Mẹ và con gái, không nhất định là giống nhau như một – BY Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần tưởng rằng người nào đó vừa mới về nước, có nhiều chuyện cần phải quan tâm, sẽ không lãng phí nhiều thời gian với mình.
Nhưng mà cô đã nghĩ sai rồi.
Chập tối ngày hôm sau, Nguyễn Thần thấy Lý Tịch đứng ngoài cửa, cô cau mày, có loại kích động muốn lập tức đóng sầm cửa lại.
“Không mời mẹ vào hả?” Lý Tịch nhìn chằm chằm vào con gái mấy tháng không gặp, chậm rãi tháo kính râm trên mặt xuống.
Nguyễn Thần im lặng nghiêng người sang một bên để cho bà đi vào, quay
đầu lại nói với Triệu Thiên Cảnh: “Em muốn ăn vịt nướng Trương Ký, đúng
lúc mứt táo trong nhà cũng hết rồi, anh đi mua một lọ nhé?”
Triệu Thiên Cảnh cùng Lý Tịch lên tiếng chào hỏi, cầm lấy ví tiền và chìa khóa xe, không nói nhiều liền đi ra cửa.
Lý Tịch nheo mắt cười: “Xứng đáng là con gái mẹ, đem đàn ông dạy bảo ngoan ngoãn nghe lời.”
Nguyễn Thần nghe xong trong mắt thoáng qua chút không vui, Lý Tịch luôn
đem mình trở thành người thuần dưỡng động vật, đáng tiếc là cô hoàn toàn xem thường.
“Mẹ cố tình đến đây là muốn gặp con và Thiên Cảnh?” Hai người ngồi trên
ghế salon, Nguyễn Thần hỏi thẳng vào vấn đề, khóe miệng chứa ý cười giễu cợt.
“Con còn biết mẹ là mẹ con à, chuyện kết hôn lớn như thế cũng không nói
cho mẹ, còn phải để cho người ngoài nói đến mẹ mới biết.” Lý Tịch hất
mái tóc dài màu đỏ rượu vang trên vai, đối với chuyện Nguyễn Thần giấu
giếm lén lút kết hôn bà rất bất mãn.
“Mẹ đang ở Venice với người tình nhỏ bé hưởng tuần trăng mật, sao con có thể làm phiền mẹ?” Nguyễn Thần nhìn thẳng vào người đối diện, mẹ của
cô. Đã bốn mươi lăm tuổi, làn da trắng nõn không thấy nếp nhăn, trang
điểm tinh tế như phụ nữ ba mươi tuổi, vẫn còn dáng vẻ thùy mị thướt tha.
Lý Tịch nhíu mày: “Mẹ là trưởng bối của con, chẳng lẽ nhà họ Triệu ngay cả lễ nghi cũng không hiểu biết?”
“Không cần thiết, kết hôn chỉ là chuyện cá nhân của con và Thiên Cảnh.”
Lý Tịch thấy cô như vậy, sắc mặt cứng đờ, ngữ khí chầm chậm: “Mẹ cũng
chỉ lo con bị người ta lừa, con còn trẻ, không hiểu được lòng dạ hoa
bướm của đàn ông, hoàn toàn không thể tin tưởng được…”
“Thiên Cảnh là do con chọn, sau này bất kể phát sinh ra chuyện gì, con
sẽ tự mình chịu trách nhiệm, không cần mẹ phải quan tâm.” Nghe giọng nói từng trải của Lý Tịch, trong lòng Nguyễn Thần có cảm giác ngột ngạt đè
ép, bỗng nhiên bực bội.
Lý Tịch bị cô chặn họng, cơn tức cũng trào lên: “Mẹ chỉ vì muốn tốt cho
con, trước đây con chọn tên nhóc nhà nghèo họ Lâm, nếu như không phải mẹ nhúng tay can thiệp, con đã bị nó lừa gạt, còn không biết bây giờ hối
hận ngồi khóc ở chỗ nào rồi.”
Nghe thấy bà nhắc đến Lâm Hưởng, Nguyễn Thần vừa tức giận vừa khổ sở,
không khỏi chế nhạo: “Đúng là mẹ can thiệp rất tốt, bây giờ Lâm Hưởng
không chỉ là nhân viên cao cấp của ‘Khánh Dung’, mà còn chuẩn bị cùng
con gái duy nhất của chủ tịch kết hôn, thực sự rất tốt.”
Lý Tịch sững sờ, ‘Khánh Dung’ là công ty điện tử hàng đầu trong nước, bà cũng đã vài lần được nghe qua, không nhận ra Lâm Hưởng sau khi bị đuổi
đi lại có tiền đồ lớn như vậy?
Nhìn sắc mặt của Lý Tịch, Nguyễn Thần khẽ cười: “Hối hận không bắt được
con rể rùa vàng sao? Dù mẹ bảo đao chưa mòn, tự mình ra trận cũng không
vấn đề gì. Chẳng phải tình nhân bé nhỏ gần đây nhất của mẹ chỉ lớn hơn
con vài tuổi, nói không chừng Lâm Hưởng còn cảm ơn mà nhận lời mẹ.”
Lý Tịch bị những lời của cô làm giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng: “Con nói chuyện với mẹ như vậy à?”
Sắc mặt Nguyễn Thần lạnh lùng: “Lúc con mười sáu tuổi hai người đã ly
hôn, mười tám tuổi con trưởng thành, hai năm trời ngoại trừ phí sinh
hoạt và nhà ở, hai người đã cho con cái gì chưa, lại hết lần này đến lần khác tham dự vào chuyện riêng của con!”
“Bây giờ con kết hôn, mẹ muốn về nước làm gì? Muốn con lập tức ly hôn,
hay là khuyên con tranh thủ cuỗm hết tiền bạc của Triệu gia đi đừng để
lại tiện nghi cho người khác?”
Sắc mặt Lý Tịch tái mét, lập tức giơ tay lên, nhưng lại chậm chạp không đánh xuống.
Bà biết rõ mình cũng Nguyễn Thần gặp mặt chắc chắn sẽ có tranh cãi, nhưng vẫn không nhịn được mà trở về.
Nguyễn Thần nhíu mày lùi ra sau một bước: “Mẹ muốn đánh con? Con gái đã
gả đi như bát nước hắt ra ngoài, sau này con và các người không còn quan hệ gì, các người cứ sống cuộc sống mà mình muốn… Tạm biệt, không tiễn!”
Người cô từng gọi là bố sau khi cùng Lý Tịch ly hôn sáu năm trước, chưa
đầy một năm đã cưới người đàn bà khác. Ngoại trừ mỗi tháng đưa cho cô
một khoản không nhỏ, bản thân cô cũng chưa từng gặp lại ông ta.
Bên cạnh Lý Tịch cũng không thiếu đàn ông, tới tới lui lui, người này so với người kia lại càng trẻ tuổi và đẹp trai hơn, cuộc sống sung túc và
dễ chịu.
Cô là con gái mà coi như có cũng được không có cũng được, thế này là sao?
Quả đúng là con gái đã lớn, lông cánh cứng cáp, lời bà nói cũng không lọt vào tai.
“Được, thì ra là con lén lút kết hôn. Chỉ đăng ký mà không tổ chức tiệc
cưới, con đem họ hàng thân thích trong nhà chết hết rồi hay sao?”
“Kết hôn là chuyện của con, có liên quan gì đến bọn họ?” Nguyễn Thần chỉ mong từ nay về sau không cần gặp lại họ hàng của bố mẹ, cả đời không
cần qua lại với nhau.
“Con nói xằng nói bậy cái gì vậy, con gái của Lý Tịch lại lén lút kết
hôn như thế? Con không nói, mẹ đi hỏi Triệu gia, không để con mở mày mở
mặt gả ra ngoài, vậy thì coi như chuyện kết hôn này chưa từng xảy ra.”
Trong lòng Nguyễn Thần thấy không dễ chịu, đau đến tê dại, cơn tức giận
vừa nãy cũng từ từ biến mất. Mẹ mình là người như thế nào, cô không phải là đã sớm biết rõ, cần gì phải nổi giận?
“Cái mẹ muốn chẳng qua chỉ là thể diện thôi, thứ này với con mà nói hoàn toàn không đáng một đồng.” Cô chỉ vào cửa chính, không tiếp tục quan
tâm nữa: “Mẹ đi đi, quay về Venice tiếp tục cùng người tình đi nghỉ cũng được, làm ăn cũng được, đừng đến tìm con nữa.”
Lý Tịch nổi giận: “Mẹ mười tháng mang thai vất vả cực nhọc mới sinh được con, con đối xử với mẹ như vậy?”
Nguyễn Thần mỉm cười, trong mắt tràn đầy châm chọc: “Không phải mẹ đã
nói, con chỉ là do một đêm ham vui không cẩn thận chơi đùa mà có sao?”
Lý Tịch im miệng không trả lời được.
Trước đây bọn họ cãi nhau, cãi cọ chửi bới, nhắc lại chuyện cũ, nói mà không lựa lời.
Rõ ràng, Nguyễn Thần còn nhớ rõ mọi chuyện hơn bà.
Lý Tịch nhìn người trước mắt từng là đứa con gái nho nhỏ, giờ đã cao
bằng bà rồi, nhan sắc cũng giống bà lúc trẻ đến bảy tám phần, tính cách
lại hoàn toàn trái ngược, không giống bà năm đó nóng nảy và hư vinh.
Thế nhưng cô trầm tĩnh, lạnh lùng, nhạy cảm, không có cảm giác an toàn…
Lý Tịch cho rằng cuộc hôn nhân thất bại mấy năm trước sẽ không để lại
bất kỳ dấu vết nào trong cuộc sống của bà, tiếc là tất cả những thương
tổn này lại do Nguyễn Thần gánh chịu toàn bộ.
Đối với Nguyễn Thần, Lý Tịch vừa thương vừa ghét. Bà không thích gương
mặt Nguyễn Thần giống mình như đúc lúc còn trẻ, cái này không ngừng nhắc nhở bản thân mình ngày trước có mắt không tròng, từng gục ngã trong tay một tên đàn ông ghê tởm.
Thế nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn là đứa con cùng bà huyết mạch tương
liên, Lý Tịch không muốn Nguyễn Thần dẫm lên vết chân của mình.
Bà ngăn cản Nguyễn Thần cùng người khác phái gặp gỡ, vào trung học cũng
theo kiểu giáo dục nữ sinh khép kín, chuyên ngành đại học cũng là giáo
dục trẻ em, Lý Tịch cũng không phản đối chuyện cô làm giáo viên mầm non, lại có thể có bao nhiêu nam sinh?
Nhưng Lý Tịch không ngờ đến trong thời gian Nguyễn Thần học đại học lại
gặp phải một nam sinh tên Lâm Hưởng, một thằng nhóc nhà nghèo nợ nần
chồng chất, một bà mẹ góa chồng và một đứa con trai.
Bà phát hiện ra hơn nữa còn quả quyết ra tay cắt đứt quan hệ giữa Nguyễn Thần và Lâm Hưởng.
Trong khi đánh một gậy, Lý Tịch lại còn cho kẹo, bỏ tiền cho Lâm Hưởng
chi tiêu ở nước ngoài, điều kiện hấp dẫn người khác như vậy, tin rằng
bất kỳ kẻ nào cũng không từ chối.
Tất cả đều như bà dự đoán từ trước, không ngờ rằng Nguyễn Thần vốn lạnh
nhạt với mình dần trở nên xa cách, thậm chí chán ghét có bất kỳ liên hệ
nào cùng với Lý Tịch.
Lý Tịch cho Nguyễn Thần một khoảng thời gian thật tốt suy nghĩ cẩn thận
chuyện này, để cô hiểu rõ đàn ông đến tột cùng có ý đồ gì, ai ngờ lại
nghe được tin tức con gái duy nhất đột ngột kết hôn!
