Trịnh Thâm lập tức biến sắc, khá khó nhìn.

"Cậu ta trở về?"

"Ừm." Miêu Miêu cầm máy sấy hong khô tóc, mở sức gió lớn nhất, ở bên tai vang lên tiếng ‘ong ong ong’.

Tay đang múc cơm của Trịnh Thâm chậm lại, quan sát Miêu Miêu, vẻ mặt cô tự nhiên, không có vẻ gì là quan tâm cả.

"Vậy... Cậu ta trở về làm gì? Tại sao đến trường em tìm em? Nói gì rồi hả?"

Miêu Miêu quay đầu lại, tắt máy sấy: "Anh đang nói chuyện với em hả?"

Tóc cô rất dài, quay đầu vén tóc qua một bên, đôi mắt long lanh nhìn anh, mỹ nhân dưới đèn, thật đẹp...

"Không có... Anh nói tay nghề của em tiến bộ rồi." Trịnh Thâm kinh hãi rồi.

Miêu Miêu cười, quay đầu tiếp tục sấy tóc, Trịnh Thâm câu được câu không lùa cơm vào miệng, vẻ mặt tịch mịch.

Chết tiệt...tên đó xuất ngoại rồi còn trở về làm gì?!

...

"Em đến trường trước nha!" Vừa đổi giày vừa báo với Trịnh Thâm vẫn đang ở nhà bếp rửa chén.

"Đợi một lát!"

Anh ném nhùi rửa, rửa tay đuổi theo, nhận lấy cặp.

"Đi, anh đưa em đi."

"Anh không bận à?" Miêu Miêu nghi ngờ, dù sao cảm giác gần đây Trịnh Thâm cho cô, là khá bận rộn.

"Bây giờ thì không..."

Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên, anh cau mày cầm lên, bên đầu kia điện thoại không biết nói gì, Trịnh Thâm hạ thấp giọng: "Ừ, đợi lát nữa."

Đầu kia còn đang nói gì đó, chân mày Trịnh Thâm càng nhíu chặt, Miêu Miêu lắc đầu.

Cầm cặp, khẽ nói: "Anh, tự em đến trường, anh đi làm việc của anh đi."

Không cho Trịnh Thâm cơ hội giữ lại, đã để lại cho anh một bóng lưng.

"Được được được, anh đợi lát nữa, tôi lập tức lái xe đến."

Buồn rầu cúp điện thoại, liếc nhìn bóng lưng Miêu Miêu, cầm chìa khóa ra cửa.

Chờ sau khi anh lái xe đến công ty, tân thư ký Nhậm Thiệu bước lên: "Sếp, bên kia đột nhiên nói số lượng quá lớn, cung ứng không nổi."

Trịnh Thâm giận tím mặt: "Không phải đã bàn xong rồi sao?! Chính bọn họ nói có thể cung cấp đủ, đã đặt từ nửa năm trước rồi!"

Nhậm Thiệu bị dọa sợ đến sống lưng tê dại, vẫn cung kính nói: "Nói là do nhân viên làm sai, không chỉnh đúng nhiệt độ, một số lượng lớn hoa hồng đều chết hết."

Trịnh Thâm vừa vào trong, vừa trầm giọng nói: "Nếu cung ứng không được vậy thì một đóa cũng không cần."

"Cái gì?!" Nhậm Thiệu kinh hãi.

"Chúng ta đã đặt trước nửa năm, bây giờ không đưa đến, chúng ta không có quyền hủy à?"

Anh nhấn cửa thang máy, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra, Nhậm Thiệu ngơ ngác gật đầu.

Người đàn ông bên cạnh nói tiếp: "Đúng rồi, bọn họ vi phạm hợp đồng trước nhớ kêu Văn Hạo đến làm việc."

Nhậm Thiệu cẩn thận gật đầu, da đầu tê dại.

Lúc này trang viên kia làm quá trớn rồi, sếp đang tức giận, phàm ai ngăn trở kế hoạch lần này của anh, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!

Tuy trong công ty sếp nói một là một, nhưng có rất nhiều vấn đề sếp đều hỏi anh ta.

Không phải sếp không tốt, mà là sự quả quyết trong tình huống khẩn cấp, rất nhiều người sẽ vì quá để ý mà đánh mất sự bình tĩnh.

Những cái khác Nhậm Thiệu không dám cam đoan, nhưng tỉnh táo, sáng suốt, vẫn là bản năng sinh tồn của anh ta, kỹ năng nghề nghiệp của anh ta.

Sau khi đến Trịnh thị, Trịnh Thâm cho anh ta biết, thư ký chính là thư ký!

Vị sếp này có khả năng quyết đoán, khả năng hành động rất đáng sợ, nói một không nói hai, nhưng hầu như đều không có quyết định nào sai lầm. Dù sao từ khi đến Trịnh thị tới bây giờ, Nhậm Thiệu không thấy anh để vuột mất điều gì cả.

Có lẽ là sự hấp dẫn về nhân cách chăng, hoặc là vì mới lạ, Trịnh Thâm càng lợi hại, anh ta lại càng khăng khăng một mực đi theo anh.

Dĩ nhiên, đây chỉ để nói với người xa lạ, sau khi Nhậm Thiệu ấn tầng lầu, Trịnh Thâm nói: "Có chọn lọc những chỗ khác chưa?"

Nhậm Thiệu gật đầu: "Đã chọn vài nơi, nhưng số lượng không đủ, phải liên lạc hai chỗ."

"Anh đi..." Dừng một lát, nói: "Liên lạc đi, ngày mai tôi tự mình đến xem một chút."

"Vâng, sếp."

Hai người vừa đi lên vừa trò chuyện về công việc, chờ anh đến phòng làm việc, quản lý đi lên báo cáo nối liền không dứt.

Trịnh thị không giống những công ty khác, Trịnh Thâm nói rõ trình độ văn hóa của mình có hạn, giao quyền cho các tổng quản lý, mặc dù tốc độ học tập của anh ở mức kinh người.

Nhưng không thể cái gì cũng cho quản lý quyết định, trừ việc cần anh vỗ bàn quyết định ra, cứ mỗi hai ngày các quản lý sẽ phải báo cáo sự sắp xếp và quyết sách trong hai ngày này.

Quản lý làm tốt, anh chưa bao giờ can thiệp, nhưng có vấn đề, anh chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra.

Vì vậy mặc dù các tổng quản lý của Trịnh thị có quyền rất cao nhưng mỗi người đều vô cùng cẩn trọng.

Hơn nữa cạnh tranh khá kịch liệt, Trịnh Thâm rất thích người tài, luôn có thể đào được nhiều loại nhân tài.

Nếu cậu làm không tốt, vậy thì được, bái bai, còn nhiều người có năng lực hơn đang chờ.

Trịnh thị trong môi trường cạnh tranh lành tính, dần dần chen chân vào internet, và tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Tinh Không đã được đại đa số người tiếp nhận, trở thành công ty mua sắm online hàng đầu.

Trước đó beibei có ý đồ muốn mua mạng lưới của bọn họ, đã dần dần ý thức được, nếu Tinh Không cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ đào thải beibei.

Đổng sự trưởng bên đối phương đã vô số lần vẫy cành ô liu, cố gắng hợp tác với Tinh Không.

Trịnh Thâm có đồng ý không? Đương nhiên là không, anh thù khá dai đấy. Lần Xương Thịnh bôi đen bọn họ, beibei còn thêm dầu vào lửa mà! Hơn nữa hợp tác với beibei đối với Tinh Không chả có ích lợi gì, Trịnh Thâm đương nhiên không đáp lại.

Bên này Trịnh Thâm lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc, bận rộn chuyện công ty, bên kia Miêu Miêu cũng nghiêm túc đi học ở trường, học hết tiết của một ngày.

"Miêu Miêu ~ "

"Hả?" Nhìn về phía Hạ Uyển Lâm.

Đối phương cho cô xem weibo trên điện thoại di động: "Đoàn Trạch về rồi!"

Miêu Miêu chớp mắt, không lên tiếng.

"Cậu có biết Tô San bỏ tiết không?"

"Tại sao?"

"Quản lý của cậu ấy gửi lên weibo bảo hôm nay ở quảng trường đối diện khoa học kỹ thuật Đại Hạ có cử hành buổi gặp mặt fan, đến lúc đó Đoàn Trạch cũng sẽ ký tên cho rất nhiều fan! Tô San cúp tiết rồi." Hạ Uyển Lâm nói xong thì rất kích động, còn ra vẻ thật đáng tiếc.

Miêu Miêu vẫn đang ngẩn ra, khoa học kỹ thuật Đại Hạ... Không phải là công ty của anh sao?

Đoàn Trạch đang tổ chức buổi gặp fan ở đối diện Trịnh thị? Miêu Miêu đột nhiên dâng lên một cảm giác dị thường.

"Nếu không phải vì biểu hiện tình nghĩa chân thành tha thiết của tớ với A Minh, tớ cũng sẽ đi đấy!" Hạ Uyển Lâm nắm chặt quả đấm.

Miêu Miêu nổi da gà: "Cậu ấy biết không?"

Hạ Uyển Lâm ủ rũ cúi đầu, nằm dài ra bàn, ỉu xìu.

"Không biết... Lần trước tớ nói với cậu ấy, nếu tớ chủ động nói chuyện với cậu ấy nữa thì tớ sẽ là cháu của cậu ta!"

"Cậu ấy nói gì?"

"Cậu ta không nói gì!!!" Hạ Uyển Lâm đột nhiên giận dữ, ngẩng đầu lên.

Miêu Miêu bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nhìn bảng, hai người này thật là.

Hạ Uyển Lâm cũng không kiên trì bao lâu, nhìn bảng đen, đột nhiên lẩm bẩm: "Cháu thì cháu!"

Rất nhanh Diệp Minh vẫn đang học chợt nhận được một tin nhắn, đến từ cô gái gần đây vẫn líu ríu bên tai cậu, nội dung chỉ có hai chữ: Ông ơi.

Diệp Minh sững sờ trong chốc lát, nhìn qua chỗ Miêu Miêu và Hạ Uyển Lâm.

Một người đưa lưng về phía cậu, nghiêm túc nhìn bảng, một người nằm trên bàn, len lén nhìn qua chỗ cậu, chống lại ánh mắt của cậu, lập tức cười lên.

Diệp Minh xoay qua chỗ khác, nụ cười của đối phương cứng ngắc.

Cậu đột nhiên nhớ lại đôi bao tay quý giá mà cậu cất giữ trong nhà, màu hồng, ấm áp.

Cậu rất quý trọng đôi bao tay đó, cẩn thận bỏ nó vào một chiếc hộp đặt ở tủ đầu giường, không dám ngắm cũng không dám ném.

Có lẽ một ngày nào đó cậu có thể thản nhiên lấy đôi bao tay ấy ra, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.

Để quên đi phải cần có thời gian.

Lấy điện thoại di động ra, trả lời cho tin nhắn chỉ có hai từ ‘Ông ơi’ kia: Aiz.

Quên lãng cần thời gian.

Nhưng cũng cần nỗ lực.

...

"Tạm thời chỉ cần những thứ này, sếp, còn cần cải tiến thêm gì không?"

Văn Hạo nói xong, thấy ánh mắt Trịnh Thâm xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

Ngẩng đầu, nhìn theo.

Trên quảng trường, một đại đội người vây quanh, còn có an ninh đang duy trì trật tự.

Nữ có nam có, xa xa có thể đọc được vài từ.

"Sếp?"

Trịnh Thâm quay đầu, mặt đen như mực.

"Bảo người xuống xem xem có chuyện gì."

"Dạ."

Một lát sau, Nhậm Thiệu đi vào, Văn Hạo cũng đã đưa tài liệu cho anh.

"Là một ngôi sao bóng rổ đang tổ chức họp mặt, tên là Đoàn Trạch, cầu thủ dự bị của đội NBA, đây là tài liệu của cậu ta."

Trịnh Thâm nhận lấy lật xem, tất cả đều là các loại vinh dự tán dương, còn có giải thưởng gì đó, anh càng xem thì mặt càng đen.

"Tôi và cậu ta ai lợi hại hơn?"

Suýt nữa Nhậm Thiệu đã không tin vào tai mình!

Trịnh Thâm đang hỏi đấy à?!

"Sếp... Dĩ nhiên là sếp rồi."

"Tại sao?" Ánh mắt anh nhìn thẳng vào anh ta, thấy thế sống lưng anh ta tê dại.

"Cậu ta... cống hiến của cậu ta không bằng sếp, sếp đường đường là ông tổng của một công ty lớn, cậu ta vẫn còn là một học sinh, tuyệt đối sùng bái sếp nhiều hơn so với cậu ta!"

Ánh mắt Trịnh Thâm híp lại, vẻ mặt hoài nghi.

"Thật đấy!" Nhậm Thiệu nghiêm túc bảo đảm, trả lời vị sếp động kinh này.

Cái rắm! Sao ông ra ngoài lại không có một đại đội người chen lấn vây quanh?!

Nhậm Thiệu không biết, anh ta đang bị Trịnh Thâm thầm đội cho cái mũ ‘nịnh nọt’!

Nếu anh ta biết, nhất định sẽ hô to oan quá, khí thế này của Trịnh Thâm, ai dám dũng cảm bước lên hả?

Còn nữa anh là ông tổng, ngôi sao bóng rổ đó, có thể so sánh sao?

Trịnh Thâm lại nhìn người người chen lấn ở phía dưới, quyết định không hỏi câu anh và cậu ta ai đẹp trai hơn.

Dù sao nhìn hình của thằng nhóc kia, chính anh cũng không nói được mình đẹp trai hơn nữa mà! Kẻ ‘nịnh nọt’ trước mặt này, cho dù nói ra điều anh muốn nghe, cũng là nói dối.

Suy nghĩ một chút, ngoắc tay với Nhậm Thiệu: "Anh đến đây, giao cho anh chuyện này."

Đưa đến cửa, đừng trách tôi khi dễ cậu!

Ở quảng trường phía dưới, Đoàn Trạch ký tên cho fan thờ ơ ngẩng đầu, ý vị không rõ liếc nhìn cửa sổ lầu ba.

Đây là cuộc chiến giữa cánh đàn ông.

Tác giả có lời muốn nói: Thâm ca một tay cầm quyển sổ, một tay cầm đại đao, nói: Các bạn yêu dấu, nói cho tôi biết nào, trận chiến này ai thắng? *mỉm cười*, nói cho đúng đấy ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play