Hai người bịt mặt áo đen liền tay tấn công Kim Đỉnh thượng nhân, tuy họ có trường kiếm ở trong tay mà không sao thắng nổi được võ công tinh kỳ tuyệt luân của Kim Đỉnh thượng nhân.

Kim Đỉnh thượng nhân đau lòng vì mất Chưởng môn lệnh phù, lại còn bị người ngấm ngầm đùa giỡn như thế nên y mới bỏ chạy như một con chó cụp đuôi vậy. Bao nhiêu sự hờn giận y đều trút cả vào đầu hai người áo đen bịt mặt này, y định giết chết hai tên ấy cho đỡ tức nên giở hết võ công ác độc ra dồn cho hai người nọ chỉ cách chống đỡ chứ không sao phản công được và muốn đào tẩu cũng rất khó khăn.

Đang lúc ấy, Kim Đỉnh thượng nhân bỗng thấy Thế Vân thiền sư lướt qua vẻ mặt lầm lì, biết sư thúc của mình đã gặp chuyện gì không vui rồi nên tay y hơi chậm một chút, hai người áo đen bịt mặt thừa cơ tung mình nhảy lên rồi chạy nhanh vào rừng mất dạng.

Thế Vân thiền sư vừa tới nơi đã trầm giọng quát bảo Kim Đỉnh thượng nhân rằng:

- Chúng ta đi thôi.

Kim Đỉnh thượng nhân thở dài một tiếng rồi cùng Thế Vân thiền sư tiến thẳng vào khe núi, vừa đi y vừa lên tiếng hỏi:

- Sư thúc đã gặp ai thế? Thế Vân thiền sư đáp:

- Tạ Vân Nhạc.

Kim Đỉnh thượng nhân giật mình đánh thót một cái rồi hỏi tiếp:

- Sư thúc, võ công của Tạ Vân Nhạc lại cao siêu đến như thế ư? Thế Vân thiền sư cười nhạt đáp:

- Y địch sao nổi lão tăng! Nhưng vì chúng người nhiều mình người ít, hết tên này đấu, một hồi lại đến tên khác xông ra, chúng dùng chính sách xa luân chiến làm cho sư thúc mệt nhoài.

Nói tới đó y thở dài một tiếng, hình như cảm khoái hết sức và nói tiếp:

- Tình thế ngày hôm nay trái hẳn với kế hoạch ta đã hoạch định, đủ thấy ý muốn của người không bằng sự sắp đặt của trời, sự phân chia của võ lâm hàng trăm nghìn năm nay không sao thoát khỏi định luật "Tà bất thắng chính". Trước kia lão tăng tưởng Khúc Tỉnh Bình mới là cái đích của võ lâm, phái Đại Lượng thế nào cũng không thoát khỏi một trận tai kiếp và ta đoán chắc Tỉnh Bình thế nào cũng bị chiến bại mà đến Nga Mi nhờ chúng ta che chở, ngờ đâu...

Nói tới đó y lại thở dài một tiếng nữa.

Kim Đỉnh thượng nhân rầu rĩ vô cùng và cả hai nhận thấy chuyến này đi nhờ vả người như vậy, sau này không biết kết quả ra sao? Hồi lâu Kim Đỉnh thượng nhân mới lên tiếng nói:

- Khúc Tỉnh Bình là người xảo trá ác độc, lòng dạ thay đổi luôn luôn, ta đi Đại Lượng thế nào cũng bị y kiềm chế mà còn bị người ta cười cho là đằng khác.

Thế Vân thiền sư đáp:

- Phen này chúng ta đi tới Đại Lượng đừng có nhắc nhở đến chuyện bổn môn, chỉ nói là chúng ta thành tâm đến thăm y an ủi về việc y mới thất bại ở Độc Long Cốc thôi rồi chúng ta đặt mưu bày kế cho y để y coi chúng ta là tâm phúc, như vậy đại sự chúng ta mới thành, nếu y dùng kế xảo quyệt đối với chúng thì chúng ta cũng sẽ trả đũa bằng sự xảo trá chứ sợ gì? Kim Đỉnh thượng nhân vẫn tỏ vẻ lo âu nói tiếp:

- Lời nói của sư thúc tuy có lý thật nhưng việc của bổn môn giấu sao được tai mắt của y? Tới khi biết rõ chuyện thì có phải chú chúng ta càng xấu hổ thêm không? Hiện giờ phái Đại Lượng đã bị bao vây, khó lòng ra vào lắm, như vậy trong thời gian năm mười ngày chưa chắc y đã biết rõ chuyện của chúng ta được! Núi Đại Lượng với núi Nga Mi cách nhau chỉ có một con sông thôi, hai thúc cháu Thế Vân tìm tới chỗ lòng sông nào eo hẹp nhất, cách nhau không đầy mười trượng liền tung mình nhảy qua.

Thế Vân thiền sư nhảy lên trên cao bảy tám trượng rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống bờ sông bên kia.

Kim Đỉnh thượng nhân cũng tung mình nhảy lên, thân pháp của y thần diệu vô cùng, chỉ thoáng cái đã sang được bên bờ kia tức thì, rồi hai người liền chạy thẳng về phía núi Đại Lượng.

Trong khi chúng đang chạy bỗng nghe thấy có người nói hai tiếng:

- Vô Lượng Thọ Phật! Vô Lượng Thọ Phật! Trong lúc đêm khuya, hai tiếng nói đó tuy không lớn lắm nhưng hai lão hòa thượng đều nghe rõ mồn một. Tiếp theo đó trong rừng đã có hai bóng đen phi thân ra ngăn cản lối đi.

Thế Vân với Kim Đỉnh rất nhanh mắt đã trông thấy hai người đó là hai lão đạo sĩ gầy gò tóc bạc phơ, vai đeo trường kiếm.

Kim Đỉnh thượng nhân không biết hai lão đạo sĩ ấy là người của môn phái nào, nếu là người của Tạ Vân Nhạc sai tới thì là cường địch, mình phải ra tay đánh chết mới xong. Nhưng nếu đối phương là người của Tỉnh Bình cho mai phục ở đây thì lại khác. Nên y suy nghĩ xong vội chắp tay vái chào và hỏi:

- Hai vị đạo trưởng, bần tăng là Kim Đỉnh, người Chưởng môn của phái Nga Mi, phiền hai vị thông báo với quý Sơn chủ một tiếng, bần tăng với sư thúc Thế Vân đến cầu kiến.

Hai lão đạo sĩ lẳng lặng không nói năng gì cả, chỉ rút kiếm ở trên vai ra thôi.

Kim Đỉnh thượng nhân thấy vậy cả kinh, bụng bảo dạ rằng: "Nguy tai, lại gặp phải thủ hạ của Tạ Vân Nhạc rồi." Y vừa nghĩ tới đó thì một trong hai đạo sĩ đã lên tiếng nói:

- Hiện giờ phái Đại Lượng đang có kẻ địch bao vây, bắt buộc bần đạo phải thận trọng, nếu đại sư là người của phái Nga Mi thì xin cho coi tín vật.

Kim Đỉnh thượng nhân ngẩn người ra, nhận thấy đối phương nói rất có lý nhưng lệnh phù của mình đã mất rồi, biết làm sao đây? Vì vậy mặt mày của y tái mét, đứng chết trân ra đó chứ không biết phải làm sao cả.

Thế Vân thiền sư đột nhiên trầm giọng nói:

- Lão không phải đến đây nhất định đòi vào yết kiến Sơn chủ, hai vị đạo trưởng chỉ cần thông báo hộ một tiếng, còn Tỉnh Bình có muốn tiếp bần tăng hay không là tùy ở y? Lão đạo sĩ tủm tỉm cười nói:

- Nếu hai vị không chịu cho bần đạo xem tín vật thì bần đạo không thể nào thông bẩm cho hai vị được. Còn nếu hai vị cường địch đến tấn công lén mà có ngộ nạn thì đừng có trách bần đạo không nói trước cho hay. Tệ Sơn chủ đã lập rất nhiều chòi canh ở quanh đây, hai vị đi lại cũng nên cẩn thận một chút! Nói xong hai đạo sĩ ấy chỉ thấp thoáng một cái đã đi mất dạng.

Thấy mình đến cầu người bị nhục nhã như vậy, Thế Vân thiền sư lòng đau như bị dao cắt! Gió đêm lạnh lẽo thổi ào ào xen lẫn với tiếng nước sông chảy ồ ồ khiến khung cảnh ở nơi đó càng u uất thêm. Thế Vân thiền sư ngẩng mặt nhìn lên trời thở dài một tiếng càng thấy trong lòng u uất khôn tả. Đột nhiên trong rừng có tiếng cú kêu đêm nghe rất chọc tai và rùng rợn vô cùng.

Hai lão hòa thượng đều là cao thủ của võ lâm nhưng ở hoàn cảnh này cả hai cũng phải sờn lòng. Kim Đỉnh thượng nhân bỗng thấy tay áo bị giật mạnh một cái, người đâm bổ về phía trước hai bước, vội cả kinh thất sắc la lớn:

- Tiểu bối giỏi thật! Dám ám hại ta phải không? Nói xong y tấn công luôn một chưởng về phía trước nhưng chỉ thấy cây lá đổ rụng, gió thổi ào ào, cát bụi bay mù mịt chứ không có bóng một người nào hết.

Thế Vân thiền sư thấy vậy rùng mình một cái vội giơ chưởng lên bảo vệ phía trước ngực, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy có gì khác lạ hết, vội nói:

- Sao tối nay sư điệt nóng nảy và mất bình tĩnh đến...

Lão hòa thượng chưa nói dứt bỗng thấy tà áo sau của mình bị người ta giật một cái thật mạnh, y loạng choạng lui về phía sau mấy bước, y quay người lại giơ song chưởng lên tấn công luôn một thế như vũ bão nhưng cũng không thấy một bóng người nào cả.

Ở đằng xa có tiếng cú kêu kú kú như tiếng người cười nhạo vậy, thật là mỉa mai hết sức.

Hai lão hòa thượng tức giận đến hai mắt như nổ lửa.

Đột nhiên có một tiếng rú thật lớn và có một tiếng vèo rất mạnh, hai hòa thượng biết có người đã dùng ám khí tấn công lén. Cả hai ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một cái bóng đen to bằng cái nắm tay, nhanh nhẹn bắn tới, cả hai đều giơ tay lên chụp luôn. Ngờ đâu hai chú cháu y sắp chộp được vật nọ thì vết thương trên vai của cả hai bỗng cảm thấy như bị kim châm đau buốt tận xương tủy.

Cả hai hãi sợ đến mất hồn vía, vội nhảy ra ngoài xa ba bốn trượng, cả hai đã nhảy ra khỏi chỗ vừa đứng vận công bảo vệ lấy yếu huyệt, song chưởng vội múa một hồi để bảo vệ lấy toàn thân nhưng hai lão hòa thượng ấy chỉ tốn công mất sức một hồi chứ không đụng chạm một vật gì hết và cũng không thấy tung tích của một kẻ nào cả.

Lúc này hai lão hòa thượng cảm thấy mình như đã đi đến đường cùng nên mới bị người ta đùa giỡn hoài như thế! Sống nhục nhã như thế này thà chết còn hơn.

Bỗng có một giọng nói theo gió vọng tới:

- Hai vị còn sống đấy à? Tệ Sơn chủ mời hai vị vào núi đấy! Phía đằng trước đã có một lão đạo sĩ hiện thân ra, theo sau là một đại hán áo đen, lão đạo sĩ liền chỉ đại hán nọ và nói tiếp:

- Tệ Sơn chủ đang có việc bận không thể ra nghênh đón được, bạn này phụ trách nghênh tân ra đây dẫn đường, xin thứ lỗi bần đạo không hộ tống hai vị được nữa! Nói xong y quay mình đi mất dạng.

Đại hán áo đen hai mắt sáng như điện đưa mắt liếc nhìn hai lão hòa thượng một cái nhưng không nói năng gì cả rồi liền quay mình lớn bước đi luôn.

Hai lão hòa thượng thấy Tỉnh Bình không thân hành ra nghênh đón, vô lễ với chú cháu mình như thế, tức giận vô cùng nhưng mình đang có việc cần người nên đành phải nén lửa giận mà lủi thủi đi theo đại hán áo đen đó.

Đêm khuya bốn bề yên lặng chỉ có những cây cối rên rỉ thôi, trên bờ sông Đại Độ, bóng người lố nhố, Tạ Vân Nhạc ngồi yên ở trên một hòn đá xanh ngẩng mặt ngẫm nghĩ, còn những người kia đều là đệ tử của Cái Bang đang đứng quanh đấy để chờ nghe lệnh.

Bỗng có một cái bóng người đi nhanh như bay tiến đến trước mặt Tạ Vân Nhạc cúi mình vái chào thưa rằng:

- Thưa Tứ trưởng lão, Thế Vân với Kim Đỉnh, hai giặc sói đầu ấy đã được thủ hạ của Tỉnh Bình dẫn vào trong núi rồi! Tạ Vân Nhạc mỉm cười gật đầu đáp:

- Được lắm! Người đã mỏi mệt cả đêm rồi, mau đi ngủ ngay đi! Người nọ cúi đầu vái chào vâng lời đi luôn.

Lại có một người khác đi rất nhanh tới, khi tới gần mọi người mới thấy rõ người đó là Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên. Vừa thấy Tạ Vân Nhạc, lão hiệp liền nói:

- Lão Tam, ngu huynh đã dặn bảo Mạn Nhân sư thái các người đừng tiết lộ câu chuyện của phái Nga Mi đêm nay ra ngoài, ngu huynh đoán chắc Thế Vân, Kim Đỉnh, hai tên giặc sói đầu ấy thể nào cũng không dám cho Tỉnh Bình biết bị chúng ta đuổi ra khỏi Nga Mi đâu! Vì chúng sợ nói ra chuyện đó sẽ bị Tỉnh Bình khinh thường.

Vân Nhạc mỉm cười đáp:

- Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy nhưng dù sao chúng ta cần phải bố trí những chòi canh rất nghiêm mật ở ngoài núi Đại Lượng này, phải làm thế nào cho bọn Khúc Tỉnh Bình bị giam ở trong núi không sao liên lạc được với bên ngoài, hễ gặp người ngoài vào tiếp ứng cứ việc giết chết luôn bất cứ là ai.

Tiếu Thiên lại nói tiếp:

- Việc này ngu huynh đã bố trí xong rồi, Tam đệ được rất nhiều người trợ giúp cho lắm, như các vị đại môn phái của võ lâm sau đây: Thanh Thành, Thiếu Lâm, Không Động, Hằng Sơn đã lần lượt tới và những bạn mang ơn Tam đệ cũng tới giúp sức nốt.

Tạ Vân Nhạc gật đầu, hình như chàng đang suy nghĩ việc gì thì phải.

Lôi Tiếu Thiên lại hỏi:

- Có phải Tam đệ hơi gườm Hách Liên Yến Hầu hay không?

- Phải! Hách Liên Yến Hầu rất tự phụ, nếu y thị cường mạo hiểm tới xâm phạm không những phá hủy hết kế hoạch của chúng ta và không biết còn sẽ bị hy sinh bao nhiêu tinh anh của võ lâm cũng chưa chừng, cho nên tiểu đệ đã nhờ Kinh Thế Bá cố hết sức trì hoãn hành trình của y để tiện cho cha con y gặp gỡ, chỉ có con gái của y mới có thể thay đổi được tâm ý của y mà thôi.

- Dương nhi đã trở về Lư Toàn Cốc chưa?

- Sáng sớm hôm qua y đã trở về nơi đó rồi, tiểu đệ đang cần gặp gỡ một người.

- Ai thế?

- Trí Hồ Trần Bách Thành! Khúc Tỉnh Bình ác độc và giảo hoạt lắm, phải có Bách Thành mới đủ đối phó y, bằng không tất cả những sự sắp đặt của chúng ta đều uổng công hết.

- Ngu huynh đã nghe tiếng y và nghe nói Dương hiền đệ được y giúp đỡ nhiều lắm, Tam đệ cứ yên tâm rồi thế nào công việc của chúng ta cũng đâu vào đấy hết, hiền đệ hãy cùng ngu huynh đi tuần thị một vòng, có nhiều bạn cũ muốn gặp mặt hiền đệ đấy! Vân Nhạc gật đầu từ từ đứng dậy cùng Tiếu Thiên song song đi luôn.

Trời mới sang tỏ, phong cảnh của các rừng núi đều nên thơ khôn tả, riêng có Độc Long Cốc xác nằm ngổn ngang máu chảy thành suối, thảm khốc vô cùng.

Hách Liên Yến Hầu đang ngồi ăn nhậu với quân hùng ở trong chùa Thiên Long, Phùng Xuân ngồi cạnh y, y hỏi những việc đã xảy ra rất cặn kẽ, còn Lạc Dương, Phùng Xuân và Thiên Đức ba người đang đi lại ở bên ngoài, trông thấy tàn tích của trận đấu cả ba đều cảm khái vô cùng.

Lạc Dương bỗng nhìn Thiên Đức hỏi:

- Cao huynh nghĩ sao? tiểu đệ đoán chắc Khúc Tỉnh Bình thế nào cũng trốn về Đại Lượng vì nơi đó mới là nơi gốc rễ của y, phen này y về tới nơi thế nào cũng bực mình và nghĩ cách để đối địch với võ lâm.

Chàng vừa nói tới đó bỗng thấy xuất hiện một bóng người ở cốc khẩu và đi nhanh như bay tới. Chàng ngạc nhiên vô cùng thì người đó đã chạy tới gần, người đó là một đại hán mặc áo đen, tay cầm một lá thư, chàng đã nhận ra y là đệ tử của Cái Bang đã cải trang thành người thường dân.

Đại hán cung kính chào Lạc Dương xong, liền đưa thơ cho chàng.

Chàng bóc lá thơ ra xem, mừng rỡ khôn tả.

Phụng Anh liền tủm tỉm cười và hỏi:

- Thơ của ai gởi cho đại ca thế?

- Gia sư! Lạc Dương vội vàng trả lời như vậy rồi nghĩ ngợi giây lát mới nhìn đại hán áo đen mà hỏi:

- Ngươi có can đảm vào trong chùa Thiên Long không? Đại hán áo đen đáp:

- Thiếu hiệp sai bảo dù vào núi lửa tiểu nhân cũng dám vào! Huống hồ là chùa Thiên Long sao tiểu nhân lại không dám vào? Lạc Dương mỉm cười nói tiếp:

- Huynh làm ơn vào yết kiến Thân Phùng Xuân và dặn bảo ông ta...

Nói tới đó chàng rỉ tai dặn bảo đại hán nọ vài lời. Đại hán ấy lẩm bẩm nhẫm lại những lời chàng dặn rồi vâng lời đi luôn.

Lạc Dương vội quay lại nói Phụng Anh tiếp:

- Phụng muội, ngu huynh thừa sư lệnh phải về Lư Toàn Cốc ngay, nếu lệnh huynh vui lòng thì chúng ta cùng đi đến đó một phen! Lúc ấy Thiên Đức đã biết nghĩ rồi nên Lạc Dương nói sao y cũng nghe theo gật đầu nhận lời ngay.

Thế rồi ba người đi nhanh như bay, rời khỏi Độc Long Cốc tức thì.

Hách Liên Yến Hầu đang chuẩn bị lên đường, bỗng nghe thấy thủ hạ bảo là có người muốn yết kiến Thân Phùng Xuân, do Lạc Dương sai tới.

Thân Phùng Xuân ngạc nhiên vô cùng vội vàng đứng dậy nói:

- Bảo y vào đây! Tên thủ hạ liền vâng lời ra ngoài dẫn một đại hán áo đen nghênh ngang đi vào, vừa tới nơi tên đại hán áo đen ấy liền cúi đầu chào Thân Phùng Xuân một cái và nói:

- Lạc thiếu hiệp có sai tiểu nhân đến thưa với Thân lão sư hay, thiếu hiệp bảo bệnh của Lan cô nương đã lành mạnh và xin Hách Liên sơn chủ ở đây đợi chờ cô ta, chỉ đến ngày kia là cùng, cô ta thế nào cũng kịp tới chùa Thiên Long này. Còn Quan lão gia đêm mai thế nào cũng tới trước.

Hách Liên Yến Hầu đứng cạnh nghe thấy liền cười nhạt hỏi:

- Ngươi nói thật hay nói dối? Vì Hách Liên Yến Hầu nghĩ đại hán này là thủ hạ của Đại Lượng nên mới hỏi như thế.

Đại hán áo đen rất trấn tĩnh đáp:

- Vì sợ Thân lão sư không tin, Lạc thiếu hiệp có sai tại hạ đem theo hai vật này ra làm tin, xin trình lão sư xem xét.

Nói xong, y móc túi lấy một cái lệnh tiễn con én vàng và một cái kim thoa đầu phượng đưa ra.

Thân Phùng Xuân liền giơ tay đỡ lấy xem. Khi ấy Hách Liên Yến Hầu đã nhận ra chiếc kim thoa đầu phượng là vật của con gái mình vẫn thường đeo mới tin là thật liền mỉm cười hỏi tiếp:

- Lời này là Lạc Dương hay Lan nhi nói thế? Đại hán áo đen đáp:

- Lan cô nương nói thế nào cũng xin Sơn chủ cũng ở lại chùa Thiên Long đợi chờ cô ta.

Hách Liên Yến Hầu lắc đầu mỉm cười nói tiếp:

- Con bé ấy điêu ngoa và bướng bỉnh lắm! Thôi được, lão ở đây đợi chờ nó, nhưng không hiểu sao nó lại cứ nhất định bảo lão ở lại đây mà chờ nó để gặp mặt làm chi? Lão thật không hiểu ý định của nó ra sao? Đại hán áo đen nói tiếp:

- Tại hạ hơi biết đôi chút về việc này, hình như Lạc thiếu hiệp cùng Lan cô nương đã nghĩ ra kế phá rồi, chỉ sợ Sơn chủ không biết mà làm hỏng kế hoạch của thiếu hiệp với Lan cô nương mà nhất định yêu cầu Sơn chủ ở đây đợi chờ là thế! Hách Liên Yến Hầu vừa cười vừa nói tiếp:

- Con bé vẫn có tính bướng bỉnh như thế, không chịu thay đổi chút nào nhưng bây giờ nó đã có chồng rồi, lão cũng không lo nữa! Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh hai người bỗng đứng dậy nói:

- Anh em chúng tôi xin cáo từ trước! Hách Liên Yến Hầu liền hỏi:

- Hai vị định đi đâu? Công Dương Xuân đáp:

- Đại Lượng! Phùng Xuân nghe nói mặt biến sắc, liền đưa mắt ra hiệu cho Hách Liên Yến Hầu.

Lão Sơn chủ đã biết dụng ý của Phùng Xuân, cố ý cười ha hả rồi hỏi:

- Có phải hai vị định đi so tài với Khúc Tỉnh Bình đấy không? Công Dương Xuân gật đầu đáp:

- Chính thế! Hách Liên Yết Hầu lại nói:

- Lão cam đoan sẽ giúp cho hai vị được toại nguyện, hai vị nóng lòng sốt ruột như thế làm chi? Khúc Tỉnh Bình nham hiểm độc ác không kém gì sài lang, vạn nhất y giở thủ đoạn xảo quyệt ra tấn công lén, như vậy hai vị chưa gặp mặt y đã ôm hận mất xác thì thật là oan uổng vô cùng! Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh hai người đều biến sắc mặt.

Hách Liên Yết Hầu lại nói tiếp:

- Không phải là lão nói như thế để dọa nạt hai vị đâu, nhưng sự thật nó là vậy, lão không miễn cưỡng để hai vị hành sự, nhưng dù sao hai vị với lão cũng quen biết nhau một phen như vậy kể cũng là hiếm có, mời hai vị hãy ở lại thêm một ngày nữa để lão mượn chùa Thiên Long này làm chỗ thết hai bạn một tiệc rượu để tỏ thịnh tình thân thiết với nhau.

Công Dương Xuân với Thúc Tôn Minh hai người từ chối không được, đành nhận lời.

Hách Liên Yết Hầu liền sai người đi đến thị trấn gần đó mua lợn, gà, vịt, rượu và những thức dùng để làm tiệc đem về làm ngay một bữa tiệc linh đình để khoản đãi hai người mà tuyệt nhiên không nhắc nhở đến chuyện Đại Lượng gì hết.

Sáng sớm hôm sau, Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh liền cáo biệt Hách Liên Yến Hầu.

Yến Hầu dẫn người tiễn hai người ra tới ngoài chùa rồi mới chia tay.

Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh đi qua Độc Long Cốc trông thấy thảm cảnh nơi đó cũng phải sởn lông hoảng sợ. Những xác chết bị phơi và bị gió thổi một ngày một đêm đã bắt đầu thối nát, máu đã đóng thành bánh, mùi hôi thối xông lên, khiến ai nghe thấy mùi ấy cũng phải buồn nôn buồn ọe không sao chịu được.

Hôm qua trận chém giết thủ hạ của phái Đại Lượng, anh em chúng cũng có dự phần, bây giờ trong thâm tâm hai người không biết là đang hình dung chiến quả hồi hôm qua là đang thương tiếc hộ cho những kẻ đã chết? Nhưng mặt của hai người vẫn lạnh như băng, không có một tí tình cảm gì cả.

Độc nhiên ngoài sơn cốc bỗng có mười mấy người nhanh nhẹn đi vào, ba người đi trước là ba đạo sĩ lưng đeo kiếm, mặc áo bào lụa cũ kỹ, tay áo rộng bay phất phới, chín người đi sau ăn mặc lối người thường tục, nhưng có cả già lẫn trẻ, người nào người nấy hai mắt sáng như điện, thái dương huyệt nhô lên rất cao, bước đi rất lanh lẹ, chỉ thoáng trông cũng biết họ toàn là những cao thủ của võ lâm cả.

Ba lão đạo sĩ hình như đã biết trong Độc Long Cốc này có tình cảnh thảm khốc như vậy từ trước nên cả ba chỉ ngừng chân lại, cau mày nhìn chung quanh một lượt rồi người đứng giữa thở dài một tiếng và nói:

- Khúc thí chủ tài ba như thế không ngờ cũng bị thất thế như thế này! Nói xong, y đưa mắt nhìn Công Dương Xuân với Thúc Tôn Minh. Hai người thấy hai người đi nhanh như bay tới liền chăm chú nhìn hai người.

Công Dương Xuân thấy đạo nhân này không có thiện ý gì cả, liền nổi giận cười nhạt nói:

- Đạo sĩ này nhìn gì thế? Người của lão phu có gì đâu mà ngươi cứ trố mắt lên nhìn hoài như vậy? Đột nhiên có một tiếng quát tháo như sấm động đáp:

- Có phải ngươi mù quáng đấy không? Trước mặt ngươi là Chưởng môn của phái Điểm Thương mà dám xưng là lão phu như thế? Một đại hán râu xồm giận dữ nhìn hai người quát mắng như vậy Công Dương Xuân hơi ngạc nhiên rồi kêu ồ một tiếng thật dài, bộ mặt lạnh lùng của y lại nảy nở một vẻ cười rồi y nhìn thẳng vào lão đạo sĩ đi giữa mà nói tiếp:

- Thế ra đạo trưởng là người Chưởng môn của phái Điểm Thương đấy? Tại hạ thất kính, xin lượng thứ cho! Đạo sĩ đứng giữa đáp:

- Không dám! Bần đạo là Tòng Thanh! Công Dương Xuân lại nói tiếp:

- Còn hai vị này cũng là cao thủ của phái Điểm Thương, xin cho biết quý danh nốt! Tòng Thanh Chân Nhân đáp:

- Hai người này là sư đệ của tại hạ, một là Tòng Vân, một là Tòng Hà! Xin hai vị thí chủ cho biết lai lịch để anh em bần đạo khỏi thất kính.

Công Dương Xuân cười vẻ kiêu ngạo đáp:

- Anh em mỗ vốn là người man dã trong giang hồ, không có tên tuổi trong võ lâm đâu, mong đạo trưởng đừng hỏi tới nữa.

Đại hán râu xồm vội tiến lên cười nhạt xen lời nói:

- Hai vị ngông cuồng vô lễ thật! Đã không phải là nhân vật ba đầu sáu tay trong võ lâm mà dám ở trước mặt người Chưởng môn làm bộ làm tịch...

Công Dương Xuân nghe nói cả giận cười như điên như khùng đáp:

- Tuy lão phu không phải là người ba đầu sáu tay nhưng thấy lão tặc Khúc Tỉnh Bình vẫn dám ra tay như thường, còn phái Điểm Thương là cái thá gì? Tòng Thanh chân nhân tức giận đến xạm mặt lại.

Đại hán râu xồm vội rút kiếm ra khỏi bao, nhảy xổ lại giở thế Phụng Hoàng Tam Điểm Đầu (Phụng hoàng gật đầu ba cái), mũi kiếm của y như ba chấm sao lạnh nhằm đầu Công Dương Xuân tấn công luôn.

Hình như Công Dương Xuân không coi đại hán râu xồm đó vào đâu, nên hai mắt sáng như điện mà làm như không trông thấy gì cả.

Chờ tới khi mũi kiếm của đối phương chỉ còn năm tấc nữa là đâm tới ngực mình, Công Dương Xuân đột nhiên né mình một cái, rút con dao trên vai ra liền, chỉ thấy ánh sáng đao của y thấp thoáng một cái, một tiếng kêu rú thảm thiết vọng lên, đại hán râu xồm đã bị chém làm ba đoạn mà chết tốt! Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương thấy vậy cả kinh thất sắc, hai mắt giận dữ vô cùng nhưng họ cũng thấy võ công của Công Dương Xuân quái dị khôn tả, thủ pháp cao tuyệt nên không người nào dám đường đột ra tay cả.

Tám người ở phía sau họ đều quát lớn và cùng nhảy xổ ra bao vây Công Dương Xuân vào giữa.

Thúc Tôn Minh đứng ở bên cạnh, mặt vẫn lạnh lùng không hề phản ứng chút nào.

Công Dương Xuân cười ha hả như điên như khùng nói tiếp:

- Đừng nói các người bọn túi áo vá cơm không chịu nổi một cái đánh của ta, ngay đến người Chưởng môn của phái Điểm Thương liên tay vây đánh cũng chưa chắc làm gì nổi hại ta.

Tòng Thanh chân nhân mặt biến sắc luôn luôn, tức giận chịu không nổi, liền bước lên nửa bước nhưng lại ngừng chân ngay, mặt tủm tỉm cười và đáp:

- Nếu thí chủ đã nói vậy, bần đạo xin đợi chờ ở Điểm Thương.

Nói xong, lão đạo sĩ nhìn tám người nọ, quát lớn:

- Các ngươi hãy lui lại.

Tám người nọ có vẻ không muốn nhưng không trái lệnh người Chưởng môn nên đành lui lại phía sau ba người đạo sĩ.

Tòng Thanh chân nhân chắp tay vái chào và nói tiếp:

- Chỉ mong hai vị thí chủ đừng quên lời hứa mà để cho bần đạo cứ phải chờ đợi hoài Công Dương Xuân trầm giọng đáp:

- Lão phu sẽ tới sau liền.

Tòng Thanh chân nhân quay mình dẫn tám người vội ra khỏi cốc khẩu. Tòng Vân, Tòng Hà, hai đạo trưởng hậm hực liếc nhìn Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh một cái, rồi cũng quay mình đi luôn.

Thúc Tôn Minh nhìn Công Dương Xuân và nói:

- Như vậy cũng hay, Đại Lượng tình thế phức tạp, chả cần phải chúng ta xen chân vào.

Từ đây đi Điền Trì những tám trăm dặm, nơi đó phong cảnh rất đẹp, phen này chúng ta có dịp đi ngắm cảnh một lần.

Hai người thủng thẳng đi ra khỏi cốc khẩu, những tình cảnh vừa rồi đều lọt vào mưu kế của Hách Liên Yến Hầu hết, ông ta cũng biết trận đấu ở Độc Long Cốc này, Khúc Tỉnh Bình cũng đã đào tẩu nhưng một việc chấn kinh võ lâm như thế, tin tức đồn ra nhanh như gió, người trong giang hồ thế nào cũng lần lượt đến sơn cốc này xem.

Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh mà đi vào Đại Lượng thể nào cũng làm hỏng hết việc lớn của mình nhưng Hách Liên Yến Hầu lại biết tính nết của hai người rất kiêu ngạo và ngông cuồng, giữa đường thể nào cũng gặp những người đến Độc Long Cốc quan sát rồi chúng thể nào cũng gây sự mà mang họa vào thân.

Quả nhiên ông đoán không sai, bọn Công Dương Xuân, hai người vừa ra khỏi cốc không xa, đã có ba đạo sĩ của phái Điểm Thương giận dữ nhìn chúng và lẳng lặng theo sau.

Tòng Vân chân nhân cười nhạt nói:

- Chưởng môn sư huynh, đệ không tin hợp sức ba chúng ta không diệt nổi hai lão quỷ này.

Tòng Thanh đạo Nhân đáp:

- Võ công của hai người này quái dị, sự thắng bại là việc nhỏ, nhưng chắc chúng thế nào cũng là người của Hách Liên Yến Hầu, nhỡ chúng ta không thắng nổi, để bọn Hách Liên Yến Hầu hay biết, xông ra bao vây như vậy, lúc ấy chúng ta giết hổ không thành trái lại chỉ giết được chó thôi! Oai vọng của phái Điểm Thương chúng ta sẽ mất hết liền...

Nói tới đó, y ngừng giây lát, lại nói tiếp:

- Tục ngữ có câu "Tên ngầm khó đề phòng" nên ngu huynh đã sai người theo dõi, khi nào dò biết chúng chỉ có hai người thôi, lúc ấy chúng ta sẽ ra tay bắt sống cả hai, như vậy có hơn là đấu ngay lúc này không, chúng ta mau theo dõi chúng đi.

Ba đạo sĩ liền đi nhanh như gió theo dõi bọn Công Dương Xuân tức thì.

Không bao lâu mặt trời đã lặn, Công Dương Xuân, Thúc Tôn Minh hai người đi vào một thị trấn. Tuy thị trấn này có một đường phố chính khá dài, nhưng chỉ có vài ba người đi lại thôi. Các tiệm ăn chỉ đôi ba người khách ngồi ăn, trông thật là rầu rĩ hết sức. Hai người vào một khách sạn, bảo phố kỵ làm mấy món ăn để mình nhậu nhẹt.

Khách sạn ấy yên lặng lắm, tuy hai người nói rất khẽ mà tiếng cũng vọng ra tận ngoài phố, nhưng hai người không để ý vào việc ấy.

Hai người vừa ăn nhậu với nhau, không bao lâu đã uống cạn bình rượu mười cân, bỗng cảm thấy trong bụng nóng như lửa thiêu, đau như dao cắt, buồn nôn, buồn ọe.

Công Dương Xuân thấy vậy mặt biến sắc, vội nói:

- Trong rượu có thuốc độc, anh em chúng ta đã mắc hỡm rồi.

Dù sao Thúc Tôn Minh vẫn lão luyện và trấn tĩnh hơn Công Dương Xuân, vội vận công dồn thuốc độc đó vào một nơi, khẽ đáp:

- Chúng ta đừng có hoảng sợ như thế là tự hại mình, mau dồn thuốc độc đó vào một nơi, thể nào lát nữa kẻ địch cũng mò đến xem dò xem chúng ta đã ngộ độc chưa? Công Dương Xuân nghe nói vội bế huyệt đạo, dồn thuốc độc vào một không huyệt.

Thúc Tôn Minh đột nhiên ngồi phịch xuống đất, giơ tay ra hiệu bảo Công Dương Xuân núp sau cửa, còn y thì nằm tựa vào vách, hai chân hơi co, chuẩn bị kẻ địch vào tới nơi là tấn công liền.

Thoạt tiên Công Dương Xuân hơi ngạc nhiên nhưng sau y biết Thúc Tôn Minh giả bộ trúng độc để cho kẻ địch xông vào, y vội đứng ra sau cửa im hơi lặng tiếng để đợi chờ.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nho nhỏ, ánh sáng đèn trong rất ảm đạm và rùng rợn khôn tả, không khí ở trong đó cũng nặng nề hết sức.

Một lát sau, ngoài cửa có tiếng chân người đi rất khẽ, rồi bỗng hai cánh cửa khép hờ đã có người đẩy vào. Người đó rất cẩn thận, đẩy mãi không dám vào, còn dò xem trong phòng có cái gì khác lạ không đã.

Lúc ấy, Thúc Tôn Minh nhắm nghiền hai mắt lại làm như bị trúng độc mê man bất tỉnh vậy.

Công Dương Xuân đứng ở phía sau đợi chờ, hễ người nọ bước chân vào là ra tay tấn công liền.

Cánh cửa mới đẩy ra được một nửa, Công Dương Xuân đã thấy một cái bóng người gầy gò trông như ma quỷ, hai mắt sáng quắt và lạnh lùng.

Thúc Tôn Minh đưa hai mắt ra nhìn, thấy người đó đứng đờ người ra, mặt không tỏ vẻ gì cả.

Thời gian trôi qua từng phút một, mà người gầy gò ấy vẫn không cử động gì hết. Một lát sau, Thúc Tôn Minh với Công Dương Xuân hai người sốt ruột vô cùng, chỉ muốn nhảy ra tấn công người nọ ngay nhưng cả hai cùng cố nén lửa giận ấy. Bỗng người gầy gò đó, giơ tay lên ném vào phía sau cửa một cái, Công Dương Xuân đã kêu hự một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi phục xuống đất.

Thúc Tôn Minh thấy vậy cả kinh tung mình nhảy lên giơ chưởng ra tấn công người nọ luôn, nhưng người đó đã nhanh tay khép cánh cửa và đóng chặt lại.

Thúc Tôn Minh không ngờ đối phương lại biết trước mà vội đóng cửa như vậy, y liền giơ chưởng tấn công luôn, cánh cửa bể vỡ tan và bắn tung lên thành bốn năm mảnh. Thế công của y mạnh đến nổi không sao ngừng tay lại được còn xuyên cả ra ngoài cửa, y biết nguy tai, chân vừa đụng tới mặt đất đã thấy đầu gối tê tái, mất hết chân lực, ngã lăn ra đất tức thì.

Chỉ nghe thấy trong bóng tối có tiếng cười nhạt, rồi người gầy gò đó đã xuất hiện ra và nhanh tay điểm vào mấy nơi yếu huyệt của Thúc Tôn Minh.

Thúc Tôn Minh tức giận vô cùng nhưng bị điểm huyệt không làm gì được đối phương, chỉ thở dài ngầm một tiếng thôi.

Người gầy gò ấy, thủng thẳng đi vào trong phòng, lại điểm luôn vào mấy huyệt đạo của Công Dương Xuân, rồi xách y ra ngoài, để vào cạnh chỗ Thúc Tôn Minh, bỗng bên ngoài chỗ cách đó hai ba trượng, có giọng khàn khàn hỏi:

- Đã hạ được chúng chưa? Người gầy gò cười nhạt đáp:

- Bắt được trọn ổ, chúng trốn sao đặng.

Bọn Công Dương Xuân, hai người tuy đã bị điểm mấy yếu huyệt, nhưng chất độc trong người chưa làm nguy nên đầu óc còn tỉnh táo, Công Dương Xuân tính nóng như lửa, nghe đối phương nói như vậy, liền cười nhạt đáp:

- Bọn kia, phải nói rõ mới được, hai anh em lão nhận thấy không có thù hằn gì với bạn cả, tại sao bạn giở thủ đoạn đê hèn như thế đối phó anh em lão. Nếu bạn nói ra được lý do chính đáng thì anh em lão có chết cũng không oán than.

Người gầy gò lạnh lùng đáp:

- Anh em chúng ta chỉ biết thừa lệnh hành sự, chứ không biết việc gì, một lát nữa, hai vị sẽ biết nguyên nhân ngay.

Y nói xong, trong nhà lại có một đại hán vạm vỡ bước ra nhìn Công Dương Xuân hai người một cái, rồi hỏi y rằng:

- Bây giờ nên xử trí chúng ra sao?

- Mỗi người kẹp một người có phải là xong không?

- Theo ý tiểu đệ, chúng đã bị điểm yếu huyệt như vậy mà môn điểm huyệt này của chúng ta rất chu đáo, chúng khó lòng giải độc lắm, bây giờ chúng ta cứ bảo chúng tự đi đứng để cho người khác khỏi nghi ngờ.

Đại hán gầy và cao ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Như vậy cũng được.

Nói xong, y lấy những mũi ám khí hình mũi kim ở trên đầu gối của Thúc Tôn Minh và Công Dương Xuân ra và bảo rằng:

- Tốt hơn hết, hai vị đừng có bướng bỉnh, cứ theo anh em mỗ đi thì sẽ được yên thân.

Tôn Minh và Công Dương Xuân liền nhảy lên cười một tiếng rồi theo người gầy gò đó đi ra ngoài cửa điếm.

Đại hán vạm vỡ đi theo sau hai người.

Dưới ánh trăng lờ mờ, bốn người ra khỏi thị trấn, đi sâu vào rừng.

Càng đi sâu vào bao nhiêu, càng thấy bên trong hoang vu và rùng rợn bấy nhiêu, Thúc Tôn Minh ngấm ngầm để ý cảnh vật chung quanh, cũng không biết chúng sẽ đưa mình đến đâu mà hai tên này, lai lịch ra sao, y nghĩ là người của phái Điểm Thương nhưng vẫn chưa dám xác định hẳn, tuy y vẫn đi lại được như thường, nhưng hai cánh tay đã mềm nhũn, công lực bị phế mất một nửa, không sao đào tẩu được.

Công Dương Xuân đột nhiên lớn tiếng quát hỏi:

- Bọn kia, muốn đem lão phu đi đâu thế? Đại hán nọ vội quay người lại, hai mắt sáng như điện, đột nhiện phất tay một cái, má bên phải của Công Dương Xuân bị y tát một cái, rụng hai cái răng, trên má in rõ năm ngón tay và đang nhức khôn tả. Đại hán gầy gò cười nhạt nói tiếp:

- Đã bị bắt giữ rồi mà còn tự xưng là lão phu, cái tát đó là trừng phạt ngươi về tội ngông cuồng và vô lễ, biết chưa.

Nói xong, y quay người lại thủng thẳng đi trước, Công Dương Xuân từ khi ra đời đến giờ chưa bao giờ bị nhục như thế này cả, y tức giận đến tay chân mình mẩy run lẩy bẩy.

Thúc Tôn Minh ra hiệu bảo y nhẫn nại bằng không sẽ bị nhục nữa. thật là hổ xuống đồng bằng bị chó hiếp có khác. Công Dương Xuân bị đánh gẫy hai cái răng mà không sao trả đũa được.

Đại hán đi đằng sau cười ha hả, lên tiếng nói:

- Thế là thân làm tội đời có khác? Thúc Tôn Minh, Công Dương Xuân nghe thấy tên đó nhạo báng như vậy, lòng đau như bị dao cắt, thật khó chịu hơn là bị giết.

Đi đến chỗ tận cùng của khu rừng ấy, Thúc Tôn Minh hai người thấy có một đạo quan nguy nga, trước đạo quan có hai cây cổ thụ cao chọc trời, cành lá che ra mười mẫu. Đạo quan đồ sộ như thế mà bên trong không có một tí ánh sáng đèn nào cả, bên trong hình như không có người ở vậy, yên lặng như tờ.

Đại hán gầy cao đột nhiên quay mặt lại nói:

- Hai vị hãy chờ ở đây? Nói xong, y tiến lên đi trước.

Thúc Tôn Minh đưa mắt nhìn lên đạo quan, thấy cái biển lớn trên có đề ba chữ Thông Thiên Quan, hai bên cạnh cửa có một đôi câu đối. Đạo quan này kiến trúc rất đồ sộ, nguy nga nhưng lâu năm không tu sửa đã đổ nát rất nhiều.

Một lát sau, đại hán gầy cao lại ở bên trong bước ra nói:

- Hai vị theo mỗ đi vào bên trong.

Thúc Tôn Minh, Công Dương Xuân đã đánh liều nghênh ngang đi thẳng vào trong quan.

Khi tới Tam Thanh cổ điện, thì bỗng thấy đèn lửa sáng choang, người ngồi ở giữa chính là Tòng Thanh chân nhân, Chưởng môn của phái Điểm Thương còn hai người ngồi hai bên là Tòng Vân và Tòng Hà, ngoài ra không có một người nào nữa.

Thúc Tôn Minh thấy vậy, ngẩn người ra giây lát, rồi lớn tiếng cười và nói:

- Không ngờ Chưởng môn của một môn phái lớn lại có thủ đoạn đê tiện như vậy.

Tòng Thanh Chân Nhân mặt lạnh lùng nghiêm nghị đáp:

- Bậy nào, bần đạo không muốn làm to chuyện nên mới phải hành động như thế này, bằng không hai vị bị vứt ngoài bãi tha ma rồi, vì còn mấy nhóm cao thủ của hắc đạo cứ muốn giết chết hai vị, cho nên bần đạo phải giở kế nhỏ này ra để cứu hai vị đấy.

Công Dương Xuân cười nhạt nói tiếp:

- Ai tin được lời nói các người Tòng Thanh chân nhân trầm giọng đáp:

- Hai vị tới đây không biết có bị bại lộ tông tích không, tốt hơn hết hai vị biết gì thì cứ nói, bằng không làm mất thì giờ và bần đạo cũng không thể che chở được hai vị đâu.

Thúc Tôn Minh cười nhạt một tiếng rồi hỏi lại:

- Không biết các vị muốn hỏi gì thế? Tòng Thanh chân nhân vuốt râu mỉm cười nói tiếp:

- Thoạt tiên, bần đạo không biết lai lịch của hai vị, sau thấy một cao thủ hắc đạo nói đã gặp hai vị ở Bá Kiều rồi, nên biết hai vị là Thúc, Công hai vị lão sư, các người trong giới hắc đạo đều khen ngợi võ công của hai vị biệt lập và độc đáo lắm.

Tôn Minh mới tin phần nào, nhưng lại nghe thấy người Chưởng môn của phái Điểm Thương nói tiếp:

- Trận đấu ở Độc Long Cốc, không biết ai chủ trì, hai người dự vào việc đó chắc biết rõ lắm.

Công Dương Xuân đột nhiên lớn tiếng đáp:

- Ai chả biết công cuộc đó là do Sơn chủ Hách Liên Yến Hầu của phái Lư Sơn chủ trì, các vị hỏi như vậy là thừa.

Tòng Thanh chân nhân cau mày lại hỏi tiếp:

- Chỉ có Hách Liên Yến Hầu với thủ hạ của y hay sao? Chẳng lẽ không có các môn phái khác tham dự ư? Thúc Tôn Minh đáp:

- Tất nhiên là có, nhưng toàn những người không tên tuổi khác.

Tòng Thanh chân nhân ngạc nhiên vô cùng hỏi tiếp:

- Hai hai vị là bạn kết tình thâm giao với Hách Liên Yến Hầu phải không? Thúc Tôn Minh đáp:

- Anh em mỗ mới quen Hách Liên Sơn chủ thôi, chứ không nói là bạn thâm giao được.

Ba lão đạo sĩ lại ngẩn người nhìn nhau yên lặng một hồi. Tòng Thanh chân nhân lại tủm tỉm cười, hỏi tiếp:

- Hai vị có nghe nói Quảng Thành Nhị Báu không? Thúc Tôn Minh tỏ vẻ khinh thị đáp:

- Trong khi đi đường, mỗ có nghe thấy người ta nói, nhưng mỗi người nói một cách, không thể tin được.

Tòng Thanh Chân Nhân lại hỏi tiếp:

- Nghe nói Quảng Thành Nhị Báu đã lọt vào tay của Hách Liên Yến Hầu, chẳng hay hai vị có biết hành tung của y không? Thúc Tôn Minh, Công Dương Xuân vừa bước chân vào trong Trung Nguyên, đã nghe người ta nói đến Quảng Thành Nhị Báu rồi, nhưng Nhị Báu ấy là gì, hai người cũng không biết nên cả hai không quan tâm. Bây giờ, chúng lại nghe thấy Tòng Thanh Chân Nhân nói đến, vội cười thầm trong bụng và bụng bảo dạ rằng: "Hách Liên Yến Hầu ở ngay trong chùa Thiên Long chỉ tại các người đi nửa đường rồi lại bỏ về." Nghĩ tới đó, y lại nghĩ tới Hách Liên Yến Hầu đối xử với mình như thế nào, mình không thể tiết lộ tung tích của ông ta được, tiết lộ như thế có khác gì tiểu nhân không, vì vậy, y liền cười nhạt đáp:

- Hách Liên Yến Hầu có thâm thù với Khúc Tỉnh Bình, hai người như nước với lửa, thể nào ông ta cũng đi Đại Lượng một phen, thế ba vị muốn biết hành tung của ông ta thì cứ đến Đại Lượng đợi chờ, thể nào cũng gặp.

Tòng Thanh chân nhân quát lớn:

- Như thế việc gì ta cần hỏi lại hai vị.

Nói xong, y lại đấu dịu:

- Quả thật hai vị không biết Quảng Thành Nhị Báu ở trong tay của Hách Liên Yến Hầu ư? Đang lúc ấy, ngoài điện bỗng có tiếng cười rất lớn vọng vào và có người lớn tiếng nói rằng:

- Đạo sĩ kia, ngươi hỏi người ta như thế, làm gì mà biết rõ sự thật được, thật là nằm mơ, để tại hạ giở thủ đoạn sơ sơ ra là biết liền.

Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương nghe nói đều biến sắc mặt, vội đứng dậy. Bên ngoài điện đã có mười mấy tay cao thủ của hắc đạo bước vào. Người lên tiếng nói đó là một người béo lùn, đầu to, răng hô, mắt lồi, mặc áo bào đen trông thật quái dị.

Người ấy vừa bước vào trong điện, nhìn Thúc Tôn Minh với Công Dương Xuân một cái, rồi lại nhìn Tòng Thanh đạo nhân và nói tiếp:

- Lão đạo sĩ này không biết nghĩa khí giang hồ gì hết, bắt người đem đến đây hỏi, thật tình Lạc mỗ không may bị lừa, nên đang đi đoán chắc có sự gì bí mật vôi quay trở lại tìm...

Nói tới đó, y cười ha ha và nói tiếp:

- Tục ngữ có câu, người trông thấy cũng có phần, Lạc mỗ rất muốn biết hiện giờ Quảng Thành Nhị Báu ở đâu. Xin thứ lỗi để Lạc mỗ thay mặt tra hỏi cho.

Nói xong y liền tiến tới trước mặt Thúc Tôn Minh với Công Dương Xuân hai người.

Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương thấy vậy tỏ vẻ ngạc nhiên cứ ngồi yên xem họ làm gì.

Đại hán gầy gò thấy vậy, đột nhiên quát lớn xông lại tấn công ông già béo lùn ngay.

Điểm Thương kiếm học khét tiếng võ lâm, bóng kiếm hóa thành nghìn vạn lưỡi nhắm đầu quái nhân béo lùn kia tấn công xuống.

Chỉ nghe tiếng quái nhân ấy cười nhạt một tiếng, vươn cánh tay vượn ra. Thủ pháp y nhanh nhẹn vô cùng đã nhắm yếu huyệt của đại hán gầy gò điểm luôn.

Đại hán gầy cao cả kinh vội thâu kiếm quay người tránh né nhưng y lại xoay tay tấn công luôn ba kiếm. Thế kiếm nào cũng ác độc khôn tả.

Quái nhân béo lùn không ngờ đối phương biến thế nhanh chóng như vậy nên y bị đẩy lui về phía sau ba bước.

Ba đạo sĩ của phái Điểm Thương thấy vậy, khoái chí cười khì.

Đại hán gầy cao thấy mình đã đắc thế, lại tấn công tới tấp và tay trái ngấm ngầm bốc một nắm ám khí ra ném luôn.

Quái nhân béo lùn liền thấy vai trái tê tái, biết đã trúng ám khí, tức giận vô cùng, tung mình nhảy lên trên cao như một con đại bàng, rồi vận Âm Độc Chưởng Lực vào bàn tay, rồi nhắm đầu kẻ địch tấn công xuống.

Chưởng phong của quái nhân gạt kiếm thế của đại hán gầy cao sang bên, rồi gang bàn tay của y lại còn nhắm ngực kẻ địch đè xuống.

Tòng Thanh chân nhân thấy vậy cả kinh, biết đại hán gầy cao khó mà thoát chết nếu không kịp thời ra tay cứu nên y nhảy ra ngay, nhưng dù sao cũng đã muộn mất một bước, đại hán gầy cao đã cảm thấy trước ngực bị một sức mạnh âm hàn đè xuống, hai mắt tối sầm, tâm mạch đã bị chấn đứt tắt thở chết tốt, thất khiếu rỉ máu tươi ra tức thì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play