Editor: Mẹ Bầu

     "Ở quê cũng vẫn còn nhà ở. Ba mẹ cũng không ở nhà này nữa, để cho các con ở, dù sao nhà đó cũng là con xuất tiền ra mua. Ba mẹ về nhà ở quê, anh của con ở dưới lầu tiếp tục mở tiệm, hiện tại việc buôn bán cũng khá, tóm lại mọi việc sẽ càng ngày càng tốt thôi." Lý Hương Hoa nước mắt không ngừng chảy, biết con gái đi quay phim ở dưới hoàn cảnh như vậy, mới biết được, tiếng tăm lớn bao nhiêu, thì nguy hiểm liền lớn bấy nhiêu.

     Ứng Uyển Dung cảm thấy trong đầu đau nhức từng đợt. dinendian.lơqid]on, Cha mẹ chồng, cha mẹ mình bỗng chốc cùng ập tới. Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống hết một chén nước, liền bắt đầu lải nhải muốn bảo cô trở về quê hương ở.

     Nếu như là vừa mới bắt đầu, khi Ứng Uyển Dung còn đang ở đó do dự nên theo quân tốt hơn, hay là sẽ lại trở lại Làng Giải Trí tốt hơn, thì cô có thể sẽ giống như nước chảy bèo trôi, làm chút gì việc nhỏ gì đó. Thế nhưng, trải qua mỗi một ngày quay phim như vậy, Ứng Uyển Dung cũng biết, cô không thể rời khỏi nơi này nữa rồi.

     Cô không thể rời khỏi ánh đèn sáng rực rỡ, với những tràng vỗ tay hay sao?

     Không phải! @MeBau*[email protected]@ Ứng Uyển Dung cô chỉ yêu thích công việc làm diễn viên này, nhiệt tình yêu thương với diễn xuất. Cô muốn cho làm cho các nhân vật của cô, bởi vì cô mà trở nên sống động hơn, có hơi thở hơn.

     Cô còn trẻ, chẳng lẽ cứ phải quanh quẩn lo chuyện chồng con, lo chuyện đặt lò sưởi đầu giường sao? Lại còn phải nghĩ chuyện sẽ va va chạm chạm nữa hay sao.

     "Ba mẹ, mọi người hãy nghe con nói." Ứng Uyển Dung đứng dậy, rót thêm vài chén trà cho cha mẹ, cho bọn họ trơn họng, nhuận hầu, ổn định lại tâm tình của các bà, rồi mới tiếp tục nói: "Con nhiệt tình yêu thích công việc làm diễn viên này, thật sự rất thích. Con trở về nhà thì có khả năng để làm cái gì đấy? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mở tiệm, trông nom con cái hay sao?"

     "Có phải là con đã làm cho mọi người phải lo lắng rằng, nếu tiếp tục làm diễn viên nữa, thì sẽ gặp nguy hiểm chăng? Về việc này mọi người không cần phải lo lắng đâu! Công ty đã chuẩn bị cấp thêm cho con vài vệ sĩ nữa rồi. Về phương diện an toàn thì mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu!" Ứng Uyển Dung nói.

     "Tiểu Lãng cũng đã sắp sửa ba mươi tuổi rồi. Con lại cứ luôn luôn bận quay phim quay phim như thế, chuyện đứa nhỏ thì sao đây?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Trương Kim Hoa trực tiếp cắt ngang, đưa ra vấn đề trung tâm lúc này.

     Mắt thấy hai người kết hôn cũng đã lâu như vậy, đứa nhỏ đều vẫn còn chưa có, trừ bỏ không thể nào sinh nở được, thì còn có thể là cái lý do gì nữa đây?

     Ứng Uyển Dung không biết nói như thế nào. Việc này đúng là vấn đề ở trong lòng cô. Bản thân cô cũng đã nghĩ, sẽ chờ một thời gian nữa.

     "Là do con không thể sinh con được! Mọi người chớ nên dồn ép Uyển Dung nữa." Cao Lãng đứng ở bên cạnh đại sảnh trực tiếp bình tĩnh mở miệng nói. Lời nói này trực tiếp làm cho tất cả một đám người trong nhà lúc này bị chấn động kinh sợ rồi một.

     "Con… con… Tiểu Lãng, việc này cũng không thể nói đùa đâu." Trương Kim Hoa có chút hoảng sợ, lo lắng, trong lòng suy nghĩ, việc này là do Cao Lãng nghĩ ra để lấy cớ.

     "Con không có nói đùa, lúc trước con bị thương, bác sĩ nói khả năng về sau mang thai sẽ rất khó khăn. Chuyện này con sợ mọi người lo lắng cho nên chưa dám nói." Cao Lãng nói gằn từng tiếng.

     Ứng Uyển Dung hếch lên mày nhìn Cao Lãng đang nói vẻ cực kỳ nghiêm túc. Trong lòng cô có chút dở khóc dở cười, có thể mang thai hay không, chính bản thân cô lại có thể không biết hay sao?

     Nếu như thực sự là mang thai khó khăn, thì trong chuyện này, Cao Lãng còn tính cả ngày tránh thai để làm cái gì? Không nghĩ tới Cao Lãng vốn cực kỳ thành thật như thế, vậy mà lại có thể mặt không đổi sắc, nói thẳng ra là anh không được, ở ngay trước mặt cha mẹ mình và cha mẹ vợ như vậy.