Lý Tịch trong lòng buồn bực, theo thói quen lấy từ trong túi điếu thuốc là của phụ nữ, lại bị Nguyễn Thần ngăn lại.
“Con chuẩn bị có con, trong nhà không thể hút thuốc.”
“Có con?” Lý Tịch quan sát con gái cùa bà, cười cười: “Con quả nhiên không giống mẹ, vừa kết hôn đã muốn có con?”
Nhìn bà đem điếu thuốc kẹp giữa ngón tay không đưa lên trên, Nguyễn Thần mặt không chút biểu tình nói: “Mẹ muốn nói có con là gánh nặng, muốn có để làm gì à?”
Lý Tịch cau mày, cũng không mở miệng nói gì.
Nguyễn Thần nhìn bà chằm chằm: “Con với mẹ khác nhau, con sẽ để cho con của con hạnh phúc hơn so với bất kỳ đứa trẻ nào…”
Lúc Triệu Thiên Cảnh cầm theo vịt nướng và mứt táo trở về, trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Thần.
Trương Ký mặc dù là cửa hàng lâu năm, mùi vị chính thống, lại cách chỗ ở ít nhất nửa giờ đi xe, cả đi lẫn về chỉ tốn hơn một giờ, thỉnh thoảng
cũng ghé vào chỗ đấy.
Anh biết Nguyễn Thần muốn một mình nói chuyện với Lý Tịch, mới có thể dùng một lý do ngốc ngếch để đuổi mình ra khỏi nhà.
Triệu Thiên Cảnh tưởng rằng hai người có việc muốn nói, không nói hai
lời đã trực tiếp ra khỏi cửa, hôm nay người mua vịt nướng ít hẳn, anh
còn lái xe đi một vòng mới về nhà.
Nguyễn Thần ngồi trên ghế salon, nét mặt lạnh nhạt chưa từng thấy qua bao giờ.
Triệu Thiên Cảnh dùng sức đóng cửa lại, tiếng bước chân cũng nặng hơn.
Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Thần vươn tay xoa mặt, quay đầu lại giống
như ngày thường cười tủm tỉm: “Thơm quá, tối này ăn cái này nhé?”
“Được,” Triệu Thiên Cảnh đem vịt nướng vào phòng bếp, thuận miệng hỏi một câu: “Chị Tịch không ở lại ăn cơm hả?”
Lý Tịch ghét nhất người khác nói bà già, chỉ để cho người ta gọi bà một tiếng chị.
Nguyễn Thần đã từng cười giễu cợt, chẳng nhẽ không gọi thì sẽ không già sao?
“Người tình nhỏ bé còn đợi bà ấy ở dưới nhà, bà ấy mới không ở lại chỗ
này.” Nguyễn Thần bĩu môi nói thầm, kéo cánh tay Triệu Thiên Cảnh cau
mày: “Anh nói xem bà ấy đã nhiềutuổi, người tình lần này lại ít tuổi
hơnlần trước, gần đây lại có thể tìm một người tuổi cũng gần bằng anh,
đúng là càng ngày càng quá đáng.”
Cô biết Lý Tịch không thừa nhận mình già, bà thích nhất tìm đàn ông ít tuổi hơn mình để chứng minh sức hấp dẫn không giảm.
Ai biết được đàn ông trẻ tuổi xem trọng bản thân Lý Tịch hay là ví tiền của bà?
Triệu Thiên Cảnh chỉ cười mà không nói gì, nhìn Nguyễn Thần hào hứng
nhìn vịt nướng, còn khoa trương nuốt nước bọt không kịp chờ để ăn, cũng
biết cô không muốn lại tiếp tục nói về chuyện của Lý Tịch.
Anh hiểu rõ quan hệ căng thẳng giữa hai mẹ con, điều này không thể một sớm một chiều có thể hóa giải.
Nếu Nguyễn Thần không muốn nói, Triệu Thiên Cảnh liền không hỏi, phối hợp cúi đầu ăn thịt vịt mà cô đưa đến bên miệng mình.
Có đôi khi giả bộ hồ đồ một chút cũng không phải là không tốt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT