Editor: Mẹ Bầu

     Buổi tối Vưu Lương Tài liền đi tới thăm Ứng Uyển Dung. Tuy rằng Cao Lãng nói sức khỏe của Ứng Uyển Dung có thể tiến hành làm được, Vưu Lương Tài vẫn nghĩ phải tự mình sang đây để xem thì mới yên tâm.

     Thừa dịp khoảng thời gian Cao Lãng ra khỏi cửa đi lấy nước cho Ứng Uyển Dung, Vưu Lương Tài gặm quả táo mà bản thân mình mang tới, lẩm bẩm nói: "Cao Lãng mặt đen kia, cô không biết vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta, @MeBau*[email protected]@  thật sự không dám thở mạnh. Bây giờ, thừa dịp anh ta đi ra ngoài rồi, tôi mới dám nói chuyện với cô mấy câu đó!"

     Ứng Uyển Dung bôi thuốc nước khắp cổ tay, trong lòng bàn tay khắp nơi cũng giăng đầy vết trầy da. Cô dùng cây tăm đâm vào một miếng táo, bưng chén nhỏ lên trợn trừng mắt trả lời: "Thế nào mà em lại không nhìn ra nhỉ? Anh xin phép đạo diễn Lý như vậy, mà đạo diễn Lý không chút tức giận hay sao?"

     "Đạo diễn Lý đặc biệt khoan hồng độ lượng. Ông ấy cũng đã nói với tôi rằng, cô cứ chú ý bồi dưỡng thân thể cho tốt. Khi nào thì sức khỏe đã ổn định lại rồi, thì khi ấy trở về đoàn làm phim để quay phim cũng được, ông ấy không vội." Vưu Lương Tài nghiêm mặt nói: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Tôi cũng có cùng cái ý nghĩ này, việc diễn xuất để quay phim không cần phải vội. Cô đã phải tu dưỡng tài năng tốn bao nhiêu thời gian? Thời tiết thế này, nếu như cô không chú ý bảo dưỡng cho thân thể của mình, khi quay phim dẫn đến hiệu quả cũng không tốt. Nếu như dùng phấn nền gì đó để che phủ lên miệng vết thương, rồi chờ đến khi vết thương biến thành vết sẹo, thì cô cứ đợi ở đấy mà khóc đi."

     Ứng Uyển Dung cười nhẹ, trong mắt mang theo chút lo lắng: "Vâng, em cũng đã đồng ý với anh Cao Lãng rồi, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Lâu lắm rồi em cũng chưa có dịp nào nghỉ ngơi an dưỡng cho tốt, lúc này coi như là em nghỉ trước kỳ nghỉ mừng năm mới đi!"

     "Cô có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất." dieendaanleequuydonn Vưu Lương Tài thở dài, liền chuyển hướng đề tài câu chuyện sang sự việc Ứng Uyển Dung bị trói.

     "Việc xảy ra ngày hôm nay đối với cô cũng thật sự là may mắn rồi." Vưu Lương Tài nhíu mi nói: "Theo lý thuyết mà nói, chương trình này là sự kiện mà tôi đã tạm thời quyết định nhét thêm vào cho cô. Thẳng cho đến hôm nay, trước khi người trong công ty đi ra khỏi cửa, mọi người trong đoàn làm phim cũng không hề hay biết được hướng đi của cô"

     Ứng Uyển Dung nhíu mày nhìn Vưu Lương Tài nhanh chóng mím chặt đôi môi đỏ mọng, con ngươi híp lại, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  trong lòng có điều phỏng đoán, nhưng cũng vẫn muốn nghe xem kết quả điều tra như thế nào.

     "Những người này là buổi sáng gần như là cùng lúc một trước một sau tới bãi đỗ xe của Đài Truyền Hình cùng với cô. Chờ về sau khi cô đi xuống dưới liền tới bắt và dẫn cô đi. Trừ phi bọn họ có nội ứng ở trong Đài Truyền Hình, nếu không phải vậy... thì là những khách quý được mời tới để biểu diễn, thì mới có thể biết trước được là những người nào sẽ được mời đến Đài Truyền Hình."

     Vưu Lương Tài vừa nói vừa gặm nhanh quả táo trong tay. Ánh mắt của anh gần như muốn phun ra lửa, vì những người này dám cả gan làm loạn. Đồng thời cũng kinh sợ, hiện tại kinh đô thậm chí lại có thể có những có những phần tử vô thiên vô pháp như vậy. Ngay giữa ban ngày ban mặt mà dám ép buộc bắt đi người khác như thế.

     "Ở bên anh Cao Lãng đã điều tra ra được là người nào chưa?" Ứng Uyển Dung hỏi, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang đứng dựa ở bên cạnh cửa.

     Vưu Lương Tài nhíu mi, "Theo đầu mối mà người kia đã khai ra, thì điều tra được đó là trợ lý của Diệp Cách Cách, thành viên của nhóm nhạc Lam Cáp thuộc công ty Tân Ngữ. Nghe nói là anh ta đã liên hệ với những người này, tính toán chi tiền để mua những tấm ảnh chụp của cô..."

     Cụ thể chi tiết ảnh chụp kia là cái gì, thì cũng không cần nhắc đến làm gì. Dù sao những người này xem ra chính là lá gan so ra còn lớn hơn cả trời.

     "Trợ lý của Diệp Cách Cách sao?" Ứng Uyển Dung nhướng mày, âm điệu giọng nói có chút hơi cao lên. Trong đầu cô, ấn tượng đối với người nọ, thực sự  đều không có một chút nào.

     Cao Lãng đẩy cửa bước vào, đặt cốc nước cẩn thận xong, liền nói: "Đúng như vậy đó! Có người chứng kiến, cũng tận mắt nhìn thấy hắn đưa tiền cho nhóm người này. Điện thoại cũng đã ghi âm lại, hắn cũng đã ra ngoài để ký biên bản xác nhận, hắn quả thật có quen biết với những người đó."

     Thời gian ngắn vậy mà đã tìm được nhiều chứng cứ như vậy, cũng chỉ có Trương Quang Diệu thích hợp để tra xét. Nếu không phải là vạn phần xác định, thì Cao Lãng cũng sẽ không thể trực tiếp nói tin tức kia cho Vưu Lương Tài nghe.

     Nghĩ cách để cứu viện thế nào, dùng vũ lực để đột phá thế nào, thì Cao Lãng có biện pháp. Thế nhưng việc này lại có liên quan đến nghệ sĩ của công ty Tân Ngữ. Rõ ràng cho thấy, đối phương đã sử dụng thủ đoạn không chính đáng, nhằm mục đích muốn kéo Ứng Uyển Dung xuống. Còn làm thế nào để đáp lễ với đối thủ, thì công ty Thời Đại cũng có kinh nghiệm rồi.

     Vưu Lương Tài trầm giọng nói: "Diệp Cách Cách mặc dù là người mới, nhưng mà có bối cảnh không là đơn giản. Việc này tôi cũng đã từng nói chuyện với tổng giám đốc Liêu rồi. Ông ấy nói, sẽ xử lý việc này thật ổn thỏa. Còn bây giờ, cô cứ yên tâm dưỡng bệnh đi."

     Ứng Uyển Dung khẽ nhúc nhích sóng mắt, "Xác định rồi sao? Chính là cô ta rồi hả ?"

     Vưu Lương Tài đáp lại một tiếng, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện Vương Nhạn Lan mà lúc trước Ứng Uyển Dung đã từng đề cập tới. Anh chăm chú nhìn Cao Lãng, do dự nói: "Có phải là cô hoài nghi việc này còn có người khác đã lợi dụng Diệp Cách Cách hay không? Là Vương Nhạn Lan? Chính là nghệ sĩ trước kia đã từng hợp tác với cô phải không?"

     Ánh mắt của Cao Lãng liền ngưng lại, ánh mắt nhìn càng sâu hơn, đăm chiêu nhìn Ứng Uyển Dung giống như có chuyện gì đó.

     Ứng Uyển Dung cười yếu ớt nói: "Chẳng qua là em cảm thấy vẫn cần phải điều tra thêm nữa thì hơn, không nên bỏ qua chút dấu vết để lại."

     "Em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi! Về việc này anh sẽ nói chuyện cùng với Quang Diệu." Cao Lãng trầm giọng nói.

     Lúc này đêm đã khuya, nhưng ở nhà họ Diệp đèn đuốc vẫn sáng trưng. Từ nơi ở chính vang lên từng hồi tiếng tranh cãi.

     "Mày nhìn cái con bé Ứng Uyển Dung kia không vừa mắt, thì cũng không nên bảo Tiểu Vương đi liên hệ với những người đó. Tiểu Vương bị bắt mang đi, theo lý thuyết thì chắc là nó sẽ không bao giờ khai ra tên của mày đâu. Nhưng mà mày hãy xem xem, mày đã làm chuyện gì vậy?" Cha Diệp tức giận, trước mắt biến thành màu đen, giận đến trừng mắt nhìn đứa con gái độc nhất của mình, vẻ mặt đầy khó chịu, trong lòng lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

     "Tao đã nói bao nhiêu lần rồi! Mày muốn vào Làng Giải Trí, tao cũng chiều ý để cho mày đi. Thế nào mà mày lại đi quen biết với cái nhóm người hạ lưu kia như vậy chứ? Hả!"

     "Con đã nói là con không có làm mà!" Diệp Cách Cách gương mặt cũng đỏ bừng lên! Có trời biết khi Diệp Cách Cách nhìn thấy trợ lý Tiểu Vương của mình bị người ta bắt mang đi, về sau cô đã có bao nhiêu điều không giải thích được.

     "Con vốn dĩ cũng định làm cho Ứng Uyển Dung không được thoải mái. Nhưng mà, con cũng vẫn không đến nỗi ngu ngốc đến độ đi tìm người để bắt cóc cô ta!" Diệp Cách Cách vô cùng uất ức. Diệp Cách Cách cô chỉ vốn định làm cái việc phát tán tài liệu đen một chút, hoặc là chế tạo ra chuyện xấu một chút mà thôi, đâu có thể nào làm ra cái chuyện tai nạn chết người như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play