Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung chưa từng nghĩ tới Cao Lãng lại có thể nói ra những lời nói đầy như vậy. Bất luận là cái dạng tình huống gì, cô đều thấy gương mặt của Cao Lãng khi đối mặt với cô đều vô cùng dịu dàng.
Tuy rằng Cao Lãng không hay nói ra những lời này, nhưng anh vẫn luôn luôn yên lặng cùng ở bên cạnh Ứng Uyển Dung. Ở vào thời điểm cô cần đến anh, Cao Lãng liển lập tức xuất hiện.
Có lẽ là, @MeBau*[email protected]@ Ứng Uyển Dung đã rất đương nhiên hưởng thụ những gì tốt đẹp mà Cao Lãng đã dành cho cô rồi.
Cao Lãng đi học bồi dưỡng ở kinh đô, Ứng Uyển Dung thật cao hứng. Cả về sự nghiệp và trong tình cảm, cô đều có thể đạt tới được một điểm thăng bằng. Thế nhưng Ứng Uyển Dung lại cũng đã quên mất, người cần phấn đấu trong sự nghiệp không chỉ có cô...
Cao Lãng cũng có sự nghiệp của chính mình, nhưng chung quy bởi vì nguyên nhân của Ứng Uyển Dung, mà anh chạy khắp nơi đi theo cô. Như vậy, có phải là Ứng Uyển Dung đã quá mức ích kỷ rồi hay không? Cô chỉ nghĩ đến việc hàng ngày có Cao Lãng làm bạn, chặt chẽ buộc người anh ở tại bên chính mình, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mà đã quên đi sứ mạng của anh.
Đôi con ngươi của Ứng Uyển Dung có chút ảm đạm không còn ánh sáng nữa, nhếch môi lên. Đôi con ngươi đen của Cao Lãng thoáng lóe lên, rồi lại hạ quyết tâm sắt đá, buông xuống tầm mắt. Nơi ngực anh buồn bực đau đớn, bàn tay gắt gao nắm thành quyền đặt tại bên người.
"Khi nào thì anh đi?" Ứng Uyển Dung cố cười nói. Ánh sáng màu vàng nhạt nhu hòa phủ lên mặt mày của cô, một ít vẻ ảm đạm đã được cô che giấu rất tốt ở trong nụ cười nơi khóe môi.
Cao Lãng nâng mắt lên, Diiễn~đaàn~leê~qღuý。đôn nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang cười rất tươi tắn xinh đẹp, nhưng trong mắt lại như là đang khóc. Anh đau lòng chỉ nghĩ muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực để dỗ dành, nói cho cô biết, anh liền ở trong này với cô mãi, sẽ không đi.
Trầm Ngâm một khắc sau, Cao Lãng mới nói ra một vài chữ, "Một tháng sau sẽ đi, anh còn phải tiến hành một chút thủ tục nữa."
Cái việc tiến hành thủ tục này nào đâu phải cần đến một tháng? Bất quá, chỉ là Cao Lãng đang tìm lấy một cái cớ, muốn ở lại chỗ này nhiều hơn một chút để được nhìn thấy Ứng Uyển Dung mà thôi. Anh nếu nán lại một ngày cùng với Uyển Dung, trái tim của anh lại càng phát mềm mại, dღđ☆L☆qღđ trong lòng sẽ không hạ được quyết tâm, nhưng anh lại không thể không hạ cho mình quyết định này.
Ứng Uyển Dung nở nụ cười nhợt nhạt, chủ động tựa vào trong lòng Cao Lãng. Gò má của cô cứ cọ cọ vào ngực người đàn ông, tựa như, cô làm như vậy là có thể làm cho thời gian chia ly sẽ kéo dài ra được thêm một chút, sẽ dài ra thêm một chút.
Ban ngày, thời điểm Ứng Uyển Dung trở lại đoàn làm phim, mặc dù phần lớn mọi người ở trong đoàn làm phim vẫn cảm thấy hôm nay Ứng Uyển Dung quay phim cũng không có gì không giống với bình thường. Thế nhưng mà Viên Dĩ Lam chờ sau khi Ứng Uyển Dung đã tẩy trang xong, sau đó liền chủ động rủ cô cùng đi dạo trên đường đi một chút.
Trong trung tâm điện ảnh và truyền hình...thứ không thiếu nhất đúng là đường cái rồi. Các loại kiến trúc phong kiến cổ xưa hỗn tạp cùng với người mặc các loại trang phục khác nhau. Có người thì mặc khôi giáp quân sĩ, có người thì mặc trang phục dân chúng bình dân, trong tay cầm giỏ trúc, nhân viên công tác khiêng thiết bị vội vàng đi qua, trên người mặc trang phục hiện đại. Tất cả làm cho người ta có cảm giác hỗn loạn như đang ở xứ thời không, hoặc cảm giác như trong một cái nồi canh thập cẩm vậy.
Đi theo phía sau Ứng Uyển Dung là hai người vệ sĩ. Viên Dĩ Lam chậm rãi thong thả bước ở bên cạnh cô như đang tiêu thực. Viên Dĩ Lam nhìn vào ánh mắt không có tiêu cự của Ứng Uyển Dung, giống như chỉ là đang đơn thuần xem phong cảnh xung quanh, không khỏi nở nụ cười.
"Hôm nay quay phim như thế nào?" Viên Dĩ Lam hỏi, một thân tiêu sái đến cực điểm, chiếc áo khoác gió dầy cộp càng làm nổi bật lên đôi chân cực kỳ thon dài.
"Cũng tàm tạm." Ứng Uyển Dung có chút kỳ quái, trả lời. Hai người các cô được sắp xếp ở cùng trong một phân cảnh diễn xuất của đoàn làm phim, không sai biệt lắm đều ở cùng nhau. Việc quay phim có thuận lợi hay không, lại còn phải hỏi sao?
"Chị cảm thấy, ngày hôm nay tâm tình của em không được tốt lắm." Viên Dĩ Lam nói vẻ hàm súc.
Ứng Uyển Dung sững sờ một lát mím môi trả lời: "Là đạo diễn Lý cảm thấy trong lúc quay phim em đã xảy ra vấn đề gì sao, cần phải quay lại hay sao? Kỳ thực ngài ấy có thể nói thẳng với em..."
Viên Dĩ Lam cười nói: "Ngừng ngừng ngừng, chị không có cái ý tứ này. Mà đạo diễn Lý cũng không hề nói nhưng lời này với chị. Em ấy à, tuổi còn trẻ cũng giống như chúng ta, em cẩn thận như vậy làm chi?"
"Lúc tuổi còn trẻ nên bừa bãi một chút, nghĩ nhiều, khuôn sáo hạn chế bản thân, không duyên cớ thêm rất nhiều phiền não."
Viên Dĩ Lam thấy Ứng Uyển Dung nhíu mày không nói gì, cảm thấy nhất định là đôi vợ chồng nhỏ này đang có chuyện mâu thuẫn nho nhỏ gì đó rồi, liền nói khuyên lơn: "Ngày hôm nay em quay các phâ cảnh đều cực kỳ thuận lợi, làm cho người ta nhìn thấy được em diễn xuất đặc biệt cực kỳ nhập vai. Nhưng chính vì em quá mức nhập vai như vậy, chị mới cảm thấy em đang có tâm sự."
Ứng Uyển Dung nhét tay vào trong túi áo bành tô, hít sâu một hơi rồi thở ra. Làn sương mù màu trắng ngưng kết lại, tiêu tán. Giọng nói của Ứng Uyển Dung rất nhẹ, cô thuật lại một lần những lời mà Cao Lãng đã nói ngày hôm qua cho Viên Dĩ Lam nghe.
Về tình, về lý, Ứng Uyển Dung sớm nên có thói quen này mới phải. Hai người giống như là hai cánh diều ở trên trời, luôn bay lượn cùng nhau. Thế nhưng, hai cánh diều này lại được sợi dây buộc chặt lại ở cùng một chỗ, làm cho bọn họ cho dù là khoảng cách có bị xa cũng biết đường bay trở về.
Ai có thể, mà cũng không thể cam đoan được, nếu như có gió lớn rồi, thì sợi dây kia có phải sẽ bị đứt gãy mất hay không. Ứng Uyển Dung không phải không thừa nhận, cô quả thật có chút lo được lo mất rồi. Như thế này, quả thực không giống cô.
Viên Dĩ Lam là một người nghe yên tĩnh. Sau khi biết Cao Lãng phải trở về trong đội, kỳ thực trong lòng cũng đã hiểu rõ, chuyện này mới là quyết định tốt nhất.
“Mỹ nhân tất thị anh hùng trủng” (*). Việc quá mức trầm mê trong tư tình nhi nữ đối với đàn ông bọn họ mà nói, đều không có lợi. Dù sao hai vợ chồng Ứng Uyển Dung vẫn còn trẻ, còn có tương lai cực tốt. Lúc còn trẻ cần cố gắng phấn đấu, lớn tuổi hiểu nhau gần nhau cũng không hẳn là không thể.
(*) Mỹ nhân tất thị anh hùng trủng: Thành ngữ: Người đẹp đầu gối là mồ chôn anh hùng. Ý nói anh hùng say mê nữ sắc thì sẽ không còn sự nghiệp.
Trầm ngâm một lúc, Viên Dĩ Lam lại hỏi: "Em không mong muốn Cao Lãng rời đi sao?"
Ứng Uyển Dung cười khổ: "Trừ phi anh ấy xuất ngũ, bằng không những việc liên quan của anh ấy cũng không tới phiên em đứng ra làm chủ."
Từng đợt từng đợt những đau đớn từ trong lòng theo miệng tràn ra. Hơi lạnh không khí hít vào trong phổi, toàn bộ bị vặn xoắn lại tan vỡ thành từng mảnh nhỏ chất lỏng chạy dọc suốt ở trên thân Ứng Uyển Dung.
"Vậy thì em hãy nỗ lực lên." Tếng nói ấm áp của Viên Dĩ Lam vang lên: "Hãy nắm chặt trong tay những gì có thể nắm giữ! Kỳ thực chính bản thân em cũng có sự quyết đoán rồi đó, cái gì cũng đừng nghĩ, cứ phải đi làm việc."
Lời nói này giống như là mây mù được đẩy ra rồi, khiến cho Ứng Uyển Dung nhìn thấy rõ được con đường phía trước. Ứng Uyển Dung cô thật sự không bỏ được! Giữa việc đi làm diễn viên và Cao Lãng, nếu trong lúc này cô phải lựa chọn một trong hai để có sự cân bằng, đáp án dĩ nhiên là khó giải. Ngôn Tình Hay
Nếu đã như vậy, liền cứ giao cho vận mệnh đi.