "Là do lỗi của anh. Phỏng chừng vài ngày tới thì em cũng không thể đóng phim được rồi." Cao Lãng nói xin lỗi, ủ rũ giống như là con chó săn bị người ta ném bỏ quên mất.

     Ứng Uyển Dung ngồi dậy, tựa vào trên vai của Cao Lãng. Cô ôm lấy hông của anh, nói: "Rõ ràng là lỗi của em mà, anh lại còn muốn bản thân mình chịu trách nhiệm! Anh có phải là đồ ngốc hay không vậy."

     Một lát sau Ứng Uyển Dung mới nói tiếp: "Vết thương này tạm thời chính là sự trả giá của em. Lần sau em nhất định sẽ chú ý đúng mực. Quay phim cũng không phải mỗi ngày đều cần phải đánh nhau, quay ở nơi nào cũng được. Chờ đến khi em quay xong cả hai bộ phim rồi, anh Sáng, em sẽ cùng anh trở về trong nhà để nghỉ ngơi một chút nhé."

     Bàn tay to của Cao Lãng vuốt ve lên mái tóc đen của Ứng Uyển Dung, đáy mắt như có đăm chiêu, cúi đầu xuống, mở miệng đáp ứng một tiếng khàn khàn.

     Nhóm người đến tiếp sau Ứng Uyển Dung không hiểu rõ có chuyện gì. Chỉ là việc Ứng Uyển Dung đi học ở Học viện âm nhạc, kết quả thế nào mà lại làm cho mình bị thương. Cao Lãng trực tiếp xin với Khang Đức cho Ứng Uyển Dung nghỉ dưỡng bệnh. Mọi người trong đoàn làm phim không biết chuyện cho nên cứ nghị luận ào ào.

     Tuy rằng chuyện lúc trước đã được làm sáng tỏ, Ứng Uyển Dung không hề có chuyện quan hệ nam nữ xằng bậy. Người ta cũng kết hôn, lại còn là quân hôn , cực kỳ nghiêm túc đứng đắn. Nhưng mà bọn họ đều là những vai diễn phối hợp là vai phụ, hoàn toàn phụ thuộc vào một mình Ứng Uyển Dung giống như là mở lối vậy. Ứng Uyển Dung đóng phim, lại là vai nữ chính, bây giờ còn chưa phải là người nổi tiếng lắm, vừa trở về đoàn làm phim, lại xin nghỉ ngơi dưỡng bệnh là chuyện gì đây?

     Theo như bọn họ quan sát, xin nghỉ dưỡng bệnh là giả, muốn mượn miệng để nghỉ ngơi mới là thật sự đi.

     Việc này Khang Đức không có biện pháp gì để xử lý cho ổn thỏa. Cao Lãng chỉ nói bả vai của Ứng Uyển Dung đã bị thương, bây giờ vẫn còn đang nằm nghỉ trong bệnh viện. Khi xuất viện quay phim sợ vẫn còn có chút vấn đề, cho nên trong lòng Khang Đức cảm thấy rất phiền muộn không thôi.

     Ứng Uyển Dung biết Cao Lãng là có ý tốt cho mình. Bất quá cô vẫn là muốn xin được xuất viện, trở lại đoàn làm phim để quay phim.

     "Bác sĩ nói răng, vết thương của em trừ bỏ mỗi ngày cần phải thay đổi thuốc, sau đó băng bó lại là ổn rồi. Cho nên em ở bệnh viện hay là ở trong đoàn ;àm phim, kỳ thực cũng không có việc gì quan trọng hết. Hơn nữa, anh Sáng à, em nhìn thất Trương Diệu Tổ đã tới tìm anh rồi kia kìa! Có phải là muốn đến tìm anh trở về hay không? Một mình em cũng có thể mà, anh không cần phải ở lại đây để giúp đỡ em nữa đâu."

     Những lời Ứng Uyển Dung nói đều là chân tâm thật ý. Chỉ cần Cao Lãng vẫn còn chưa xuất ngũ, nơi đó làn sao có nhiều ngày nghỉ cùng với cô như vậy được? Anh cũng không biết là ngày nghỉ đông là như thế nào nữa kia. Ngay cả dịp Tết nguyên đán, Cao Lãng cùng còn không thể trở về nhà để nhìn thăm hỏi cha mẹ nữa là… Ứng Uyển Dung làm sao có thể không biết xấu hổ đây?

     Cao Lãng ừ một tiếng, nhưng vẫn là đi rót cho Ứng Uyển Dung một chén nước ấm. Anh để tùy cô muốn nói như thế nào thì nói, chính là không chịu đi.

     Ứng Uyển Dung khẽ cắn môi, trực tiếp đi tìm bác sĩ yêu cầu được xuất viện. Chỉ cần cô trở lại đoàn làm phim, Cao Lãng có muốn ở cùng với cô cũng không có biện pháp nào hết.

     Đề nghị đến ngày thứ ba, Ứng Uyển Dung liền được trở về đoàn làm phim. Sắc mặt của cô vẫn còn tái nhợt, đi vài bước liền đã thấy hít thở không thông. Thực sự là tròng mắt của Ứng Uyển Dung có chút nước mắt, bộ dạng hơi phải thở gấp gáp một chút.

     Nơi nhà ngang lại không có chỗ cho Cao Lãng ở. Cho nên anh trừ bỏ suy nghĩ giữ Ứng Uyển Dung lại. Nhưng thật sự là không có phương pháp nào hay hơn, nên Cao Lãng chỉ có thể mỗi ngày đều sang đoàn làm phim để thăm nom Ứng Uyển Dung. Càng về sau, mọi chuyện lại càng nhiều hơn, Cao Lãng chỉ có thể cánh ba đến năm ngày mới đi lại thăm Ứng Uyển Dung được một chuyến.

     Khang Đức là biết Ứng Uyển Dung bị thương, hết lần này đến khác, sau khi đã xác định là Ứng Uyển Dung có thể tiếp tục quay phim được, ông liền linh hoạt ưu tiên thu xếp quay trước một số những phân cảnh quay nhẹ nhàng một chút.

     Không thể không nói, trong lòng Khang Đức đã thầm nghĩ, việc bị thương lần này của Ứng Uyển Dung thật là có ích. Vốn dĩ Khang Đức cảm thấy lúc trước  Ứng Uyển Dung diễn xuất đã thập phần phù hợp với nhân vật này rồi. Thật không nghĩ tới, Ứng Uyển Dung ra ngoài một chuyến rồi trở về, việc diễn xuất của cô lúc trước đó là tự nhiên, mà bây giờ tư thế lại cũng có chút ốm yếu, hình dáng giống như ngọn liễu yếu đu đưa theo làn gió thổi vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play