     Không khí có chút xấu hổ...

     Dù sao về phương diện này thật sự là chưa có người nào lấy loại chuyện như thế này để mà đùa cợt. Người có tật xấu đều là hận không thể che đậy đi, lại còn muốn đẩy vấn đề này đến trên người phụ nữ. Làm gì có người đàn ông nào có thể lại tâm bình khí hòa nói thẳng ra như vậy chứ!?

     "Vậy, bác sĩ kia không nói con cần phải uống thuốc gì hay sao?" Hiển nhiên Trương Kim Hoa luôn tin tưởng con trai mình. Con trai của bà cũng không bao giờ nói dối, có một là nói một. Hơn nữa chuyện này cần gì phải nói dối kia chứ, không nghĩ muốn sinh con, cùng với không sinh con được, đây chính là hai chuyện khác hẳn nhau.

     "Vâng, từ từ rồi sẽ đến." Cao Lãng nói xong, liền xoay người đi vào phòng bếp, tiếp tục xào rau, lưu lại một phòng yên tĩnh.

     Chấp nhận sự ban tặng của Cao Lãng, rốt cục lỗ tai của Ứng Uyển Dung đã trở lại yên tĩnh rồi. Rốt cục cô đã tránh khỏi cả một ngày phải nghe các bà mẹ cằn nhằn cái chuyện đừng làm cái nghề diễn viên kia nữa, hãy trở về nhà rồi sinh một đứa trẻ cho tốt, rồi sống qua ngày đi.

     Vết thương của Ứng Uyển Dung đã sớm lành lại không sai biệt lắm. Bị người trong nhà làm ồn ào một trận như vậy, liền vạn phần nhớ nhung đến những ngày thanh tĩnh ở trong đoàn làm phim. Buổi tối, Ứng Uyển Dung liền nhỏ giọng nói thương lượng cùng với Cao Lãng.

     Cao Lãng kỳ thực cũng rất bận rộn. Nhưng mà cô vợ nhỏ của mình bị thương như thế, dù thế nào đi nữa, thời kỳ này Cao Lãng vẫn là phải đi ra ngoài. Mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, tuy cũng biết cô vợ nhỏ của mình sẽ phải một mình ở nhà. Tuy rằng mỗi ngày Tống Tiểu Nha cũng sẽ tới nơi này để chăm sóc cho Ứng Uyển Dung, bầu bạn cùng cô, nhưng đâu phải Tống Tiểu Nha lúc nào cũng rảnh rỗi ở đó.

     "Vậy thì ngày mai anh sẽ đưa em đi qua đó." Cao Lãng nói xong, liền ôm cô vợ nhỏ của mình vào trong lòng.

     Ứng Uyển Dung khẽ cười lên một tiếng, ở trong bóng đêm, cô làm như Yêu Tinh mê hoặc người, thì thầm nói: "Anh thật sự không sinh con được sao?"

     Hơi thở của Cao Lãng khẽ biến đổi. Có thể hay không, trong lòng dạ của hai người bọn họ đều biết rõ. Đây chính là cái cớ để hai vợ chồng đưa ra để ứng phó với sự ép hỏi của cha mẹ hai nhà. Hiện tại cô vợ nhỏ của anh lại nói như vậy, rõ ràng cho thấy, cô nói để cho anh hiểu ý lệch đi.

     Sau nhiều ngày như thế, chỉ cần một điểm lửa nhỏ, là có thể làm bùng lên  một ngọn lửa lớn lên tận trời. Cho dù là cách một cái phòng khách chính là phòng ở của cha mẹ hai nhà, Cao Lãng cũng không thể nào chế trụ nổi thân thể mềm mại đáng yêu của Ứng Uyển Dung, liền thả mình trầm luân vào trong đó.

     Ngày hôm sau, Ứng Uyển Dung eo mỏi lưng đau được Cao Lãng đưa đến đoàn làm phim. đặc biệt nghĩ muốn tự hỏi ngược lại mình, rốt cuộc là do căn cốt của mình không được, tại sao lại muốn trêu chọc Cao Lãng như vậy! Hiện tại thì tốt rồi, may mà còn có nguyên nhân là do nghỉ bệnh nên mệt mỏi, bằng không, Ứng Uyển Dung thật không biết phải giấu mặt mình vào đâu nữa.

     Lý Hữu Đạo nhìn thấy Ứng Uyển Dung vậy mà đã trở lại trước hẹn như vậy, nếp nhăn trên vẻ mặt nghiêm túc của ông cũng giãn ra một ít. Ông gọi cô đến trước mặt mình, xem xét ngắm nghía một loạt từ trên xuống dưới, thiếu chút thì làm cho Ứng Uyển Dung hoài nghi bản thân mình có nơi nào đó, làm cho người ta nhìn ra một chút manh mối gì rồi.

     Lại nghe thấy Lý Hữu Đạo ân cần hỏi: "Thân thể không có việc gì chứ, hả?"

     "Dạ, cháu không có việc gì đâu ạ. À, được an dưỡng nhiều ngày như thế, cả người đều mập ra rồi ạ. Đạo diễn Lý, cháu thật xin lỗi, đã làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim rồi." Ứng Uyển Dung nói lời nói thực lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play