Editor: Mẹ Bầu
Vưu Lương Tài cũng bất chấp bên kia là ai đã bắt máy, hỏi luôn một câu Cao Lãng đang ở đâu. Biết được đây là đồng sự Cao Lãng, Vưu Lương Tài liền ý thức nói lại chuyện Ứng Uyển Dung bị người ta bắt đi rồi, lại nói rõ là phải nhanh lên, vì người đã bị xe mang đi!
Người nghe điện thoại chính là Trương Diệu Tổ, anh đi lại đây là để lấy đồ gì đó cho Cao Lãng. Nghe thấy tin tức như vậy, Trương Diệu Tổ lập tức nhanh như chớp chạy ngược trở lại. Chờ chạy đến chỗ khu lều huấn luyện, @MeBau*
[email protected]@ Cao Lãng đang ở đó đang chỉ huy đội tổ chức trận đấu đối kháng với nhau.
"Cao Lãng!" Trương Diệu Tổ trực tiếp vỗ theo bờ vai của anh, chậm rãi thở ra một hơi, lập tức nói: "Vợ của anh bị người ta bắt đi rồi, mau mau mau, mau đi tìm người!"
Thế này thì khả năng nguy to rồi, cô vợ nhỏ của Cao Lãng, không phải là một đại minh tinh hay sao? Nhưng tại sao lại bị người ta bắt đi như vậy? Không thể không thể được, bọn họ cũng phải mau chóng tìm giúp thôi!
Cao Lãng tuy rằng khiếp sợ, nhưng mà lý trí đã làm cho anh bình tĩnh lại, "Gọi anh trai của cậu hỗ trợ điều tra đường đi,
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn) xem có chiếc xe nào giống như vậy hay không? Tôi sẽ đi chuẩn bị."
Chuẩn bị cái gì đây? Chuẩn bị giải cứu con tin chứ sao!
Ứng Uyển Dung nhìn thấy xe dần dần chạy hướng về phía vùng ngoại thành, nơi tập trung các nhà máy bị bỏ hoang. Chiếc xe phanh gấp rồi dừng lại, Ứng Uyển Dung luôn luôn ngậm miệng không nói gì. Gã đại hán đẩy Ứng Uyển Dung một cái, ý bảo cô hãy đi nhanh hơn một chút. Tiếp đó bọn họ liền đưa Ứng Uyển Dung đi vào một nhà máy bỏ hoang.
Khung cảnh tan hoang đổ nát, Diiễn~đaàn~leê~qღuý。đôn cảm giác nhìn rất giống như nơi đang quay một bộ phim. Ở chính giữa, có một gã đàn ông đang ngồi ở trên chiếc ghế tựa. Trong tay hắn đang cầm một điếu thuốc híp mắt nhìn cô, chung quanh có vài tên đại hán trang phục giống nhau đang đứng đó.
"Cô em chính là Ứng Uyển Dung, là em gái của Ứng Văn Triết phải không?" Gã đàn ông kia khạc ra một ngụm đờm, hỏi một câu, giọng nói mang đầy sự âm độc hiểm ác.
Ứng Uyển Dung mặt mày cũng không hề nhúc nhích. Trong lòng cô đã có chút hiểu ra rồi. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Xem ra là chuyện lúc trước của Ứng Văn Triết đã bị những người này phát hiện ra rồi.
Đúng thế, người cũng đã đều bị bắt đến đây rồi, chẳng lẽ phủ nhận thì có tác dụng hay sao?
"Thú vị, thật sự là rất thú vị. Anh trai của cô em đã cầm tiền của tôi rồi bỏ chạy, cho rằng như vậy là có thể không cần phải trả lại tiền nữa hay sao? Lại còn nghĩ muốn điều tra và tận diệt chúng ta chết hay sao? Nhìn cô em là một người da mịn thịt mềm, anh đây thực không nhẫn tâm động thủ." Gã đàn ông dùng ánh mắt dò xét khều nhẹ thân thể Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung chịu đựng ý niệm ghê tởm muốn nôn mửa, lạnh lùng nhìn lại hắn, không nghĩ tới gã đàn ông kia ngược lại, lại cười rộ lên.
"Biết không, gần đây chúng ta cũng đã nhận được một cái đơn hàng. Người nọ cũng đã nói, bắt được cô em rồi thì phải quay phim các động tác khỏa thân của cô em đấy! Thế nào mặt đã tái nhợt ra rồi sao? Không phải sợ, vốn dĩ lúc trước tôi đã tính toán để cho người khác làm việc này. Bất quá sau khi nhìn thấy cô em rồi, tôi cho rằng, là anh trai thì phải tương đối thương hương tiếc ngọc, cho nên cũng đã nhận thấy, tự bàn thân mình làm thì vẫn tốt hơn."
Gã đàn ông kia nói xong, thấy gương mặt của Ứng Uyển Dung giống như bị phủ một lớp sương trắng, thì hơi có chút hài lòng. Hắn liền phân phó thuộc hạ, trước áp giải Ứng Uyển Dung đi xuống. Ngay lúc này còn phải nhìn xem có người nào theo dõi hay không, nếu có thể kiếm thêm được một chút tiền, vậy thì càng tốt hơn.
Hiện tại chơi đùa người đến tổn hại rồi, không có người phối hợp, tiền kia chẳng phải là bị ngâm nước nóng rồi hay sao ? (*) Ứng Uyển Dung là ngôi sao lớn, nói vậy công ty Thời Đại kia nhất định sẽ phải ra một cái giá để cho người ta vừa ý.
(*) Ý nói nếu cưỡng bức làm tổn hại Ứng Uyển Dung, thì sẽ không quay phim được các cảnh khỏa thân của cô nữa, như vậy khoản tiền thù lao trả cho hắn theo yêu cầu của đơn hàng sẽ không còn nữa.
Ứng Uyển Dung được dẫn giải đến một căn phòng ở phía sau. Cô nhận thấy ở trong phòng rất lộn xộn, chỉ có chỗ trên cao kia là có một cửa sổ nhỏ, có một tia ánh sáng chiếu rọi vào đến trong phòng.
Cảnh tượng này ngược lại, lại có chút quen thuộc. Ứng Uyển Dung nhớ lại cảnh đã trải qua lần đầu tiên khi bị người bắt mang đi. Sự khác nhau ở đây chính là, lần này bọn chúng phòng ngừa cô sẽ gây lộn xộn gì đó trong phòng để chạy trốn, cho nên bọn chúng ngược lại đã trói chặt cả tay chân Ứng Uyển Dung lại.
Chờ sau khi cánh cửa đóng lại rồi, Ứng Uyển Dung mới khéo léo lấy ra từ giữa kẽ tay một lưỡi dao nhỏ, bắt đầu chậm rãi cắt đoạn dây thừng ra. Hành động đó không thể tránh khỏi làm cho cổ tay của cô cũng bị vạch vài đường. Cảm giác đau đớn nhói buốt làm cho Ứng Uyển Dung nuốt xuống tiếng kêu đau đớn, mồ hôi lạnh vã ra trên trán cô.
Ngày trước, sau khi Ứng Uyển Dung bị bắt đi trở về, vì để tránh cho lại phát sinh tình huống đồng dạng như thế, Cao Lãng đã cho Ứng Uyển Dung một cái máy phát tín hiệu. Nếu như cô vô tình gặp phải nguy hiểm thì mở máy ra, nó sẽ có tác dụng định vị chỗ cô đang ở, thuận tiện cho Cao Lãng kịp thời tìm được.
Ứng Uyển Dung cũng không thể nào cứ một mực ngồi ở tại đây, chờ được cứu ra. Nếu có khả năng, đương nhiên là cô nên chạy trốn đến một địa phương an toàn chờ đợi cứu viện là tốt nhất. Dù sao những người này cũng có súng bên mình, cho dù Cao Lãng có lợi hại hơn nữa, thì thân thể của anh cũng là bằng xương bằng thịt. Nếu như bởi vì nguyên nhân cứu cô mà Cao Lãng bị thương, Ứng Uyển Dung nhất định sẽ tự trách mình.
Về phần chuyện mà gã đàn ông kia đã nói ra, cũng chỉ có thể bắt giữ người về sau sẽ điều tra xem, rốt cuộc là ai xuất tiền muốn ép buộc cô như vậy.
Mùa đông trời tối sớm. Hơn nữa, khi Ứng Uyển Dung đến nơi, lúc sau đã không còn sớm. Chờ đến lúc bọn chúng cầm điện thoại tiến vào để cho cô nói chuyện, thì trời cũng đã tối đen. Cũng không có người nào lo lắng đến chuyện có cần cho cô ăn uống gì hay không, dù sao một hai bữa không ăn thì cũng không thể bị đói chết.
Đói bụng thì sẽ cũng không có sức lực để mà chống cự hay chạy trốn! Quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Đầu điện thoại bên kia là giọng nói của Vưu Lương Tài, "Uyển Dung, cô không sao chứ? Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp."
"Em không sao đâu, mọi người đừng đừng lo lắng." Ứng Uyển Dung mới nói được một câu như vậy, điện thoại đã bị người ta cầm đi.
"Chuẩn bị tiền đầy đủ, dựa theo địa điểm mà chúng tao đã nói, đến đó, một tay giao tiền một tay giao người." Gã đàn ông nhìn Ứng Uyển Dung lộ ra ánh mắt dâm tà, tiền hắn cũng muốn, người hắn cũng muốn. Còn về phần người mang trả lại cho những người kia là cái dạng gì, ai hơi đâu mà quan tâm đến?
"Giám sát người cho thật chặt đấy! Chờ anh Lượng trở về, một lát nữa khả năng là có trò hay để nhìn."
Ứng Uyển Dung nghe thấy tiếng cánh cửa bị đóng lại, thì đã biết mình phải nhanh hơn một chút rồi. Xem ra những người này buổi tối sẽ bắt đầu giở trò đối với cô.
Ứng Uyển Dung cởi bỏ dây thừng chạy đến bên cạnh cửa nghe ngóng trong chốc lát. Biết được bọn chúng lúc này đang dùng cơm và đánh bài, cô liền cởi chiếc áo khoác trên người ra, nhặt các linh kiện ở trên mặt đất lên, di chuyển chiếc ghế đệm có chân bằng sắt ra đặt ở dưới cửa sổ.