Vận động trước khi ăn cơm, thỉnh thoảng cũng có thể được phép làm – BY Nguyễn Thần.
Kết quả là Tần Lam không đuổi kịp Trác Linh, đánh phải mua vé máy bay
của chuyến kế tiếp định bụng đi theo đem cái người đang mang bầu kia
trói về nhà.
Sau khi Triệu Thiên Cảnh đem theo tin tức trở về, Nguyễn Thần nghe xong ngồi trên ghế sofa cười lăn lộn.
“Quả nhiên hiểu rõ anh ấy nhất là Trác Linh, cậu ấy mua vé của một
chuyến bay nhưng lại ngồi thuyền đến một nơi khác, Tần Lam đuổi kịp mới
lạ.”
Trong lòng Triệu Thiên Cảnh âm thầm thông cảm với bạn tốt, lại bị Trác
Linh đùa giỡn một trận, nhưng vẫn tìm kiếm lương tâm hỏi thêm một câu:
“Em biết Trác Linh đến chỗ nào không?”
Nguyễn Thần thành thật lắc đầu: “Trác Linh thông minh như vậy, sao có
thể nói cho em biết, rồi để cho Tần Lam biết được chỗ kia?”
Triệu Thiên Cảnh thờ ơ nhún vai, vốn muốn thay bạn tốt lật lại một ván, bây giờ xem ra đúng là không một tia hy vọng.
Anh cúi xuống hôn gò má Nguyễn Thần một cái, cười hỏi: “Tối nay muốn ăn gì nào?”
“Ăn lẩu đi, em mua đồ ăn rồi…” Nguyễn Thần híp mắt cười ôm lấy cánh tay
Triệu Thiên Cảnh, hai người ngồi cạnh bàn cùng ăn lẩu nóng hổi, bầu
không khí ấm áp như vậy, cô đã nghĩ đến một lần từ lâu.
Nhưng hai người họ vừa mới lấy bếp điện ra, thì có người gõ cửa.
Nguyễn Thần từ lỗ mắt mèo trên cánh cửa nhìn ra ngoài, khó hiểu hỏi: “Ai vậy, có phải đến tìm anh không?”
Triệu Thiên Cảnh đối với khuôn mặt xa lạ kia cũng không có chút ấn tượng nào: “Có lẽ đến nhầm nhà rồi.”
Anh mở cửa đang muốn đuổi người kia đi, thì người đàn ông mặc âu phục
tuổi tác không kém Triệu Thiên Cảnh là bao bỗng nhiên nhào về phía trước quỳ sụp xuống trước mặt hai người.
Nguyễn Thần giật mình, trốn sau lưng Triệu Thiên Cảnh run run hỏi: “Anh muốn làm cái gì vậy?”
“Tôi biết chị Tịch ở chỗ này, cô có thể để tôi gặp cô ấy một chút được
không?” Người đàn ông tóc tai rối bù, quần áo nhăn nhúm, cằm còn có râu, chắc là vội vàng chạy đến đây.
Người này vừa mới mở miệng, Nguyễn Thần liền đoán được người đàn ông này là ai?
“Anh là bạn trai trước đây đã lấy hết tiền của mẹ tôi rồi trốn ra nước ngoài sao?”
Triệu Thiên Cảnh thấy cô hỏi thẳng như vậy, sợ người đàn ông kia xấu hổ, anh đang muốn lên tiếng hòa giải, ai ngờ người đàn ông kia kinh ngạc
ngẩng đầu lên, ngẩn người hỏi ngược lại một câu.
“Tôi lấy tiền của chị Tịch lúc nào?”
Lần này đến lượt Nguyễn Thần nghẹn họng.
Ba người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghe người đàn ông gọi là Hoắc Thành kia kể chuyện.
“Bố mẹ tôi phản đối tôi và chị Tịch qua lại, cho rằng chúng tôi tuổi tác chênh lệch quá lớn, hơn nữa chị Tịch đã có con gái hơn hai mươi tuổi.
Sau khi chị Tịch cùng bố mẹ tôi gặp mặt thì không vui, tranh cãi với tôi mấy lần, đúng lúc công ty có một chuyến công tác ở nước ngoài, tôi liền đi qua đấy một chuyến, muốn để hai người tỉnh táo rồi mới bàn bạc lại.”
Sắc mặt của Hoắc Thành rất hốc hác, chắc chắn sau khi về nước cũng không hề để ý lệch múi giờ liền chạy đến đây.
“Thế nhưng chị Tịch vẫn luôn tắt điện thoại, sau khi tôi ra nước ngoài
vẫn không liên lạc được với cô ấy. Nhà của chị Tịch cũng lâu rồi không
có người ở, tôi nghĩ cô ấy chỉ có thể đến đây mới mạo muội tìm đến.”
Nguyễn Thần ngơ ngác nghe xong mới biết cô có thể bị Lý Tịch lừa.
Nói bị người đàn ông kia bỏ rơi, nói người đàn ông kia là người của công ty đối thủ đem tiền trộm mất, nói người đàn ông kia trốn ra nước ngoài, tất cả đều là giả!
Có người mẹ nào mà đến nhà lừa con gái ruột, chỉ có điều Lý Tịch mặt dày như vậy đến tìm mình rốt cuộc là để làm gì?
Trong lòng Nguyễn Thần muốn lặng lẽ tìm Lý Tịch tính sổ, dứt khoát đem
mọi chuyện nói cho Hoắc Thành: “Mẹ tôi đến đây ở được hai ngày, sau đó
phát hiện ra có thai, vì đã lớn tuổi, thai nhi lại không ổn định nên nằm lại ở bệnh viện để theo dõi.”
“Cô ấy mang thai!” Hoắc Thành vừa mừng vừa sợ đến nhảy dựng lên, cả nhà
phản đối anh ta và Lý Tịch, nguyên nhân quan trọng nhất là Lý Tịch tuổi
quá lớn, rất có thể sau này không sinh được con trai cho nhà họ Hoắc.
Bây giờ thì tốt rồi, Lý Tịch mang thai, hôn sự của hai người cũng có hy vọng.
“Tôi, tôi được làm bố, đúng, tôi phải nói cho bố mẹ, tiệc cưới nên bắt
đầu chuẩn bị…” Hoắc Thành hồi hộp bắt đầu nói tới nói lui, lầu bầu một
hồi lâu bỗng nhiên hỏi một câu: “Điện thoại di động của tôi hết pin, có
thể cho tôi mượn điện thoại không?”
Nguyễn Thần nhìn anh ta lẩm bà lẩm bẩm, xem chừng nếu không cho mượn sẽ
phá luôn cả căn phòng, cô nhanh chóng chỉ về phía điện thoại cố định ở
trong góc.
Hoắc Thành nói cảm ơn, cầm lấy điện thoại run run bấm vài lần mới bấm
được số điện thoại của nhà họ Hoắc. Bởi vì tâm trạng quá kích động, nói
năng lộn xộn, cũng không biết hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc đã nghe rõ
chưa.
Nguyễn Thần đến gần Triệu Thiên Cảnh, nhỏ giọng bên tai hỏi: “Anh nói
xem bây giờ chúng mình đến bệnh viện cho Lý Tịch ngạc nhiên, hay là sau
này mới chậm rãi tính sổ?”
Triệu Thiên Cảnh cũng dựa sát lại thì thầm đáp: “Không cần phải nôn nóng, việc này bọn họ cũng đang gấp gáp.”
Nguyễn Thần đồng ý gật đầu, Lý Tịch cũng đã bốn mươi tuổi, Hoắc Thành
mới hơn ba mươi, bây giờ có con, cuộc sống sau này còn rất dài…
Cô nhìn người bên cạnh một chút, chớp mắt mỉm cười.
Không ngờ Triệu Thiên Cảnh cũng không phải là không có một chút nóng tính, đôi lúc cũng có không ít ý xấu.
Cô viết địa chỉ của bệnh viện cho Hoắc Thành, anh ta cám ơn nhiều lần rồi rời đi, định sáng hôm sau chạy đến thăm Lý Tịch.
Cô thừa dịp cuối tuần, từ sáng sớm đã kéo Triệu Thiên Cảnh đi xem trò
vui —— nghe đâu Hoắc Thành còn báo cho bố mẹ anh ta cùng đến bệnh viện.
Từ xa đã thấy Lý Tịch nằm trên giường bệnh cùng một bác sỹ phụ khoa thực tập trẻ tuổi trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn trêu chọc mấy cái,
Nguyễn Thần ngay lập tức đỡ trán.
Lý Tịch thực là tính xấu không đổi, lớn bụng rồi còn dám ở bệnh viện ngang nhiên quyến rũ thanh niên trẻ tuổi.
Quả nhiên Hoắc Thành mỉm cười đi vào phòng bệnh, thấy hai người đùa giỡn sắc mặt liền đen lại, vẻ mặt hai trưởng bối của nhà họ Hoắc đi phía sau cũng thật khó nhìn.
Bác sỹ thực tập ánh mắt rất khá, nhanh chóng mượn cớ đi ra ngoài.
Lý Tịch nhìn một nhà ba người bọn họ mới sáng sớm đã đến phòng bệnh, nụ
cười trên mặt thu lại: “Không phải nói chia tay rồi sao, anh còn đến đây làm gì?”
Tuy bây giờ bà không trang điểm, sắc mặt còn rất tốt, nhưng vẫn có thể
nhận ra tuổi tác không nhỏ, khóe mắt có chút nếp nhăn nhàn nhạt: “Nói
sau này sợ tôi dây dưa với anh, gọi bố mẹ anh đến làm chứng , để tôi thề thốt hay là phải viết giấy cam kết đây?”
“Thăm tôi, là đến thăm đứa nhỏ chứ?” Lý Tịch nhíu nhíu mày, vuốt ve bụng dưới vẫn còn đang bằng phẳng như trước, nở nụ cười: “Yên tâm đi, đứa
nhỏ sau này không phải họ Hoắc, về sau cũng sẽ không tranh giành gia sản nhà anh.”
Nguyễn Thần đứng thẳng dựa sát tai vào cửa phòng bệnh nghe trộm, y tá và bệnh nhân qua lại nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ, Triệu Thiên
Cảnh đã sớm không chịu được, dứt khoát ngồi nghỉ ở băng ghế trước cửa
phòng bệnh.
“Bà ấy nói chuyện, đúng là người chết cũng nói thành sống được!” Nguyễn
Thần ngồi xuống bên cạnh anh, trong lòng vô cùng thông cảm với bố mẹ
Hoắc Thành, xem chừng đã tức muốn chết, vì đứa nhỏ trong bụng Lý Tịch và thể diện của Hoắc Thành, nếu không có lẽ không thể nhịn nổi .
“Nếu không ra oai phủ đầu một lần, sau này nếu như gả vào nhà họ Hoắc
thì sẽ bị bắt nạt.” Cô vốn nghĩ Triệu Thiên Cảnh sẽ im lặng giống như
trước, không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng.
Nguyễn Thần ra vẻ suy nghĩ liếc mắt nhìn bên trong một chút: “Anh nói
cũng đúng, thế nhưng để cho bố mẹ đối phương không xuống đài được, có
phần hơi quá...”
Nhưng mà nghĩ lại, Lý Tịch chưa bao giờ giữ thể diện cho ai, làm khó
Hoắc Thành tốt tính mới có thể chịu đựng được bà. Muốn người đàn bà này
sau khi đến nhà họ Hoắc trở nên ngoan ngoãn, phụng dưỡng bố mẹ chồng,
quả thực là chuyện hoang đường.
“Không thú vị, chúng mình về nhà đi.” Một ngày cuối tuần tốt lành, Nguyễn Thần thấy hối hận muốn chui vào góc tường.
Thật ra cô đã sớm đoán được sự tình sẽ biến thành như vậy, với tính cách kia của Lý Tịch sẽ không bao giờ chịu thuận theo, trước đây bị thua
thiệt thì bây giờ sẽ đòi lại gấp đôi.
Bố mẹ Hoắc Thành ở trong mấy tháng Lý Tịch mang bầu này, sẽ không được
tốt lành gì. Nhưng nếu muốn gây khó dễ, hù dọa đứa nhỏ trong bụng Lý
Tịch, hai người chắc chắn phải hối hận.
Vì thế, Lý Tịch sao lại không bám vào điểm ấy, lợi dụng lúc này làm mưa làm gió?
Có người mẹ như vậy, cô đúng thật là bất hạnh...
Tối hôm qua bị Hoắc Thành chen ngang, không còn tâm trạng ăn lẩu, chỉ
tùy tiện nấu một ít mỳ cả hai người cùng chịu đựng cả một đêm.
Nguyễn Thần sau khi từ bệnh viện trở về, tắm sạch mùi thuốc khử trùng
trên người, thay bộ váy ngủ màu hồng, đem mái tóc dài buộc lên rồi chuẩn bị thức ăn dùng để ăn lẩu.
Bây giờ chuyện của Lý Tịch không liên quan gì đến cô, lúc này thưởng
thức nồi lẩu ngon lành ngay trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Triệu Thiên Cảnh cũng tắm qua nước ấm, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô: “Sao toàn là thịt thế này, không có đồ ăn chay sao?”
Nguyễn Thần nghiêng đầu qua một bên bĩu môi: “Anh muốn ăn chay, không thích ăn thịt à?”
Anh nghĩ nghĩ một chút: “Hay là ăn thịt nữa nhé...”
Nguyễn Thần “xì” một tiếng mỉm cười: “Đùa anh thôi, cải thìa rửa xong rồi, ở bên kia kìa, anh lấy ra đi.”
“Tuân lệnh,” Triệu Thiên Cảnh lấy nồi lẩu, cho đồ ăn vào bưng ra ngoài, rồi kéo cô ngồi xuống: “Muốn ăn gì trước nào?”
“Cá mực, thịt bò viên, em muốn cả rong biển, đậu phụ...” Nguyễn Thần nói một mạch vài thứ, dù sao cũng là Triệu Thiên Cảnh giúp cô ăn, cô cũng
không khách khí.
Triệu Thiên Cảnh đem đồ ăn thả vào nồi, sau khi chín gắp vào trong bát của cô, bị Nguyễn Thần trừng mắt, há miệng “A” một tiếng.
Anh lập tức hiểu ý, thổi nguội thịt viên đưa đến miệng Nguyễn Thần.
Cô há miệng muốn cắn lấy, ai ngờ đôi đũa của Triệu Thiên Cảnh không kẹp
lại, viên thịt lăn thẳng xuống theo chiếc váy ngủ trễ cổ rơi vào bên
trong.
Nguyễn Thần bực mình, viên thịt đến miệng rồi còn rơi mất...
“Anh nhanh lấy ra cho em đi, vừa nóng vừa ướt, rất khó chịu...” Cô tiếp
tục làm biếng, giang hai tay để Triệu Thiên Cảnh giúp mình đem viên thịt rơi vào trong váy ngủ lấy ra ngoài.
Triệu Thiên Cảnh nghe lời từ dưới váy ngủ cho tay vào tìm kiếm: “Ở đây, hay là ở chỗ này?”
Nguyễn Thần dựa theo cảm giác của mình mà hướng dẫn: “Sang trái một chút, không phải, là bên tay trái của em.”
“Không đúng, bên trái, sao anh lại sang bên phải?”
“Không phải, xuống dưới một chút, sao anh lại hướng lên đây?”
“Không... Đúng, là chỗ ấy... ừ...”
“Không, không phải, a, anh nhanh lên một chút...”
Chờ đến lúc Nguyễn Thần sắc mặt ửng hồng mềm nhũn nằm trong lòng Triệu
Thiên Cảnh, cô mới phát hiện ra đồ lót không biết từ lúc nào đã bị ném
xuống dưới ghế, bếp điện trên bàn cũng đã tắt đi.
Không phải là muốn ăn thịt viên trong nồi lẩu sao, như thế nào mà lại đổi thành ăn cô rồi?
Triệu Thiên Cảnh bỗng nhiên dừng lại, Nguyễn Thần buồn bực đang lúc quan trọng lẽ nào anh muốn bỏ chạy?
Ai ngờ anh bỗng vươn tay lấy một chiếc vị dứa từ dưới bàn ăn... Nguyễn
Thần hoảng hốt, cô biết Triệu Thiên Cảnh đem mấy thứ này tách ra cất ở
vài chỗ, không nghĩ đến ngay cả bên dưới bàn ăn anh cũng không bỏ qua.
Nên nói anh đã sớm mưu tính trước, hay là chỉ tiện tay để ở đấy?
Ở trong mắt cô, thấy thế nào cũng là vế trước vậy...
“Ừ...a...” một hồi lâu, Triệu Thiên Cảnh thỏa mãn, còn Nguyễn Thần nằm trên ghế cả người mềm nhũn không nhúc nhích nổi.
Đồ ăn trong nồi đã nguội, đành phải bật bếp lên một lần nữa.
Triệu Thiên Cảnh ôm cô ngồi trên đùi, anh một miếng em một miếng ăn ngon lành.
Dùng cơm sau khi vận động, quả nhiên ăn được rất nhiều.
Nguyễn Thần khôi phục lại một chút sức lực lại bắt đầu sai bảo anh, muốn cái này rồi muốn cái kia, sau đó cười híp mắt làm một người lười biếng
cơm đến thì há miệng.
Chờ đến lúc ăn no bụng, hai người ngồi trên ghế sofa xem đĩa nhạc để
tiêu cơm, sau khi lăn lộn trên giường, Triệu Thiên Cảnh lại từ dưới gối
lấy ra một cái vị dâu tây...
Nguyễn Thần ngơ ngác nhìn Triệu tiên sinh, anh có cần phải giấu ở nhiều nơi thuận tiện như vậy sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT