Con gái phải nuôi trong sung túc nhưng không được kiêu căng, con trai phải nuôi trong nghiêm khắc nhưng không được đánh đập – BY Triệu Thiên Cảnh.
Nguyễn Thần rất khó chịu, từ sau khi bánh bao nhỏ đến, sinh hoạt hài hòa buổi tối của bọn họ hoàn toàn sụp đổ.
Vốn cô còn gật gù đắc ý, cho rằng có năm ngón tay giúp đỡ, có thể khiến Triệu Thiên Cảnh thoải mái không ít, dù sao cũng không để cho anh phải chịu nhịn mấy tháng như vậy.
Bây giờ thì tốt rồi, bánh bao nhỏ giận dỗi, chịu khổ không chỉ có cô, mà là cả hai người.
Bọn họ trước đây còn có thể chậm rãi hôn môi vài cái, bây giờ Nguyễn Thần như thường lệ mới dán lên khóe miệng Triệu Thiên Cảnh, trong dạ dày đã cuồn cuồn từng cơn, chỉ có thể che miệng chạy vào phòng tắm.
Dù cho súc miệng vài lần, sau khi ra ngoài Nguyễn Thần cũng không hôn nổi nữa.
Lại giống như một tối cô sử dụng ít thủ đoạn của mình, năm ngón tay không được việc, Nguyễn Thần cuốn ống tay áo lên dùng cả mười ngón.
Nhìn thấy Triệu Thiên Cảnh thoải mái nằm trên giường mắt nhắm hờ rên rỉ, lúc cô cũng cảm thấy mình đạt được thành công —— đột nhiên vị chua trào lên, Nguyễn Thần không thể làm gì khác hơn là bụm miệng nhanh chân vào phòng tắm.
Triệu Thiên Cảnh mấy lần bị gạt sang một bên, đối với cô vừa đau lòng vừa xót xa.
Mấy lần đều tiến thoái lưỡng nan, có người đàn ông nào có thể chịu đựng được.
“Cơ thể em không khỏe, thật ra không cần quá để ý đến anh.”
Ngô Vận nói Nguyễn Thần vì vừa mới mang thai lại lo nghĩ quá mức, nôn nghén mới nghiêm trọng như vậy, anh có cảm giác mình cần phải cùng cô thẳng thắn nói chuyện một chút.
“Anh đừng chiều theo ý em, em biết gần đây anh rất khó chịu…”
Nguyễn Thần dựa vào trong lòng Triệu Thiên Cảnh, chán nản gục đầu nỉ non.
Triệu Thiên Cảnh vỗ nhẹ lên vai cô, nâng gương mặt của Nguyễn Thần lên, khẽ thở dài: “Đồ ngốc, em khó chịu, anh cũng không phải càng khó chịu hơn sao?”
“Nhưng mà…” Nguyễn Thần cau mày, còn muốn nói thêm gì nữa, thì bị Triệu Thiên Cảnh cắt ngang.
“Lúc không có em, anh cũng như thế này vượt qua được, mà còn chưa đến một năm, em quá lo lắng rồi.” Triệu Thiên Cảnh nhận ra được cô đang lo lắng điều gì, không biết nên vì Nguyễn Thần rốt cuộc cũng chú ý đến mình mà vui vẻ, hay là nên tức giận cô không hề có lòng tin đối với sự tự chủ của anh.
Anh chỉ còn thiếu nước thề với trời, khuyên nhủ mãi, Nguyễn Thần cuối cùng cũng đồng ý bỏ đi công việc mỗi đêm không có tác dụng của mình, Triệu Thiên Cảnh cuối cùng cũng không bị ngắt giữa chừng nữa.
Nhưng mà kể từ sau đó, anh chỉ có thể nhìn mà không thể ra tay, ánh mắt có thể nhìn chằm chằm vào đồ ngon chảy nước miếng mà không dám có suy nghĩ không nên có…
Triệu Thiên Cảnh cam đoan chắc chắn, về sau lại bắt đầu buồn bực.
Nguyễn Thần sợ lại trêu chọc đến anh lại càng khó chịu, lúc này cô lại càng thêm giữ khoảng cách với Triệu Thiên Cảnh.
Ngoại trừ bình thường chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon, bình thường không mang theo những cái ôm mập mờ, bằng không cô sẽ không để cho Triệu Thiên Cảnh lại gần.
Trước đây Triệu Thiên Cảnh còn có thể sờ sờ ôm ấp hôn nhẹ, ăn chút đậu hũ non cho đỡ thèm, bây giờ sau khi hai người nói xong, Nguyễn Thần lại không cho anh chạm vào —— không biết có nên gọi điều này là mất nhiều hơn được không…
Anh tình nguyện chịu đựng những buổi tối ngọt ngào mà dày vò, cũng không muốn bị lạnh nhạt, nhìn mà không được ăn này!
Nguyễn Thần nôn nghén có chút chuyển biến tốt đẹp, Triệu Thiên Cảnh vì để dời đi sự chú ý của cô, liền nói ra ý muốn đến cửa hàng mua đồ dùng trẻ em.
Dù sao bây giờ Nguyễn Thần ở vườn trẻ cùng với ở nhà là một đường thẳng, Triệu Thiên Cảnh sợ cô một mình đi xa, cơ thể cô cũng trở nên thèm ngủ mệt mỏi, không thích hợp ở bên ngoài một mình.
Triệu Thiên Cảnh sợ cô ở nhà nhiều lại buồn phiền, đã suy nghĩ đưa Nguyễn Thần đi ra ngoài một chút.
Đúng lúc hôm nay Nguyễn Thần được nghỉ, cũng đã lâu không đi ra ngoài, cô vui vẻ gật đầu đồng ý.
Triệu Thiên Cảnh lái xe đến cửa hàng nằm trong một khu trung tâm mua sắm lớn, có tất cả sáu tầng, các loại hàng hóa đa dạng, cái gì cần cũng đều có.
Bởi vì trung tâm mua sắm rộng lớn, vị trí lại không nằm ở trung tâm thành phố, giá cả hàng hóa so với nơi khác lại hơi cao hơn một chút, bên trong lại không giống như các khu trung tâm mua sắm đông đúc khác.
Vừa vặn thích hợp cho Nguyễn Thần đến, Triệu Thiên Cảnh cũng lo cô đi ra ngoài va vấp đụng chạm, ở chỗ này thì yên tâm hơn nhiều.
Cả tầng năm dùng để bán đồ dùng của trẻ em, cô nhân viên bán hàng mang theo nụ cười ngọt ngào giới thiệu sơ lược vị trí của các sản phẩm, rồi quan tâm để lại không gian riêng cho người sắp làm ba mẹ, để cho bọn họ chậm rãi lựa chọn.
Phục vụ tự động, Nguyễn Thần cũng cảm thấy thoải mái, không giống như những nhân viên ở các trung tâm thương mại trước kia vẫn luôn theo sát phía sau, khiến cho cảm thấy không được tự nhiên.
“Chiếc giường trẻ con này không tệ, em nhìn xem thế nào?” Triệu Thiên Cảnh đối với đồ dùng của trẻ con khá là thích thú, chăm chú nhìn sau đó khẽ đung đưa, nụ cười trên mặt không hề có dấu hiệu giảm đi.
Nguyễn Thần liếc nhìn giá tiền, rồi giật mình.
Một cái giường trẻ con nho nhỏ mà có giá đến tận bốn con số, so với giường ngủ hai người của bọn họ còn đắt hơn.
Cô vốn là bà chủ gia đình tính toán chi li, lập tức lắc đầu không đồng ý: “Quá đắt, cục cưng sau này ngủ cùng chúng mình là được, dù sao giường cũng khá lớn.”
“Vậy không ổn, cục cưng phải có phòng riêng của mình mới tốt, anh đã chuẩn bị xong rồi.” Lúc sửa nhà Triệu Thiên Cảnh đã để lại một phòng nhỏ ngay sát vách phòng ngủ chính, đặc biệt chuẩn bị cho đứa nhỏ.
Dù thế nào lúc bé ngủ cùng một chỗ, nếu hai người bọn họ ở trên giường làm một chuyện không thích hợp với trẻ em,đúng là sẽ dạy hư trẻ nhỏ.
Hơn nữa đứa nhỏ lớn thêm vài tuổi, là tuổi có thể ghi nhớ mọi việc, vẫn nên có phòng riêng của mình là tốt nhất.
Triệu Thiên Cảnh không chấp nhận, dù là con của hai người, cũng không thể quấy nhiễu đời sống hòa hợp của bọn họ được.
Nguyễn Thần thấy bối rối, nhìn giá tiền trên chiếc giường trẻ con, giá của cái này so với cái kia còn đắt hơn, im lặng quay đầu: “Chúng mình đến xem quần áo của cục cưng trước đi, giường trẻ em để sau rồi tính.”
Triệu Thiên Cảnh đã sớm nhìn trúng cái này, dự định chờ lúc Nguyễn Thần không để ý, để cho trung tâm thương mại trực tiếp đưa đến tận nhà, một chiêu tiền trảm hậu tấu.
Nếu không với tính cách của Nguyễn Thần, thực sự rất có khả năng để cục cưng ở giữa hai người cùng nhau ngủ.
Đến lúc đó, anh vẫn nhìn được mà không ăn được, nói thế nào cũng không muốn như thế.
Triệu Thiên Cảnh nghe Ngô Vận kể qua không ít bi kịch, phát sinh từ những chuyện như vậy.
Bố mẹ trong lúc ngủ không để ý, đứa nhỏ bị chăn che lại không thể thở được, cũng có trường hợp bị đá rơi ngã xuống giường.
Bọn họ khó khăn như thế có được cục cưng, Triệu Thiên Cảnh cũng mong chờ lo sợ, dù thế nào đi nữa cũng phải thuyết phục Nguyễn Thần để cục cưng và bọn họ ngủ riêng ra.
Bây giờ vẫn chưa vội, chờ sau khi con được sinh ra cũng không muộn.
Trong cửa hàng có mở ra một quầy lớn trang phục dành cho trẻ em, quần áo con trai con gái được bày riêng biệt, xinh xắn đẹp đẽ, Nguyễn Thần nhìn đến hoa mắt, chỉ hận không thể đem tất cả đóng gói đưa về nhà —— bởi vì từng cái từng cái màu sắc tươi đẹp, từng bộ nho nhỏ, thực sự vô cùng dễ thương.
Cô cầm một cái váy liền áo kẻ ca rô màu đỏ, càng ngắm càng thấy thích, trong chốc lát nghĩ tới một chuyện khá là quan trọng.
“Chúng mình còn không biết con là trai hay gái, làm sao mua quần áo được đây?”
Chẳng lẽ mua một đống quần áo trung tính về nhà?
Nguyễn Thần liếc nhìn cái váy trên tay, tuy rằng mua quần nhỏ về, con gái cưng cũng có thể mặc. Nhưng mà những chiếc váy nhỏ dễ thương này, con gái mình mặc vào sao có thể không xinh xắn được chứ?
Cô đưa mắt nhìn những chiếc váy càng xinh xắn hơn ở xung quanh, bắt đầu rầu rĩ.
Triệu Thiên Cảnh bất ngờ một lúc, cũng mới nghĩ đến vấn đề này.Vì dời đi sự chú ý của Nguyễn Thần, anh bảo cho cô vui vẻ một chút, vội vàng kéo người ra khỏi cửa, lại không nghĩ đến chuyện cục cưng là con trai hay con gái.
Anh nhíu mày, nếu như mua đồ của con trai về, lại khiến cho nguyễn Thần nghĩ mình trọng nam khinh nữ, áp lực nhiều hơn thì phải làm gì bây giờ?
Thế nhưng nếu mua váy về nhà, đến lúc sinh ra con trai… Cũng không thể để nó mặc váy được?
Triệu Thiên Cảnh nghĩ đến những “người đổi giới tính” trẻ tuổi trên TV thích mặc đồ nữ, anh khẽ rùng mình một cái. Anh nghi ngờ những đứa nhỏ kia lúc còn bé có thể cũng vì đủ loại lí do hay không, bị bố mẹ đem làm con gái để nuôi hoặc bình thường được mặc lại váy cũ của chị gái nên mới trở thành như thế?
Triệu Thiên Cảnh tay trái cầm váy, tay phải cầm quần nhỏ có dây đeo, chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Nguyễn Thần mỉm cười.
“Việc này đơn giản thôi, quần áo của cục cưng cả nam và nữ mỗi loại đều lấy một cái.”
Anh thoải mái nói xong, đem Nguyễn Thần dọa sợ.
Cô cúi đầu, sờ bụng nhỏ còn đang phẳng lì của mình, lẽ nào ba của đứa nhỏ muốn mình sinh hai đứa?
Nguyễn Thần vừa nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Lý Tịch, không nhịn được mà thở dài.
Ai bảo mình có một người mẹ không thể tin tưởng được, cô bây giờ chỉ có thể sinh một lần duy nhất.Tuy rằng Triệu Thiên Cảnh và Ngô Vận không có tư tưởng bảo thủ, trọng nam khinh nữ.Nhưng mà Triệu Thiên Cảnh là con trai duy nhất, Nguyễn Thần cũng muốn trong nhà lại càng thêm vui vẻ.
Bây giờ nhìn lại anh đúng là nghĩ như thế, Nguyễn Thần buồn bực lại sờ bụng mình, lẽ nào Triệu Thiên Cảnh muốn cô sinh thai long phượng hay sao?
Vốn tỷ lệ sinh đôi đã thấp, thai long phượng lại càng thêm khó hơn…
Nguyễn Thần đột nhiên cảm thấy áp lự càng lớn hơn, bụng của cô thật đúng là có trách nhiệm trọng đại đây!
Triệu Thiên Cảnh thấy cô cúi đầu không lên tiếng, cho rằng Nguyễn Thần không vui, anh ấp úng nói: “Anh thấy những bộ quần áo nhỏ này mặc cũng tốt lắm, trai hay gái cũng có thể mua một ít, đến lúc sinh không dùng được cũng có thể tặng người khác.”
Đúng lúc lão Cung cũng kết hôn rồi, Lý Khiết Nhi bây giờ còn chưa mang bầu, sau này cũng sẽ có, quần áo trẻ con chưa dùng đến này có thể trực tiếp gói lại đưa đến cho bọn họ là được.
Triệu Thiên Cảnh nghĩ rất đơn giản, chỉ là thừa dịp vui vẻ mua nhiều một chút để Nguyễn Thần được vui.
Đáng tiếc trạch nam IT đối với máy tình và các loại phần mềm thì thấy dễ như trở bàn tay, lần này vuốt mông ngựa lại vuốt lên đến tận đùi ngựa, không làm Nguyễn Thần vui vẻ, ngược lại khiến cho cô lại càng thêm lo nghĩ.
Nguyễn Thần nhìn thấy anh hào hứng như vậy, cũng không có ngăn lại.
Kết quả là Triệu Thiên Cảnh vui vẻ hớn hở chọn quần áo và đồ dùng trẻ em hết cái này đến cái khác, cô nhân viên bán hàng mắt cười lấp lánh đến độ híp lại, thái độ càng thêm ân cần.
Trước khi rời đi, cô nhân viên bán hàng còn không keo kiệt mà cúi người đưa tiễn, niềm nở tặng hai người đồ chơi treo trên giường nhỏ của trẻ em.
Nguyễn Thần không tập trung, không chú ý đến Triệu Thiên Cảnh không những mua giường trẻ em, còn một hơi mua đủ đồ dùng trên giường cho cục cưng, lúc anh quẹt thẻ còn lén lút trốn tránh cô.
Chờ đến lúc sau khi xách túi lớn túi bé về đến nhà, Triệu Thiên Cảnh mới nhận ra Nguyễn Thần cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
Đem quần áo nhỏ để vào trong phòng nhỏ của cục cưng, anh ngồi bên cạnh Nguyễn Thần vẻ mặt đầy lo lắng: “Làm sao thế? Không thoải mái ở đâu?”
Buổi sáng nôn nghén có giảm bớt, thế nhưng sức ăn của Nguyễn Thần lại kém hơn trước rất nhiều. Trước đây thích ăn, bây giờ vừa nghe đến đã muốn nôn.
Dù cho cô muốn ăn, đến lúc mua về cũng không còn muốn ăn nữa, hoặc là ăn hai ba miếng liền nuốt không trôi, khiến Triệu Thiên Cảnh buồn bực không thôi.
Chỉ ăn bánh quy sô cô la và bánh kem cũng không bổ sung được bao nhiều protein, nếu như dinh dưỡng của cục cưng còn không theo kịp, sau nay phát triển càng thêm chậm, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nguyễn Thần cũng hiểu rõ điều này, ép buộc bản thân mình ăn nhiều hơn một chút, đáng tiếc là hoàn toàn ngược lại, hoàn toàn nôn ra sạch sẽ.
Cuối cùng Triệu Thiên Cảnh nghe Ngô Vận nói, để cho tâm trạng của cô thoải mái, cô ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, mua thêm nhiều loại thực phẩm Nguyễn Thần muốn ăn.
Nguyễn Thần sờ bụng mình, cau mày: “Anh nói xem cục cưng là trai hay gái?”
“Trai hay gái cũng không sao, đều là cục cưng của chúng ta.” Triệu Thiên Cảnh nhận ra vướng mắc của cô, ôm lấy vai Nguyễn Thần thoải mái cười: “Là công chúa nhỏ, chúng ta sẽ cho con ăn mặc thật đẹp, mỗi ngày sẽ mặc những cái váy nhỏ dễ thương, muốn cái gì anh sẽ cho con cái ấy, còn đem những thằng nhóc đến gần con bắt nạt con đánh cho một trận!”
Nguyễn Thần bị anh chọc cười: “Đâu có ai làm bố như vậy, làm hư con gái, vậy nếu là con trai thì sao?”
“Vậy để cho con học hành thật giỏi, biết đối nhân xử thế, tìm ra được mình sở trường của mình, rồi sau đó nỗ lực cố gắng.” Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ một chút, lại nói: “Chúng mình để dành một tí tiền làm quỹ giáo dục, con trai đến mười tám tuổi sẽ không cho tiền, để con tự mình làm việc nuôi sống bản thân. Con gái sẽ để dành làm của hồi môn, chuẩn bị một ít vốn riêng…”
Nguyễn Thần dựa vào lòng anh cuối cùng cũng nở nụ cười, Triệu Thiên Cảnh thương con gái nhiều hơn thương con trai, cô còn gì phải lo lắng?
Chính mình nên lo là sau này Triệu Thiên Cảnh sau này sẽ đem con gái nuông chiều đến mức ngang bướng, có của hồi môn, có tiền riêng, tự do tự tại không chịu lập gia đình mà bao trai mất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT