Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Nhan Trung Vi trợn to mắt nhìn thư triệu tập, tội phỉ báng, hối lộ, lạm quyền chờ lên tòa.

"Xảy ra chuyện gì?!" Chất vấn hai người trong nhà.

Vẻ mặt Nhan Duyệt càng thêm khiếp sợ, chỉ có Lưu Lan vừa hoảng hốt nhưng trấn định lại, sau đó đành nói thật.

"Là vầy..."

Nhan Trung Vi nghe xong xoay người tát vào mặt Nhan Duyệt, nhìn chằm chằm hai mẹ con, vẻ mặt hung thần ác sát.

"To gan lớn mật! Các người thật sự dám làm thế!"

Lưu Lan rất bình tĩnh, chỉnh lại cổ áo, gương mặt được bảo dưỡng mang theo chút lo lắng: "Trung Vi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chuyện Duyệt Duyệt em cũng vừa mới biết, lúc anh biết thì nó đã gửi lên rồi, chỉ có thể giúp nó thôi."

"Bây giờ chúng ta cần phải đối phó với chuyện này, Gia Thịnh có ý với cô bé kia, chỉ sợ cô ta ngăn cản Duyệt Duyệt thôi..."

Nhan Trung Vi cau chặt chân mày, nhìn Nhan Duyệt đang khóc sướt mướt, đây là cô con gái bé bỏng của ông ta, luôn nâng như nâng trứng, lần này thật quá đáng rồi.

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Không biết giữ trái tim đàn ông, đi làm khó những người phụ nữ khác thì có ích lợi gì?!"

Đương nhiên ông ta muốn Nhan Duyệt gả cho Diệp Gia Thịnh, nhà họ Nhan làm giàu bằng internet, mấy năm trước Nhan Trung Vi chỉ là kẻ bán máy tính, nếu không có khuê mật của Lưu Lan là Lưu linh gả vào nhà họ Diệp, kéo ông ta một cái, nếu không ông ta sẽ không có gia sản hôm nay.

Mạng xã hội này thay đổi trong nháy mắt, về mặt thương mại điện tử, các công ty luôn muốn ảo hóa con số, tràn đầy cơ hội cũng tràn đầy nguy hiểm.

Lúc này nếu Nhan Duyệt gả vào nhà họ Diệp, thì tương đương với việc có núi sắt để dựa, không cần phải hốt hoảng lo sợ nữa.

Hơn nữa công ty sớm muộn gì cũng là của con trai, có một người chị gả vào nhà họ Diệp giúp đỡ, chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng đàn ông và phụ nữ có suy nghĩ khác nhau, ông ta cảm thấy Nhan Duyệt nghĩ cách đuổi cô bé kia là không có tác dụng, nhưng mà Nhan Duyệt lại nghĩ nó có ích!

Huống chi cho dù vô dụng, cô ta cũng không chấp nhận việc Miêu Miêu tốt đẹp hơn cô ta!

Chỉ cần khiến cô gặp khó khăn, tinh thần sa sút, người người chỉ trích, cô ta đã hài lòng rồi.

"Con ghét nó!" Nhan Duyệt hô to, nước mắt lưng tròng khiến Nhan Trung Vi có chút áy náy.

"Được rồi, trước cứ cố vượt qua ải này, ba đi điều tra xem do ai tố cáo lên tòa án." Nói rồi bước nhanh ra cửa.

...

Trịnh Thâm? Trịnh thị?

Nhan Trung Vi cầm kết quả cau mày, công ty Trịnh thị nhỏ nhoi này đương nhiên ông ta không để trong lòng. Nhiều năm qua, bao nhiêu công ty internet lên lên xuống xuống. Cả công ty lớn cũng ầm ầm sụp đổ không ít, cho nên ông ta mới cần nhà họ Diệp che chở.

Tên này có ý đồ thành lập công ty internet, dù sao Nhan Trung Vi đã làm chủ một công ty internet lớn, nhẹ nhàng vung tay là có thể khiến Trịnh thị không còn đường sống.

Nhưng khiến ông ta giật mình là người đàn ông này, chính là chủ nhân của mảnh đất thành Bắc kia.

Các doanh nhân nước ngoài đang mua nó theo mét vuông...

Đây là nhân vật không tầm thường.

"Để phòng kỹ thuật tra xem đối thủ nắm giữ bao nhiêu thứ bên ta?"

Dừng một chút: "Xem luôn nội bộ trong công ty bọn họ đi..."

Có ý gì, không cần nói cũng biết.

"Vâng, tổng giám đốc Nhan." Thư ký đáp lại rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lập trình viên phòng kỹ thuật công ty Xương Minh toát ra mồ hôi trán, bọn họ là lập trình viên của công ty Xương Minh đấy, cầm đồng lương thế nào thì có thực lực đó.

Ông chủ nói đánh vào nội bộ một công ty nhỏ, thế mà bọn họ không thể làm được?!

‘Tạch’ một tiếng, một màn hình máy vi tính bị tối, một máy lại bị phế.

"Bọn họ... có cao thủ."

Trưởng phòng kỹ thuật ném hồ sơ lên bàn, trợn to hai mắt: "Bây giờ tổng giám đốc Nhan muốn, các cậu nói cho tôi biết có cách nào không?! Các cậu có tác dụng gì hả!"

Nhan Trung Vi chờ đến xế chiều vẫn không có kết quả, gọi điện thoại xuống hỏi thăm, phòng kỹ thuật mới lắp ba lắp bắp nói rõ tình hình.

Trong nháy mắt mặt của ông ta đen như mực.

Phòng kỹ thuật của một công ty internet lớn, còn không sánh bằng bên kỹ thuật của một công ty internet vừa mới manh nha?!

Nhan Trung Vi xuống lầu nhìn tình hình, phòng kỹ thuật đang viết code, máy tính tắt hết ba, bây giờ cái còn sáng duy nhất cũng trắng xóa.

"Hoàn toàn không có cách nào?!"

"Hoàn toàn... Không qua được..." Người phụ trách nhỏ giọng nói xong cũng lập tức cúi đầu.

Ông ta còn chưa kịp nổi giận, màn hình đột nhiên sáng lên, phòng kỹ thuật tràn đầy hy vọng nhìn sang, thành công rồi sao?

Nhưng chỉ thấy trên màn hình từ từ xuất hiện hai từ to tướng: Rác rưởi.

Mọi người đều hít một hơi.

...

"Há há há, ông chủ, là công ty nhà họ Nhan, em rất quen thuộc!" Đây là một tiểu ca khác mới tới phòng kỹ thuật, tên là Hướng Đông.

Thật đúng dịp, cậu là do Xương Minh đào tới. Cũng không tính là đào, Viên Giang Ngạn bị Xương Minh tính kế, không được trọng dụng, ban lãnh đạo thì chướng khí mù mịt.

Hướng Đông quen anh ta, sau khi Viên Giang Ngạn đi, thì lãnh đạo lại nhét người vào phòng kỹ thuật, trong cơn tức giận, tìm nơi nương tựa vào công ty của Viên Giang Ngạn, cũng chính là chỗ của Trịnh Thâm.

Tới đây mới phát hiện thật thoải mái mà, mặc dù ông chủ hay nghiêm mặt, nhưng vô cùng thông minh, nhìn vấn đề lại sắc bén.

Hơn nữa không khí rất tốt, không chỉ có phòng kỹ thuật, cả công ty không nhiều người lắm, mỗi ngày đều bận rộn đủ việc, từng thứ thần kỳ được tạo ra từ đôi tay họ.

Các ngành phối hợp, mỗi ngày đều là những thử thách mới.

Phòng kỹ thuật đáng sợ hơn, không nói Vương Chí, những người khác cậu ta đều không vượt mặt nổi.

Hai ngày trước ông chủ nói ‘có khách’ sắp tới chơi, bảo bọn họ khóa chặt cửa.

Hướng Đông đột nhiên bỉ ổi cười: "Phòng kỹ thuật của bọn họ chẳng có chút thay đổi gì, một cái đã có thể nhìn ra, đừng nói lần này là Vương ca của chúng ta ra tay, dù là Khổng ca, Tùy ca, ai mà không vượt qua được bọn họ chứ?"

Nhưng mà phòng kỹ thuật rất ma quái, không biết hai từ kia, đã khiến Xương Minh tức thành dạng gì?

Tâm trạng của Trịnh Thâm cũng rất tốt, phối hợp gật đầu, quả thật Vương Chí rất lợi hại.

"Thấy tương lai của công ty chúng ta có xán lạn không?"

Đám người vội vàng gật đầu, Khổng Liên Thắng tự tin nói: "Xương Minh vậy mà cũng tồn tại đến giờ, chậc chậc."

Trịnh Thâm đứng lên, lập trình viên của anh quá lợi hại, đặc biệt là Vương Chí.

"Đi! Đi uống rượu!"

Sau đó kéo nhân viên giỏi, lên bàn rượu rồi!

Đây là người có thực lực, lúc Trịnh Thâm đưa Vương Chí đang say chuếnh choáng đến lầu dưới, cậu cứ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt gọi: "Ông chủ! Anh chính là Bá Nhạc của em!"

Khóe môi Trịnh Thâm co rút: "Không, cậu là bảo thạch, đến đâu cũng có thể sáng lên, Trịnh thị có cậu là một niềm vinh hạnh."

Đối phương chỉ chưa ôm bắp đùi anh khóc rống thôi, gào khóc nói: "Ông chủ! Anh chính là ân nhân kiếp này của em, đời này em đã xác định sẽ ở bên anh!!!"

Trịnh Thâm: "..." Mặc dù muốn đạt được hiệu quả thế này, nhưng nghe vào tại sao lại khiến người ta khó xử vậy nhỉ?

Miêu Miêu! Vợ ơi! Mau đến rửa tai cho anh đi!

...

Nhan Trung Vi vô cùng nhục nhã ở Trịnh thị, nhưng ông ta lại không có cách nào đánh trả, chỉ đành phải phạt bộ phận kỹ thuật một khoản tiền, rồi về nhà nổi điên.

Tức tối xong, lại nghĩ tới lệnh triệu tập của tòa án, Xương Minh đang bàn về vấn đề đưa thị trường ra Mỹ, lúc này lại có chút gièm pha thì có thể biết được kết quả rồi.

Cho nên bất đắc dĩ, Nhan Trung Vi tìm người liên hệ với Trịnh Thâm, chuyện này phải âm thầm giải quyết.

Bên này Nhan Trung Vi liên lạc với Trịnh Thâm, ở nhà họ Diệp cũng đang xảy ra mâu thuẫn không nhỏ.

Còn liên quan đến Nhan Duyệt.

Từ ngày đầu tiên Miêu Miêu bị oan uổng, cậu bé mập Diệp Minh đã trở về nhà họ Diệp xin giúp đỡ rồi.

Chú nhỏ đi làm nhiệm vụ bí mật, cậu chỉ có thể đi cầu xin ba của mình, anh hai của Diệp Gia Thịnh, Diệp Gia Tĩnh.

Con trai luôn không thân cận không thích nói chuyện với mình đột nhiên đến cầu xin mình?! Diệp Gia Tĩnh không nghĩ nhiều, tra tới tra lui, tra ra được bắt nguồn từ Nhan Duyệt.

Việc này khiến ông kinh hãi, phải biết rằng, bởi vì Diệp Gia Thịnh luôn không yêu đương gì, khiến mẹ anh ta - Lưu Linh cứ dồn dập nhắc đến Nhan Duyệt với nhà họ Diệp, dường như nhà họ Diệp đã chấp nhận đây là vợ tương lai của Diệp Gia Thịnh.

Kết quả bây giờ đột nhiên phát hiện Nhan Duyệt này trăm phương ngàn kế tính toán người khác?

Ông không dám nói với con trai, bởi vì không biết em trai Diệp Gia Thịnh có ý gì với Nhan Duyệt không. Không nói cho con trai biết nhưng có thể nói cho vợ biết mà!

Qua hai ngày, đã nói chuyện này cho vợ biết.

Tô Như còn chưa hết kinh hãi vì con trai bảo bối thích một cô gái đã có bạn trai rồi còn vì cô ấy mà ra mặt cầu xin ba mình, lại nghe nói chủ mưu phía sau là Nhan Duyệt!

Không được, Tô Như này không giấu được chuyện gì! Trên thực tế có lẽ Diệp Gia Tĩnh cũng không muốn bà giấu giếm.

Cho nên hôm nay trên bàn cơm tập trung mọi người ở nhà họ Diệp, Tô Như đã nói về chuyện này!

Quá kinh ngạc, suýt nữa Lưu Linh đã bị tức đến hộc máu, Diệp lão gia tử quét ánh mắt tới dọa bà sợ đến run lên.

"Cha, cha yên tâm, Gia Thịnh sẽ không dính dáng gì với cô gái như thế đâu." Ba của Diệp Gia Thịnh vội vàng tỏ thái độ, bình thường thấy cô bé Nhan Duyệt kia cũng được, không ngờ...

Lưu Linh đột nhiên nghĩ đến lời nói như thật như giả lần trước của Diệp Gia Thịnh, lập tức bật cười: "Trước kia con cũng không biết đứa bé Nhan Duyệt này là người như vậy, thật may là Gia Thịnh đã có cô gái mình thích, đã sớm từ chối khéo con bé. Cho nên con sẽ không gọi con bé tới nhiều nữa, không biết ở trường con bé cư xử với bạn học thế nào mà lại làm ra chuyện như vậy."

Đề tài trên bàn cơm lại chuyển tới cô gái mà Diệp Gia Thịnh thích, mặc dù hỏi gì Lưu Linh đều không biết, nhưng cứ thật thật giả giả hàn huyên với bọn họ, cuối cùng không khí cũng khôi phục.

Diệp Minh cúi đầu ăn cơm, ba cậu làm chậm trễ hai ngày nay, chuyện Miêu Miêu đã sớm được giải quyết rồi, cậu cảm thấy mình cực kỳ vô dụng.

Trên thực tế nếu Miêu Miêu biết, nhất định sẽ biết ơn cậu! Nhan Duyệt hại cô vì cái gì? Không phải là vì chuyện gả vào nhà họ Diệp à.

Hay rồi, Diệp Minh thẳng tay giải quyết tận gốc, không biết chờ sau này khi Nhan Duyệt thật vất vả mời hòa giải với bên kia, quay đầu đột nhiên phát hiện nhà họ Diệp đã sớm không hoan nghênh cô ta thì sẽ có cảm tưởng gì?

...

Trước tiên cho Nhan Trung Vi đợi ở bên ngoài hơn một tiếng, lúc này mới cười nói: "Mời tổng giám đốc Nhan vào."

Nhan Trung Vi nghiêm mặt đi vào, câu đầu tiên chính là: "Trịnh Thâm, cậu đừng có quá đáng!"

Bộp một tiếng, Trịnh Thâm nặng nề đặt cái ly lên bàn, đột nhiên lạnh mặt, ánh mắt sắc bén, như sói chăm chú nhìn ông ta.

Nhan Trung Vi chợt mềm nhũn, nhưng nói cho cùng đã trải đời khá nhiều, cố gắng ổn định lại, chỉ nghe người phía trên nói: "Nhan Trung Vi, tôi có thể nói lệnh thiên kim quá đáng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play