Giữa vợ chồng giống như có một cái cân, nhưng không phân chia ai nặng ai nhẹ – BY Nguyễn Thần.
***
“Không chạy tiếp nữa sao?” Nguyễn Thần tức giận nhìn bạn tốt trên màn hình máy tính, Tần Lam đuổi theo vợ hơn năm tháng, cuối cùng cũng tốt đẹp.
Trác Linh trừng mắt lườm cô: “Cậu nghĩ rằng tớ muốn ở đây à, không phải là do đứa nhỏ trong bụng sao?”
Nguyễn Thần thở dài, cô biết bạn tốt ham chơi, với Trác Linh mà nói sinh con phải ở nguyên một chỗ gần cả năm trời chẳng khác gì ngồi tù, nhưng do chạy
nhảy khắp nơi suốt mấy tháng trời, đứa nhỏ trong bụng bị suy nhược, bây giờ lại còn bị ghét bỏ.
“Cũng tại cậu kiên quyết bỏ chạy, không cẩn thận chăm sóc cơ thể, bây giờ đã thấy phiền phức chưa?” Nguyễn Thần lắc đầu, vô cùng đồng tình với Tần Lam.
“Đừng nói nữa…” Sắc mặt của Trác Linh đột nhiên thay đổi, che miệng chạy ra bên ngoài, Tần Lam ở bên cạnh nhanh chóng đỡ cô đi vào phòng tắm, không
còn cách nào liếc nhìn phía bên này.
Nguyễn Thần đành phải tắt video đi, Trác Linh mấy tháng chạy trốn quả thực là thảnh thơi dễ chịu, còn khiến cho Tần Lam cảm thấy ngạc nhiên. Kết quả là
do cô thoải mái lâu như thế, dấu hiệu ốm nghén bây giờ mới xuất hiện, chịu không ít cực khổ.
“Trác Linh có khỏe không?” Triệu Thiên Cảnh ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Trác Linh và Tần Lam còn ở nước ngoài, bên kia đang là buổi trưa, thế nhưng
xem chừng bữa trưa cũng không kịp ăn.
“Không ổn, nôn nghén rất nghiêm trọng, đã hơn năm tháng rồi.” Nguyễn Thần cau mày, Tần Lam nhiều lần hỏi cô có cách nào giải quyết được chuyện này
hay không, dù thế nào thì tình trạng nôn nghén của cô cũng tốt lên rất nhanh.
Tiếc là người không giống nhau, tình trạng khác biệt, cô cũng đành bó tay.
Nhìn Trác Linh sắc mặt trắng bệch, môi không chút màu máu, Nguyễn Thần ngoại trừ lo lắng cũng không còn biện pháp nào khác.
Triệu Thiên Cảnh vỗ vai cô: “Chuyện này không vội vàng được, ở bên kia bác sỹ đến tận nhà khám bệnh, so với trong nước cũng tốt hơn nhiều lắm, em
đừng quá lo lắng.”
Nguyễn Thần ủ rũ mà gật đầu, hơn năm tháng vẫn còn nôn nghén, cô lo lắng đứa nhỏ trong bụng Trác Linh vì không đủ dinh dưỡng mà không phát triển
được.
Đúng là trong thời gian đứa bé phát triển, dinh dưỡng không đủ không phải là chỉ có chút ít rắc rối.
Triệu Thiên Cảnh kéo cô về phía phòng ăn, vừa im lặng ôm Nguyễn Thần dỗ dành.
Thấy bộ dạng lo lắng của Tần Lam, Triệu Thiên Cảnh cũng chỉ có thể cố gắng giúp đỡ về mặt tinh thần.
Ai bảo đôi vợ chồng son này chạy quanh khắp nơi, ung dung tự tại suốt mấy tháng, bây giờ rắc rối liền kéo nhau đến.
May mà cuối cùng thì hai người cũng hòa thuận, một lòng chăm sóc cục cưng trong bụng, cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì lo cho Trác Linh, mấy hôm nay tâm trạng Nguyễn Thần không tốt, thường xuyên ngẩn người, may mà lúc làm việc còn có thể tập trung.
Sáng sớm hôm nay cùng hiệu trưởng ra ngoài có công việc, lúc trở về phòng làm việc cảm giác được bầu không khí kỳ quái, cô đang cảm thấy khó hiểu thì
Tiểu Quế lại gần nhỏ giọng nói cho Nguyễn Thần.
“Chị Nguyễn, cô giáo Trương chuẩn bị kết hôn rồi.”
Nguyễn Thần lại càng thêm hoảng sợ: “Sao lại nhanh như thế?”
Cô giáo Trương cùng bạn trai của cô ấy quen biết cũng mới chừng một tháng, đây là kết hôn chớp nhoáng à?
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn cô giáo Trương bên kia, thấy vẻ mặt cô ấy đỏ bừng, xấu hổ nhỏ giọng nói chuyện cùng giáo viên đứng bên cạnh, dáng vẻ đầy
hạnh phúc.
“Cần phải vội vàng như vậy sao? Hay là do đối phương thúc giục?”
Tiểu Quế lắc đầu: “Cô giáo Trương nói rằng đối phương tuổi cũng không còn trẻ, trong nhà đã muốn nhanh tổ chức đám cưới rồi. Người biết thì chỉ cần
nhìn qua là đã hiểu, rõ ràng là cô ấy vội vàng, sợ vất vả mới bắt được một bạn trai ít tuổi lại chạy mất.”
Nguyễn Thần không nói gì, quả thật tuổi của cô giáo Trương so với người đàn ông kia cũng phải nhiều hơn vài tuổi, nhưng như thế cũng quá vội vàng rồi.
“Cô giáo Trương đã chọn ngày chưa?”
Thấy cô lấy ra một quyển hoàng lịch trao đổi với một giáo viên ngồi bên cạnh, Nguyễn Thần nghĩ thầm hai người chỉ mới quen biết đã vội kết hôn cũng
không tốt cho lắm.
Nhưng chính mình cùng Triệu Thiên Cảnh làm quen cũng chưa được bao lâu đã kết hôn, thật ra cũng không có tư cách nói cô giáo Trương vội vàng…
“Dù sao kết hôn cũng là chuyện tốt, nghe nói sang năm là năm tuổi đàn bà ở góa, sớm bàn chuyện cưới xin cũng không sai.” Đây là chuyện riêng của cô
giáo Trương, Nguyễn Thần cũng không phải là người thích nhiều chuyện, tiện thể thì nghe một chút, không tham gia cho ý kiến, cũng không cùng Tiểu Quế tiếp tục thảo luận chuyện này.
Nhưng chưa đầy hai tuần sau, lại nghe được tin cô giáo Trương muốn nghỉ việc.
Nguyễn Thần nhìn bàn làm việc đã trống trơn, lại nhìn dáng vẻ không biết phải làm thế nào của hiệu trưởng, cô liền biết lần này cô giáo Trương xin nghỉ việc
quá nhanh, xem ra ngay cả tiền lương tháng này cũng không cần, dứt khoát bỏ đi.
Người mới còn chưa kịp làm quen với công việc, giáo viên tại vườn trẻ vốn cũng không nhiều lắm khiến cho mấy người hướng dẫn giáo viên thực tập bận
rộn không ngừng, không nhịn được oán giận cô giáo Trương ngay cả học kỳ này chưa kết thúc, cũng không báo trước liền nghỉ việc.
Nguyễn Thần hiếm khi thấy tò mò liền hỏi: “Cô giáo Trương vội đi như vậy, không được nhận xét bình bầu xếp hạng sao?”
Trong vườn trẻ cũng chỉ có cô giáo Trương và cô giáo Lương là hai người có kinh nghiệm nhiều nhất, năm nay vừa đúng dịp bình bầu xếp hạng, tiền lương có thể tăng lên một bậc.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, từ đầu năm cả hai người đã bắt đầu dốc sức, chuẩn bị khắp mọi mặt, không ai nhường ai.
Cô giáo Trương đi như vậy, dứt khoát là bỏ cuộc, khiến cô giáo Lương có được cơ hội lớn.
Cô giáo Lương lắc đầu cười gượng: “Nghe nói phía nhà trai khá là truyền thống, nói rằng sau khi kết hôn không muốn cô giáo Trương tiếp tục làm việc.”
Vì thế trước khi kết hôn liền xin nghỉ việc, ngay cả bình bầu xếp hạng tăng lương cũng không cần?
Nguyễn Thần cau mày, không biết nên nói cô giáo Trương làm việc dứt khoát gọn gàng, cầm lên được thì buông xuống được, hay là nên nói cô rất nghe lời
người nhà chồng, không có chính kiến của mình?
“Lẽ nào cô giáo Trương dự dịnh sau khi kết hôn không làm việc, ở nhà làm bà chủ gia đình?” Cô nhớ rõ chức vụ của chú rể cũng không tính là quá cao, một mình nuôi sống cả gia đình lớn xem chừng cũng rất vất vả.
“Ai mà biết được? Có thể kết hôn sinh con xong rồi quay lại làm việc, cũng có thể không ra ngoài, ở nhà nuôi con và chăm sóc bố mẹ chồng.” Cô giáo Lương
có chút tiếc nuối, tuy rằng tính cách của cô giáo Trương không quá hợp với mình, nhưng ở phương diện dạy dỗ trẻ em cô ta có kinh nghiệm phong phú, là
một giáo viên tốt mà vườn trẻ khó có được.
Ra đi như thế, không biết đến lúc nào vườn trẻ mới có thể tìm được người thay thế chỗ của cô.
“Vì chồng và bố mẹ chồng mà bỏ việc sao?” Nguyễn Thần nghĩ lại trước đây Triệu Thiên Cảnh cũng từng khuyên cô nghỉ việc, tập trung ở nhà dưỡng thai, sau đó bị cô từ chối.
Thứ nhất là ở nhà trong một thời gian dài sẽ rất buồn, chỉ có thể cả ngày ngồi chờ Triệu Thiên Cảnh về nhà, cô chắc chắn không chịu đựng được.
Thứ hai là cứ như vậy mà từ bỏ công việc mình yêu thích, Nguyễn Thần không giống cô giáo Trương nói bỏ là bỏ. Trong vườn trẻ nhiều đứa nhỏ dễ thương
như vậy, cảnh tượng mỗi buổi sáng những gương mặt nhỏ nhắn nhìn cô chào hỏi, cô thực sự luyến tiếc nếu sau này lại không được nhìn thấy nữa.
“Cô giáo Trương mới hai chín tuổi, cứ như thế mà bỏ việc cũng thật đáng tiếc.” Nguyễn Thần cũng rất khâm phục phương pháp dạy học của cô giáo
Trương, đáng tiếc làm việc cùng nhau chưa đến một năm, cô ấy lại bỏ đi như vậy.
Tiểu Quế mới vào vườn trẻ, lại luôn bất hòa với cô giáo Trương, không thấy tiếc nuối như cô giáo Lương và Nguyễn Thần, chỉ cảm thấy thiếu đi một người,
làm cho các cô nhiều việc gấp đôi. Lại chưa chọn được người mới thích hợp, xem chừng các giáo viên khác phải bận bịu liên tục.
Nghĩ vậy, Tiểu Quế không nhịn được mà cực kỳ tức giận.
Từng gặp qua không ít người vô trách nhiệm, nhưng chưa thấy ai giống như cô giáo Trương!
Sau khi Nguyễn Thần về nhà nói lại việc này với Triệu Thiên Cảnh, cô dựa vào trước ngực Triệu Thiên Cảnh vẽ vòng tròn lên ngực anh: “Có phải anh cũng có
suy nghĩ này không? Để em tập trung ở nhà sinh con nuôi dạy con cái, chăm sóc ba mẹ anh?”
Nắm lấy bàn tay đang quấy rối của cô, Triệu Thiên Cảnh cười gượng: “Anh có nghĩ tới, nhưng em thích trẻ con như vậy, lại thích công việc ở vườn trẻ, anh cũng không muốn làm em không vui.”
“Biết vậy là tốt rồi.” Nguyễn Thần bĩu môi, dám để cô ở nhà làm bà nội trợ, sau này sẽ không cho Triệu Thiên Cảnh ngủ cùng!
“Làm bà chủ gia đình, thật ra cũng tốt mà. Em nhìn xem công việc của anh cũng không quá vất vả, mỗi ngày chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều đã về, cũng
rất ít khi phải đi công tác, hàng ngày có thể ở nhà với em, tiền lương cũng không tệ, lại ổn định, em nói có đúng không?” Triệu Thiên Cảnh nhìn bụng
Nguyễn Thần đang dần nhô lên, trong lòng cũng có chút ý muốn để cô ở nhà dưỡng thai.
Ngô Vận nói thường xuyên làm siêu âm sẽ có ảnh hưởng với thai nhi, bình thường không cho phép làm, bây giờ bụng Nguyễn Thần khá lớn, bà đoán là do
nước ối nhiều quá tạo thành.
Bà đi kê một phương thuốc Đông y, để Nguyễn Thần ăn giảm đi chất tinh bột, nước ối bớt đi một chút cũng có lợi cho thai nhi.
Gần đây Triệu Thiên Cảnh vắt óc suy nghĩ chuẩn bị các món ăn đầy đủ dinh dưỡng nhưng loại bỏ các món làm từ tinh bột và gạo tẻ, thế nhưng bụng
Nguyễn Thần không thấy nhỏ, mà trái lại càng ngày càng to, anh cũng bắt đầu có chút lo lắng.
Dù sao ở vườn trẻ cũng rất nhiều đứa nhỏ, không cẩn thận va trúng cũng sẽ xảy ra chuyện.
Triệu Thiên Cảnh mong chờ lâu như vậy, không muốn cục cưng có bất kỳ thương tổn nào.
Anh thấp thỏm lo lắng, nhìn hai mắt Nguyễn Thần như muốn nói nghĩ cũng đừng có nghĩ, cũng đừng có muốn thử.
Nguyễn Thần ôm cổ anh rung đùi đắc ý: “Giáo viên tiểu học của em có nói, phụ nữ vứt bỏ cái gì cũng không thể vứt bỏ công việc của mình.”
Gia đình là một cái cân, vợ chồng đứng ở hai đầu, bất luận lệch về bên nào, cũng sẽ khiến một bên cán cân nặng nề rơi xuống.
Cứ mãi như vậy, gia đình này sẽ mất đi sự cân bằng.
Triệu Thiên Cảnh dở khóc dở cười: “Giáo viên tiểu học nào lại có thể dạy điều này?”
Nguyễn Thần mỉm cười: “Giáo viên tiểu học còn dạy, đọc sách là vì bản thân mình, công việc cũng vậy. Nếu từ bỏ, vậy sẽ mất đi một phần cuộc sống.”
Triệu Thiên Cảnh biết Nguyễn Thần kiên quyết như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Thật thật ra cũng hiểu rõ điều anh lo lắng, cô đến gần Triệu Thiên Cảnh hôn lên mặt anh một cái: “Công việc ở vườn trẻ cũng rất nhẹ nhàng, em
bây giờ cũng không đứng lớp, cùng bọn nhỏ tiếp xúc rất ít, anh đừng lo bọn chúng sẽ đụng phải bụng của em, em còn lo lắng hơn anh mà.”
Trước đây cô còn cùng các bạn nhỏ mềm mềm dễ thương chơi đùa với nhau, thỉnh thoảng còn cùng bọn chúng chơi trò kéo tay, giúp các giáo viên khác
thay ca.
Bây giờ cô cũng không đến gần, bởi vì bụng hơi lớn, cũng không tiện ngồi xuống.
Hơn nữa trẻ con cũng rất tò mò, thấy bụng Nguyễn Thần đột nhiên to lên, đều thích lại gần để nhìn, thậm chí còn vươn tay chạm đến.
Để ngừa chuyện không may, Nguyễn Thần chỉ còn cách tránh xa các bạn nhỏ dễ thương này một chút, tránh hù dọa cục cưng trong bụng.
“Được rồi, anh không nói lại em, tự em cẩn thẩn một chút là tốt rồi.” Triệu Thiên Cảnh không có quan niệm ‘nam chủ ngoại, nữ chủ nội’, dù sao hai người
Triệu Thanh và Ngô Vận đều có công việc và sự nghiệp của riêng mình, không liên quan gì đến nhau, thế nhưng cả hai bên cũng đều thông cảm cho nhau,
trong cuộc sống, tuy rằng thỉnh thoảng có bất đồng ý kiến, cũng sẽ không lôi chuyện cũ ra to tiếng tranh cãi.
Hai người quan tâm lẫn nhau, Ngô Vận lại càng chú ý đến sinh hoạt và giáo dục Triệu Thiên Cảnh.
Người nào rảnh rỗi thì sẽ chăm sóc con cái, ai quá bận rộn thì người kia sẽ thông cảm.
Ngô Vận nói, hai người cùng chung sống, cũng không giống như những người khác, có bất đồng cũng không sao, đừng đem suy nghĩ của mình áp đặt lên
người khác, đừng tự cho là mình đúng mà cho rằng đối phương thay đổi, lại đừng nghĩ bản thân mình đã bỏ ra cái gì, sẽ nhận lại được giống như vậy hoặc
nhiều hơn gấp bội…
Triệu Thiên Cảnh từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục như vậy mà lớn lên, anh sẽ không cảm thấy bản thân mình có năng lực nuôi sống gia đình mà không
cho bà xã ở bên ngoài làm việc vất vả.
Nguyễn Thần gả cho anh, cũng không phải đem tất cả cuộc sống đều đặt lên người mình.