......Không còn thời gian suy nghĩ nữa ... 10 con sói đang lao vào chuẩn bị cấu xe cô nàng...
-“di chuyển hư không”
Tôi lao vô cản ngữ trước mặt bầy sói lang và đương nhiên, chơi ngu ắt
hẳn sẽ có hậu quả, những con sói đang đà lao tới táp tới tấp vô người
tôi... cũng đau đấy! Nhưng không sao! May mắn là chắn kịp cho cô ấy
rồi... giờ thì chúng mài chết với ông!
-“khói mù,tàng hình”
Lợi dụng đám khói đang che khuất, tôi ôm Synda nhảy lên cành cây cao
cạnh đó cho đỡ vướng tay! Để cô ấy ở đây dễ dính đạn lạc lắm! Thanh máu
và mana của cổ cũng đang hồi dần dần lại rồi! Chắc cũng sẽ tỉnh táo
nhanh thôi!! Xử lẹ đám này rồi rời đi kẻo bị phát hiện.
-“kiếm hư vô”
Tôi khoá lần lượt 5 con sói gần nhất, những thanh kiếm ngay tức khắc
hiểu ý đâm thẳng vô đầu chúng nó. Không dừng lại ở đó, tôi sử dụng lao
thẳng vô một con cạnh gốc cây hoá kiếp nó. 4 con còn lại có vẻ không
biết sợ hãi là gì vẫn lao vô tôi điên cuồng. Cái bọn không biết lượng
sức này... ông mài hết gà mờ như lúc trước rồi nhé, 3 tuần cày cuốc cũng có tí kinh nghiệm chứ! Tôi “di chuyển hư không ra sau lưng một con chém 2 nhát tiễn đưa nó rồi kéo 3 thanh “kiếm hư vô” xiên thẳng vô đầu 3 con còn lại. Chính thức clear bầy sói! Tôi đút thanh “ẩn ma kiếm” vào
chuôi, phủi tay mấy cái rồi nheo mắt cười mãn nguyện. Haizz, nhưng có vẻ chưa xong việc thì phải, còn cô nàng tôi đang “phơi” trên cành cây kia
nữa, cổ vẫn chưa tỉnh lại! Thôi vậy, lỡ giúp rồi thì giúp cho chót! Tôi
nhảy lên cây, móc một bình mana ra..
*bóp miệng*, *đổ*
Cây mana cô ấy dần dần tăng lên nửa cây.... cứ đà này chắc phải đến tối
mới tỉnh lại mất! phải vác về nhà thờ hồi cho nhanh thôi! Level của cô
ta vẫn chưa đủ cao để tự hồi phục một cách nhanh chóng. Không còn cách
nào khác, tôi vác cục thịt bất tỉnh này lên vai rồi trở về thành.
-“hồi thành”
Luồng sáng xanh quen thuộc lại hiện lên trong phút chốc đưa tôi trở về . Tôi vứt xác Synda nằm la liệt giữa suối rồi quay đầu bỏ đi, kiểu gì chả có người đưa về. Fan của Synda mà nhìn thấy tôi ôm vác bả vậy mỗi đứa
cho bãi nước bọt là tôi đủ chết chìm rồi... nghĩ thôi đã sởn hết cả gai
ốc.
-“Tàng.....”-tôi chưa kịp nghĩ xong thì...
-Khoan đi đã.. anh là ai?- cô nàng ngồi dậy lắc lắc đầu! Có vẻ vẫn còn choáng! Hồi phục nhanh phết đấy chứ.
*im lặng* , tôi hơi ngoái đầu lại đằng sau nhìn thì thấy ả đang dùng mấy động tác mở giao diện game... bỏ mịa rồi, trốn gấp! Bả mà biết tên tôi
thì rip, với độ nổi tiếng đó kiểu gì cả cộng đồng cũng biết tôi mất.
-“Tàng hình”
-Khoan....-phù may quá! Trốn kịp rồi!
-cảm ơn anh! Hẹn gặp lại...-giọng nói yếu ớt cố gắng thốt ra mặc dù tôi đã tàng hình....
Bước chân tôi bỗng sựng lại! Câu nói ấy giống như chạm vô sự khó chịu
tôi dấu kín bấy lâu! Tôi muốn ở lại.... tôi chán cái cảnh cô đơn này lắm rồi! Tôi muốn có những người bạn cùng đi làm nhiệm vụ, cùng nhau ăn
uống, đốt lửa hát hò mỗi tối nhưng mà.... Tôi vẫn chưa muốn chết! Tôi
chỉ còn một mạng duy nhất thôi... phải cố mà giữ lấy nó... chân tôi nặng nhọc nhấc lên bước từng bước một.....
Tạm biệt Ardicate... ta sẽ quay lại sau....
......
Sau mấy tiếng đồng hồ mò đường cộng với đánh nhau với không ít thú rừng
thì tôi cũng tìm được đến khu vực dịch chuyển. Nơi đây thực ra là một hồ nước được cai quản bởi NPC tên là Mildior- một gã da đen, cao đâu đó
tầm 1m9, người đô như lý đức cầm một thanh đao to đùng.
-chàng trai trẻ! Ngươi muốn đi đâu?- Hắn cắm thanh đao xuống đất cản ngữ tôi.
*chỉ tay vào mồm, lắc lắc*- nếu tôi không nhầm thì NPC ở đây nó thành tinh hết mịa rồi nên làm vậy chắc nó hiểu!
-haizz hiểu rồi!- hắn vuốt mặt chán nản khi gặp một bằng câm như tôi!
-đây chọn đi.
Mildior đưa cho tôi một tấm bản đồ bằng vải! Hmm xem nào!... Phong quốc đâu rồi nhỉ? Ahh kìa rồi! Nó nằm trên núi băng.
*chỉ chỉ vô phong quốc*
-hmm! Không được! Do Phong quốc và Hoả quốc đang có chiến sự ở “cánh
đồng ma” nếu giờ có bất kì “knight” nào chuyển đến sẽ bị coi là Ardicate gây chiến.
Trời đụ! Còn có vụ đó nữa hả? Mà “knight” nghe quen quen nhỉ? Có phải là cái mà thằng Tarzan nói đến không? À!!! Vậy là những người chơi ở thế
giới này sẽ được gọi là “knight”... theo tôi suy đoán là thế!... nhưng
mà biết bao lâu chúng nó mới đánh nhau xong bây giờ TT!! Tôi phải kiếm
cái tuyệt kĩ “truyền suy nghĩ” càng sớm càng tốt! Mặt tôi bắt đầu xị
xuống...
-Còn một cách khác cho cậu....!
Mắt tôi sáng rực lên, nhắm tít lại, đầu gật lia lịa.
-Phía bên Phong quốc cũng đang nhờ Ardicate chúng ta chuyển tới một nhóm Knight để đối phó Hoả quốc do người sở hữu “Thần khí” bên họ đang bị
thương không thể tham chiến, còn Hoả quốc thì lại đang nắm quyền chủ
động, “Thần khí” bên họ trực tiếp chỉ đạo mặt trận gây ra khá nhiều khó
khăn cho đối thủ! Lương của việc trợ giúp Phong quốc cũng không hề nhỏ
nhưng mà....-Mildior ngập ngừng.
Tôi nheo mắt...
-Dool không cho phép người chơi tham gia vì phải đối đầu “Thần khí”... quá nguy hiểm! Người có chắc muốn đi không?-hắn đe doạ.
Trời đụ! Còn phải hỏi à! Đương nhiên là có rồi! Đánh không lại thì chạy! Mà tốt nhất cứ tới đó mang danh giúp họ nhưng trốn đi là cách ổn nhất!
Miễn được vô Phong quốc là ok rồi!
*gật đầu*, *ánh nhìn đầy can đảm*
-được thôi!! Nếu đã quyết tâm vậy thì nhảy xuống hồ nước này, nhắm mắt lại 3s rồi ngoi lên.
Tôi làm y như hướng dẫn, nhảy cái ùm xuống hồ nước mát lạnh.
-dịch chuyển ....
Tôi nhắm mắt lại đếm:”1, 2 , 4 5 6 7 8 9 10”... ngoi lên thôi...
.....
Trời đụ.... cái gì thế này? Tôi đang ngoi lên từ mặt đất sao? Cơ chế
dịch chuyển kém sang vậy? Thôi kệ! Tới nơi là được rồi! Trước mặt tôi là một cánh đồng rộng thênh thanh với vài bù nhìn rơm cắm xung quanh!
Nhưng có vẻ trời hơi tối rồi nhỉ? Sao mà âm u quá! Bước chân tôi bắt đầu bước nhanh hơn! Không khí đáng sợ quá! Trước mặt tôi dần dần hiện ra
một ngôi làng! Đằng kia có một tấm bảng thì phải? Xem nào....”Ngồi làng
quỷ ám”!!! Hờ nghĩ tao sợ sao? Tôi cười hềnh hệch khinh cái tấm bảng hù
doạ trẻ con ấy rồi tự tin bước vào....
-hức.. hức... oa..oa ...oa- bỗng nhiên những tiếng khóc của phụ nữ hoà
chung tiếng em bé khóc vang lên từ một vài căn nhà gỗ đóng kín cửa....
Cái gì vậy nè? Đêm hôm rồi khóc lóc cái gì vậy? Ngó quanh một lượt thì
tất cả những căn nhà trong làng đều đóng cửa, không một ngọn đèn....
ngồi làng này bị bỏ hoang rồi sao? Đi một đoạn nữa thì tôi để ý xung
quanh đây có rất nhiều búp bê bằng vải. Nhưng mà.. những con búp bê này
kì lạ lắm... nó có kích thước ngang với người bình thường! Chúng đứng
dọc những gốc cây... và cả ở hiên những căn nhà nữa, có nhiều nhà còn có đủ 4 con giống như một gia đình vậy, tất cả chúng đều ngồi bệt dưới
hiên mỉm cười... tôi bắt đầu lạnh gáy!! Cảm giác như những con búp bê
đang nhìn mình vậy...
“Ai đó?” Tôi quay ngoắt lại đằng sau... không có gì cả?!.... chỉ là một
con búp bê mang hình hài trẻ con đang nhìn tôi chằm chằm!!!.... Ngôi
làng này có gì đó không ổn?...
Đi một lúc nữa thì tôi thấy phía xa xa kia như có một anh nông dân đang
cầm quốc làm ruộng thì phải? Thử lại gần xem!...Tôi từ từ bước lại gần
anh ta... anh ấy vẫn đứng yên!! Có vẻ chưa nhận ra mình...nhưng mà? Tại
sao anh ấy cứ đứng hoài một dáng vậy nhỉ? Không làm ruộng sao? Mà trời
tối thế này đi làm ruộng cũng hơi lạ ha? Cứ lại xem sao?
-Ư Ư Ư-tôi tiến lại gần khều vai anh ta....
*im lặng*
Hả? Sao người anh ấy như vải vậy?.... thôi đúng rồi!!! Lại một con búp
bê nữa!! Mẹ kiếp! Sao búp bê giống người thật thế.... Tôi tính quay lưng bỏ đi thì bỗng.... con búp bê quay phắt đầu lại 180 độ, trên mặt những
đường chỉ khâu miệng nó như đang cười vậy!
-ƯHHHHHHHHHHH- Tôi hét toáng lên rồi té huỵch xuống đất...
-Ư ư...
Chạy thôi!! Khỉ thật!!! Nó không phải là búp bê bình thường! Tôi lùi lùi mấy bước rồi quay mặt cắm đầu bỏ chạy.... Ahhh!!! Đằng trước có nhà
sáng đèn kìa!!!! May quá!!! Vậy là còn có người sinh sống!!!...
Tôi chạy một mạch đến căn nhà, đang tính giơ tay gõ cửa thì trong nhà phát ra tiếng nói:
-mọi người đừng lo... haha... rồi mọi người sẽ được trở về sớm thôi!
Đừng hối ta nhé! Kẻo ta làm không đẹp đâu.....-giọng khàn khàn của một
bà lão đang thì thào.
Tôi cảm thấy điều gì đó bất ổn liền đi ra cửa sổ ngó vào trong... cảnh
tượng thật kinh hoàng.... căn nhà đầy rẫy những con búp bê từ bé đến
lớn... và một bà lão... đang vừa cười vừa khâu những con búp bê
mới!...vậy là...tất cả những con búp bê ở đây... đều do bả khâu sao?
-Ai đó?- bả nhận ra sự xuất hiện của tôi!
-“tàng hình”
Vừa kịp lúc!!! Cầu mong bả không nhận ra.
-không có ai cả!!! Các con của bà yên tâm nhé!! Chắc con mèo hay chuột
gì đó thôi- bả lại cười rồi vuốt vuốt con búp bê mới khâu như con cháu
bả vậy!
Sao tôi có cảm giác như những con búp bê này nó... chuyển động nhỉ?
-Hả? Con nói sao cơ? Có người lạ ngoài cửa
.......
Ủng hộ mình bằng cách để lại nhận xét bên dưới nhé ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT