CHƯƠNG 47

Đi ra sau hoa viên, Duy Tâm thấy hai người kia cũng không mở miệng, liền chủ động hỏi: ”Anh chị tìm em có chuyện gì muốn nói?”

“Đương nhiên là nói chuyện của Tiểu Vũ.” Phong Sa cười nói.

“Vũ Tiễn sao? Hắn sao vậy? Gần đây vì sao vẫn không login?” Duy Tâm nóng lòng truy vấn.

“Không có gì, mấy ngày hôm trước chẳng qua cần hỗ trợ trong công việc mà thôi, bất quá ngày hôm qua hắn đã hoàn thành công việc rồi, nhưng lại vẫn không chịu login, cho nên anh muốn hỏi một chút, em cùng Tiểu Vũ có phải đang xảy ra chuyện gì hiểu lầm không?”

“Hiểu lầm?” Duy Tâm ngẩn người, lập tức nghĩ tới chuyện lần trước, biểu tình liền ảm đạm xuống.

Quả nhiên có chuyện, Phong Sa cùng Ngự Thiên Kiệt liếc mắt trao đổi một chút.

“Tiểu Duy à, có thể đem sự tình đã trải qua kể lại cho chúng ta biết không? Như vậy chúng ta mới có thể giúp các ngươi nha.” Phong Sa vỗ vỗ bả vai Duy Tâm.

“Tên ngu ngốc này.”

“Sao?”

“Ta đều nói không sao rồi mà, Vũ Tiễn sao lại còn như vậy chứ.” Duy Tâm thì thào oán giận.

“Vậy. . . . . . Tiểu Duy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thở dài, Duy Tâm đem mọi chuyện Vũ Tiễn giấu mình nói ra hết từ đầu chí cuối.

Hiểu được sự tình xong, Ngự Thiên Kiệt trong lòng thực áy náy, dù sao quan hệ của Duy Tâm cùng Vũ Tiễn trở nên ‘cương’ như vậy, hoàn toàn đều là vì mình, mím chặt môi, Ngự Thiên Kiệt tự hỏi một lát, quyết định đem chân tướng mọi việc nói ra.

“Tiểu Duy, hãy nghe anh nói, hết thảy đều là do anh sai lầm rồi.”

“Sao?” Đến lượt Duy Tâm choáng váng.

“Anh là người thiết kế chính của trò chơi này.” Ngự Thiên Kiệt lại queng thêm một trái bom.

Đến đây, Duy Tâm cái gì cũng nói không nên lời, thật không ngờ, một người chơi bình thường lại có cô duyên gặp được từ GM đến Thiết kế gia.

“Duy Tâm, từ khi em bắt đầu chơi, chỉ cần cùng có liên quan đến máu của em liền xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, đúng không.”

“A. . . . . . Vâng.”

“Thân là thiết kế gia, anh đương nhiên phải điều tra a.”

“. . . . . . Vâng.”

“Chẳng qua anh bề bộn nhiều việc, không có khả năng mỗi ngày đi theo bên cạnh em, cho nên nhờ Tiểu Vũ thay thế anh, đây chính là nguyên nhân Tiểu Vũ không nói với em rằng bản thân là NPC, bởi vì thật không thể giải thích sao lại phải ở bên cạnh em.”

Hai nắm tay bên hông hơi nới lỏng ra, nới lỏng ra rồi lại nắm lại, mím chặt môi, Duy Tâm không trả lời.

“Duy Tâm, em coi như anh đây là một ca ca ích kỷ đi, anh hy vọng em có thể ở bên cạnh Tiểu Vũ, lúc trước anh không bảo vệ tốt cho nó, hiện giờ anh chỉ có thể tận lực trợ giúp, mong nó có được hạnh phúc, hắn quá trầm mặc, cũng không biết làm sao để tự bắt lấy hạnh phúc mình muốn.” Nhớ tới chuyện trước kia, Ngự Thiên Kiệt sâu kín thở dài.

“Vũ Tiễn từng phát sinh chuyện gì sao?” Duy Tâm dường như cảm thấy trong lời nói của Ngự Thiên Kiệt có chuyện gì đó.

Mở miệng, rồi lại khép, Ngự Thiên Kiệt cuối cùng vẫn là lắc đầu.

Hắn biết nếu đem chuyện trước kia của Tiểu Vũ nói cho Duy Tâm biết, Duy Tâm sẽ tuyệt đối không rời bỏ Tiểu Vũ, nhưng hắn đồng thời cũng biết, Tiểu Vũ sẽ không hy vọng nhận loại tình cảm thương hại này, cho nên. . . . . . nên ‘đi’ như thế nào, cứ để chính mong muốn của bọn họ đi.

“Nếu em muốn biết, vậy tự đến hỏi Tiểu Vũ đi, loại chuyện này, anh hy vọng có do chính nó mở miệng nói cho em biết.”

“Nhưng là. . . . . . hắn cũng không online, em sao có thể tìm được hắn.” Duy Tâm nhẹ nhăn mi, cũng thực buồn rầu.

“Vậy em có thể đến tìm nó a.” Ngự Thiên Kiệt nở nụ cười, sau đó cho Duy Tâm một cái địa chỉ.

“Ngày mai trong nhà của chúng ta đều không có ai, anh sẽ nói cho bảo vệ để em vào, hảo hảo cùng Tiểu Vũ nói chuyện đi.”

“Em. . . . . .”

Duy Tâm vừa định cự tuyệt, lại bị Ngự Thiên Kiệt đánh gãy, ”Em không cần quyết định nhanh như vậy, dù sao cũng còn thời gian một buổi tối mà, sau khi em cân nhắc đi rồi nói, anh chỉ hy vọng các em sẽ không hối hận về quyết định của bản thân.”

Dứt lời, Ngự Thiên Kiệt liền đi thẳng, những chuyện hắn muốn nói đều nói xong rồi.

“Tiểu Duy, em cùng Tiểu Vũ đều là hảo hài tử, chị hy vọng các em có thể hạnh phúc.” Vỗ vỗ nhẹ bả vai Duy Tâm, Pphong Sa lần đầu tiên lộ ra biểu tình nghiêm túc.

Nhìn Phong Sa, Duy Tâm gật đầu, Phong Sa bây giờ mới lộ ra mỉm cười yên tâm, rồi theo Ngự Thiên Kiệt đi mất.

Đứng tại chỗ, Duy Tâm giờ đây thực lo lắng, tuy rằng đã không trách Vũ Tiễn nữa, nhưng theo lời của Ngự Thiên Kiệt, hắn cũng hiểu được, nếu như đi tìm Vũ Tiễn thì sẽ là ý nghĩa gì. (chấp nhận anh a =)))))

Không được, nếu lại làm như vậy, đối với Hồn Phách thậtt không công bằng, hắn đã miễn cưỡng tiếp nhận Tử Hàn rồi, mình không thể tái ích kỷ yêu cầu hắn chấp nhận cả Vũ Tiễn nữa.

Tình yêu là ích kỷ, Trong lòng Duy Tâm biết nhượng bộ Huyết Sắc Hồn Phách có bao nhiêu thống khổ.

Chính là, chính là hắn lại lo lắng cho Vũ Tiễn, thời gian trước từng tiếp xúc với nhau, trong lòng Duy Tâm biết Vũ Tiễn cũng giống như mình, sau khi lâm vào khốn cục (kết cục khốn cùng) sẽ không ngừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, đem tất cả những điều không ổn không đúng đều ép lên bản thân, tự đẩy mình vào tuyệt cảnh. (tính cách gì mà đau đớn vậy nè –)

Làm sao bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm sao! ! ! Ôm chặt đầu, trong lòng Duy Tâm đau khổ cực kỳ. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play